Chương 51: Tiêu Ngọc Mai bị bắt

Trong lúc Lương Vĩnh Khang đang định gọi điện thoại đến cho Lý Thu Hà xem cô đang ở chỗ nào, thì tin nhắn trong điện thoại của hắn bất chợt vang lên. Sau khi nhìn lại số điện thoại nhắn tin đến, Lương Vĩnh Khang nhất thời kinh ngạc không thôi. Lý Thu Hà vậy mà lại nhắn tin cho hắn vào lúc này.

“Đúng là gặp quỷ rồi! Cô ta làm sao lại linh đến như vậy? Mình vừa mới nghĩ đến việc muốn tìm cô ta hỏi chuyện, thì cô ta lại nhắn tin cho mình? Đúng là quái lạ mà!” Vừa nhìn tin nhắn, trong lòng Lương Vĩnh Khang vừa thầm nghĩ.

Mà lúc này, Lý Thu Hà nhắn tin một hồi, hỏi hắn đang ở đâu, thì nhìn thấy hắn nhắn lại, bảo mình là đang đi hát karaoke với mấy người bạn. Lý Thu Hà liền lập tức hồi âm lại, cô nói cũng muốn đến đó hát karaoke với hắn.

Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không có chút ý kiến gì, hắn lập tức nhắn tin địa chỉ cho Lý Thu Hà, sau đó còn nhận được một tin nhắn tới của cô.

“Tôi thật sự rất nhớ anh!”

Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Lương Vĩnh Khang chỉ cười trừ mà không có đáp lại. Thế nhưng Trần Vũ, một đồng nghiệp nam khác trong bộ phận, nhìn thấy tin nhắn như vậy, tức thì trong lòng âm thầm nghĩ: “Tên này quả nhiên là biếи ŧɦái, đã có vợ rồi còn dám ngang nhiên nhắn tin với gái, nội dung lại thân mật như vậy. Chẳng phải đó là tình nhân của anh ta hay sao?”

Càng nghĩ như vậy, ánh mắt của Trần Vũ khi nhìn về phía Lương Vĩnh Khang càng thêm âm thầm bội phục.

“Quả nhiên là người có tiền có khác! Với lại, anh ta cũng đẹp trai nữa? Phải chi mình bằng được một phần của anh ta, không phải là cuộc đời của mình sẽ nở hoa rồi hay không?”

Lương Vĩnh Khang cũng không biết lúc này trong lòng Trần Vũ đang nghĩ cái gì, chỉ là, Lương Vĩnh Khang nhìn thấy Trần Vũ cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, hắn có chút kỳ quái nói: “Này anh, anh nhìn tôi như vậy làm gì? Anh không tính hát tiếp hay sao?”

Trần Vũ lúc này mới giật mình, thu hồi lại ánh mắt, cười gượng nói: “Hì, thật ngại quá! Vừa rồi tôi đang suy nghĩ thất thần nên có hơi mất tập trung!”

Lương Vĩnh Khang cảm giác ánh mắt của Trần Vũ cứ nhìn mình một cách khang khác, hắn nhịn không được mà rùng mình một cái, nhất thời buộc miệng ra nói: “Này, tôi là trai thẳng nha, anh đừng có đánh chủ ý gì lên tôi đấy?”

Nghe thế, Trần Vũ liền trợn trừng mắt, há hốc mồm ra một cách ngây dại. Mãi đến một lúc sau, hắn mới kịp phản ứng lại: “Anh nói bậy bạ gì đó, tôi không có cái sở thích biếи ŧɦái như vậy đâu?”

Nói xong, Trần Vũ liền nhanh chóng tránh xa Lương Vĩnh Khang ra một đoạn, hắn thật sự là sợ Lương Vĩnh Khang hiểu lầm mình cái gì, rồi đồn đại ra ngoài, thế thì hắn coi như xong đời.

Mà lúc này, Lê Khả Hân lại tiếp tục đứng dậy cùng với Tiêu Ngọc Mai song ca một bản tình ca. Hai người phối hợp với nhau trên sân khấu có mấy phần ăn ý, giọng ca lại phù hợp với bài hát. Chính vì vậy, giai điệu mang theo sự ngọt ngào, sâu lắng, làm cho tất cả mọi người lúc này đều tập trung, chú ý lắng nghe.

