Chương 7
OH! YEAH! thành công!
Ca ca đản tử nở nụ cười, cười đến ý vị thâm tường mà nói~~~”ôi chao~~” nhất thời gió lạnh sưu sưu.
Ta cảm thấy thằng nhóc này khá âm hiểm, ta còn chưa có phản ứng với nụ cười bừa bãi của thằng nhóc thì đã bị chặn ngang eo, ôm lấy.(cái đoạn này tự nhiên đổi xưng hô ta thấy hơi lạ a~~~ mà thui kệ đi ẻm mún nói sao thì nói)
OH~YEAH~ ta đang bay, ôi chao~~~~
“aaaaaaaaaa~~~ta sợ cao~ ta rất sợ cao~!!!” Ta nhắm mắt lại tại trong ngực ca ca mà kêu the thé
“ùm!” là ta rớt trên mặt đất…đau quá úc…
ta cực kì buồn bực mà xoa xoa cái mông mình, vẻ mặt giống như ăn gạo mễ mà biểu tình. Ngẩng đầu thì thấy ca ca vẻ mặt khinh thường mà nhìn ta:
“Ta còn chưa có nhảy xuống đi~~”
“Oa~!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” khi ta phát hiện ta cách cửa khoang một PP (cái mông~~ uầy) rốt cuộc nhịn không được kêu to
“đạo đức giả!”*
“…ăn vạ?!”
“stop!”
…stop thì stop…vẫn là đạo đức giả…
“Cái kia…chúng ta phải nhảya??” ta đứng lên kéo kéo góc áo ca ca
trên mặt ca ca biểu tình giống như Khổng Ất Kỷ ( tên một nhân vật chính cũng là tên tác phẩm của Lỗ Tấn) không thèm giải thích mà nói, wase~ Khổng Ất Kỷ tái thế, ôi chao~~~~
“Ngươi ôm ta?”cũng vẻ mặt đó
“Sau đó nhảy xuống đi?”
“Ngươi cho là đang diễn Titanic sao?”
“Không phải a~ta cảm thấy cảnh này rất khả nghi sao ấy niết~~”
“Khả nghi cũng khả nghi rồi~~~~ muốn ăn vạ sao~~quên đi~~”
“Ăn vạ?…oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa…!!!!!!!!!!!!!!” cùng với tiếng thét chói tai của ta, ca ca nhảy xuống
Bất quá trước khi từ khoang nhảy xuống ca ca nhét vào trong tay ta vật gì đó
555555555555555555555555555555555555555555…tỷ tỷ ta xin lỗi ngươi để ngươi kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh…
một lát sau ca ca nói: “kéo!”
“áo~!”
Ta sờ soạng khắp người ca ca tìm được sợi dây giật dù
lảo đảo~lảo đảo~ta cứ thế chạm đất~~~
“khụ khụ…ngươi ngươi ngươi…thả thả thả…ra…”
“A?!” ta khó hiểu ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt ca ca rất đỏ rất đỏ, rốt cục minh bạch là tại ta ghì chặt quá. Ta rất xấu hổ mà buông tay nhảy lên trên.
“Ta nói…” ca ca lần thứ hai mở miệng “Ngươi trên người ta sờ loạn làm cái gì?”
“Tìm sợi dây a~”
“Sợi dây?sợi dây nào?”
“Dây bung dù a~”
“Không phải ở trong tay ngươi sao?”
“…A?!hình như không có đi…lẽ nào…kia kia kia…sợi dây kia…” ==|| đột nhiên có một người đi qua:
” vừa rồi có người nhảy dù qua cư nhiên kéo dây dù của ta…” (giải thích tí:khúc này là ẻm kéo dây rùi nhưng hình như tưởng mình chưa kéo nên tìm tìm một hồi lại kéo phải cái dù của người khác…cái này là ta nghĩ vậy, còn có đúng hay ko a~~ ta ko bik)
“…không thể trách ta…ta không biết ngươi đem sợi dây nhét vào tay ta…”
“…quên đi”
“Aaa~ca ca a~~”
“…Ta có tên”
Ngươi chưa có nói cho ta a~”
“Ta họ An gọi An Thịnh Hi…”
“…Thịnh Hi ca ca…”
“phải là đệ đệ…”
“Ngươi cao hơn ta! đương nhiên phải gọi như vậy!”
“Đệ đệ! ngươi có quan niệm về tuổi tác không a!!!”(đây là một câu hỏi tu từ=> tất nhiên ẻm ko có rùi~~)
“Ta chỉ xem chiều cao à…”
“…” Trên đầu Thịnh Hi ca ca ẩn ẩn hiện ra ba dòng hắc tuyến
“Thịnh Hi ca ca ngươi làm sao có năng lực khiến đu quay trọc trời ngừng lại a~~” yêu (=ôi chao) tại sao~ta cuối cùng cũng nói ra nghi vấn, hô hô
“…ta là con trai của người sáng lập khu trò chơi này!cái khu trò chơi này vốn vì ta mà xây dựng!”
* Cái này nguyên văn nó là 四道扑 ta chắc nó cũng gần giống thế