Sau khi bài hát song ca của hai người vừa hát xong, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy vỗ tay. Mà Lê Khả Hân nhìn thấy bảng tính điểm của hệ thống chỉ đạt tới 90 điểm, cô tức thì bĩu môi nói: “Cái máy này tính ăn gian, rõ ràng hai người chúng tôi hát hay như vậy, phải cho một trăm điểm mới đúng!”

Nghe thấy Lê Khả Hân nói như vậy, Tiêu Ngọc Mai cũng gật đầu liên tục, trong miệng không ngừng nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Đáng lý ra hai người phụ nữ xinh đẹp như chúng tôi hát, cái máy này phải cho một trăm điểm mới hợp lý!”

Nghe hai người phụ nữ phàn nàn, tất nhiên là mấy người đàn ông còn lại cũng phải hùa theo khen ngợi không ngừng. Chỉ có Lương Vĩnh Khang là nhếch môi lên nhìn lấy Lê Khả Hân, nói: “Cái này là do có sự tham gia của cô, cho nên điểm mới bị đánh thấp như vậy đó? Nếu chỉ có một mình Ngọc Mai hát, điểm đã cao hơn nhiều rồi!”

“Cái gì? Anh đang nói cái gì? Anh dám chê tôi hát dở hay sao?” Lê Khả Hân nghe Lương Vĩnh Khang nói như thế, tức thì trợn mắt, há mồm ra mắng.

Mà những người còn lại thì lập tức chạy tới can ngăn, mọi người cùng nhau hô lên: “Thôi nào, thôi nào! Anh Khang có phải là say rượu rồi không? Làm sao lại dám chê trưởng phòng hát kém được chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Anh Khang nói như vậy là sai rồi, chúng ta phải phạt anh ấy thêm mấy ly mới được!”

“Đúng nha! Nhất định phải phát anh ấy mấy ly mới được!”

Nhìn thấy mọi người đứng về phe mình, đòi phạt rượu Lương Vĩnh Khang, trong lòng của Lê Khả Hân cực kỳ đắc ý. Cô hất hàm lên nhìn hắn, nói: “Anh nghe mọi người nói gì chưa? Bây giờ anh phải chịu phạt đi!”

Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không đồng ý, hắn rất là khẳng khai nói: “Các người nhìn xem, các người đây là sợ uy quyền, là lấy lòng cấp trên sao? Thật sự là đủ mất mặt! Tôi không đồng ý như vậy đâu, vừa rồi những ai lên tiếng, đều bị phạt hết đi! Chúng ta phải đứng với phía chính nghĩa chứ? Đúng không cô Mai?”

Tiêu Ngọc Mai đột nhiên nhìn thấy Lương Vĩnh Khang nhìn về phía mình nháy mắt, khuôn mặt cô nhất thời đỏ lên. Sau đó cô còn khiêm tốn, gật đầu nói: “Anh Khang nói rất đúng!”

Tuy giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng Lê Khả Hân đứng ngay ở bên cạnh, tất nhiên là nghe rất rõ ràng. Chính vì thế, cô vô cùng bất mãn nói: “Không được, không được! Thái độ của cô như vậy, chính là vì nhìn thấy hắn đẹp trai sao? Thật sự là không được đâu, cô làm tôi quá thật vọng rồi!”

Nghe Lê Khả Hân nói mình như thế, khuôn mặt đang ửng hồng của Tiêu Ngọc Mai càng thêm đỏ lên. Cô lập tức lắc đầu lia lịa, nói: “Không phải đâu, không phải đâu! Mọi người đừng có hiểu nhầm! Ý tôi là… ý tôi là…”

Nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Ngọc Mai đang túng quẫn, không biết dùng lời lẽ nào để giải thích, Lương Vĩnh Khang nhất thời lên tiếng, nói: “Này này, cô làm như vậy là đang đe dọa chính nghĩa đó biết không? Cô Mai là đang đứng về phía chính nghĩa, chúng ta phải bảo vệ cho chính nghĩa!”

Mọi người thấy Lương Vĩnh Khang vẫn cứ một mực bắt bí Lê Khả Hân như vậy, trong lòng đều âm thầm bội phục không thôi. Nhưng ngoài mặt, bọn họ không ai dám cùng với Lương Vĩnh Khang phối hợp, mà cò phải giả bộ ủng hộ theo Lê Khả Hân, bắt Lương Vĩnh Khang phải chịu phạt mới được.

Lê Khả Hân làm sao không nhìn thấy vẻ mặt hả hê của mọi người lúc này. Cô thật sự là rất hối hận khi phải đối đầu với cái tên đáng ghê tởm này. Nhất là lúc này, Tiêu Ngọc Mai còn dám đứng về phe hắn. Cô nhất thời quay sang trừng mắt nhìn lấy Tiêu Ngọc Mai, làm cho cô ta bị dọa một trận chết khϊếp.

“Tôi… tôi… phải đi vệ sinh đây!” Tiêu Ngọc Mai hơi có chút hoảng loạn, vội vàng tự tìm cho mình một cái lý do, rồi nhanh chóng chạy thẳng ra khỏi phòng karaoke.

Thấy như thế, Lê Khả Hân không khỏi bĩu môi, nói: “Cô làm gì phải chạy nhanh như vậy? Phía trong phòng, chẳng phải vẫn còn nhà vệ sinh hay sao?”

Nói thì nói như vậy, nhưng Lê Khả Hân cũng không muốn tiếp tục truy vấn vấn đề của Tiêu Ngọc Mai nữa. Mà cô bắt đầu hướng về phía Lương Vĩnh Khang nói: “Khà khà, đồng minh của anh đã chạy trốn rồi. Anh bây giờ mau chóng đầu hàng, chịu thua đi!”

Lương Vĩnh Khang nhìn lấy bộ mặt hung ác của Lê Khả Hân, rồi lại nhìn lấy đám người đồng nghiệp đang cười hả hê bên cạnh. Hắn không khỏi bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Ài, chính nghĩa đã bị kẻ ác diệt trừ. Các người là một đám ham sống sợ chết, phản bội lại chính nghĩa. Tôi thật sự là rất thật vọng về các người!”

Nói xong, Lương Vĩnh Khang làm bộ như chiến sĩ trước lúc ra đến pháp trường, liên tục lắc đầu cầm lấy ly bia rồi kê lên miệng uống.

Mấy người đồng nghiệp nam lúc này bị Lương Vĩnh Khang chửi xéo, cũng bắt đầu phản bác lại.

“Chính nghĩa chỉ dành cho kẻ mạnh! Mà trưởng phòng chính là kẻ mạnh, vì vậy anh đã thua rồi!”

“Đúng đúng đúng! Chỉ có kẻ mạnh mới giành lấy chính nghĩa cho mình!”

“…”

Nghe những tiếng âm thanh ríu rít của mọi người, Lương Vĩnh Khang chỉ biết cười trừ. Nhưng lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên lại rung lên.

Ban đầu, Lương Vĩnh Khang cho rằng là Lý Thu Hà tìm đến, cho nên mới gọi điện cho mình. Nhưng suy nghĩ một hồi, hắn liền cảm thấy Lý Thu Hà còn không có đến nhanh như vậy. Cho nên lúc này, Lương Vĩnh Khang mới vội vàng lấy điện thoại ra xem.

Quả nhiên, cú điện thoại lần này cũng không phải là do Lý Thu Hà gọi đến, mà là số điện thoại của Tiêu Ngọc Mai hắn vừa mới lưu lại không được bao lâu. Cảm nhận được có điều bất thường xảy ra với Tiêu Ngọc Mai, chính vì vậy Lương Vĩnh Khang mới ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi bắt loa ngoài lên nghe.

Ngay khi âm thanh được mở ra, liền nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Tiêu Ngọc Mai đang vang lên: “Anh Khang, mau cứu em!”

Ngay sau đó, tín hiệu điện thoại liền tắt đi. Sắc mặt của Lương Vĩnh Khang tức thì trầm xuống, mà ánh mắt của tất cả mọi người đều sững sờ nhìn nhau. Bọn họ không thể nào nghĩ đến, Tiêu Ngọc Mai làm sao vừa mới ra ngoài được có mấy phút, đã gọi điện trở về kêu Lương Vĩnh Khang đến cứu? Không phải là Tiêu Ngọc Mai muốn chơi trò gì bất ngờ đấy chứ?

Nhưng lúc này, Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không có suy nghĩ giống như bọn họ. Hắn nhanh chóng đẩy cửa phòng hát chạy ra ngoài, rồi bắt đầu truy tìm tung tích của Tiêu Ngọc Mai. Mà những người còn lại, nhìn thấy biểu hiện gấp gáp của Lương Vĩnh Khang như vậy, bọn họ cũng biết chuyện này hoàn toàn không phải là trò đùa. Chính vì thế, tất cả mọi người cũng cùng nhau xông ra ngoài. Ngay cả Lê Khả Hân cũng vội vàng chạy theo, hô lên: “Anh chờ tôi đi theo với!”