Chương 9: Hủy hôn? Nằm mơ đi! (phần 1)

Thư ký Đỗ bước vào văn phòng của Phó Nhậm Hiên trong khách sạn Ngàn Sao, cậu cầm trên tay những tài liệu cần thiết.

"Thưa Phó tổng, bộ váy mà ngài đã chuẩn bị cho Tôn Nghiên đã được gửi đến Tôn gia." Cậu ta thông báo.

Nghe đến tên Tôn Nghiên, Phó Nhậm Hiên đột nhiên cảm thấy khó chịu. Hắn nhíu mày, hỏi: "Mua hồi nào? Tại sao lại mua như vậy?"

Thư ký Đỗ nhìn Phó Nhậm Hiên, vẻ mặt ngạc nhiên: "Không phải ngài thích Tôn Nghiên và ghét Tôn Yên sao?"

Phó Nhậm Hiên chợt nhớ ra điều gì đó.

Những biểu hiện gần đây của Tôn Yên khiến Phó Nhậm Hiên không thể không suy nghĩ. Cô ấy đã thể hiện tình cảm với hắn, một tình yêu sâu sắc đến mức ghen tuông và cố tình tránh xa hắn. Hắn cười nham hiểm, một ý tưởng mới xuất hiện trong đầu.

"Không." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu tràn đầy sự tự tin: "Đó là cơ hội để tôi lấy lòng Tôn gia, thúc đẩy hôn sự này nhanh hơn."

Thư ký Đỗ nhìn Phó Nhậm Hiên, vẫn còn bối rối: "Nhưng ngài có chắc rằng đây là quyết định đúng đắn không? Tôn Nghiên có thể sẽ không vui nếu biết điều này."

Phó Nhậm Hiên chỉ cười lạnh lùng, ánh mắt lấp lánh sự kiêu ngạo: "Đừng lo lắng. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi. Tôn Nghiên sẽ là một phần của hình ảnh hoàn hảo mà tôi muốn xây dựng. Còn Tôn Yên.. cô ấy sẽ phải học cách chấp nhận vị trí của mình."

Trong lòng Phó Nhậm Hiên, sự thích thú với trò chơi quyền lực này dần dần lớn lên. Hắn muốn xem phản ứng của Tôn Yên khi biết rằng hắn không chỉ dành sự quan tâm cho Tôn Nghiên mà còn đang chủ động thúc đẩy mối quan hệ với Tôn gia.

Tôn Yên sẽ không thể nào dễ dàng thoát khỏi cái bóng của Phó Nhậm Hiên, hắn sẽ chứng minh điều đó cho cô gái đó biết.

Ông ngoại Tư gõ cửa phòng làm việc của Phó Nhậm Hiên trong khách sạn Ngàn Sao, trong lòng tràn đầy lo lắng. Ông nghe nói rằng Phó Nhậm Hiên đang công tác ở đây và quyết định đến chào hỏi, nhưng không ngờ cuộc gặp gỡ này lại có thể ảnh hưởng đến cháu gái mình, Tôn Yên.

Khi cửa mở ra, Phó Nhậm Hiên đứng bên trong, vẻ ngoài lạnh lùng nhưng vẫn giữ được phong thái điềm tĩnh của một doanh nhân thành đạt.

Ông Tư gật đầu, cố gắng nở một nụ cười: "Chào cậu, Nhậm Hiên, tôi nghe nói cậu đang làm công tác ở đây, nên tôi đến chào hỏi."

"Chào ông, chủ tịch Tư."

Phó Nhậm Hiên trả lời, giọng nói trầm ấm nhưng không thiếu phần xa cách. Hắn mời ông vào, nhưng trong lòng vẫn đầy nghi ngờ về lý do ông Tư đến.

Ông Tư không ngồi xuống ngay mà dừng lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào Phó Nhậm Hiên.

"Tôi muốn nói về cháu gái tôi, Tôn Yên. Gần đây tôi thấy con bé rất buồn. Tôi nghĩ.. có thể cậu và Phó gia cần xem xét lại hôn ước này."

Phó Nhậm Hiên nhướng mày, cảm thấy bị châm chọc: "Tôi không hiểu ý ông. Tôn Yên và tôi vẫn đang trong quá trình tìm hiểu nhau. Cô ấy sẽ sớm thích nghi với vai trò của một người phụ nữ đứng bên cạnh tôi."

"Nhưng tôi nghe nói cậu đã khiến cháu tôi khóc." Ông Tư kiên quyết nói, không chịu để vấn đề trôi qua dễ dàng: "Tôi không muốn cháu gái mình bị tổn thương. Cậu là một người thành đạt, nhưng với cách cư xử như vậy, tôi e rằng sẽ không tốt cho Tiểu Yên."

Phó Nhậm Hiên cười khẩy, một nụ cười lạnh lùng: "Ông không cần phải lo lắng. Tôn Yên đủ mạnh mẽ để vượt qua những thử thách. Hôn sự này đã được hai bên gia đình sắp đặt, nó sẽ diễn ra như kế hoạch."

"Nhưng tôi không muốn cháu gái mình phải chịu đựng một mối quan hệ mà con bé không thực sự hạnh phúc." Ông Tư khăng khăng: "Tôi đã nghĩ đến việc huỷ hôn. Nếu điều này làm con bé đau khổ, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ con bé."

Ánh mắt của Phó Nhậm Hiên trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng hắn không thể hiện rõ sự tức giận. Thay vào đó, hắn giữ vẻ điềm tĩnh, châm chọc:

"Nếu ông quyết định huỷ hôn, ông có nghĩ đến hậu quả không? Hôn ước này không chỉ là chuyện của hai người mà còn liên quan đến danh dự và mối quan hệ giữa hai gia tộc."

Ông Tư cảm thấy áp lực nhưng không lùi bước: "Tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ Tiểu Yên. Tôi không thể để cháu gái mình rơi vào tay một người mà không biết trân trọng tình cảm của con bé. Tiểu Yên xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc."

Trong không gian tĩnh lặng, sự đối đầu giữa hai người đàn ông trở nên căng thẳng.

Phó Nhậm Hiên cảm thấy bị thách thức, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng những gì ông Tư nói có phần nào đó hợp lý.

Câu chuyện của Tôn Yên đã khiến Phó Nhậm Hiên bắt đầu suy nghĩ lại về mối quan hệ này, và có thể, có điều gì đó trong lòng hắn thực sự muốn thay đổi.

Phó Nhậm Hiên cười khẩy, âm thanh lạnh lẽo đến cùng cực. Hắn nhìn thẳng vào ông Tư, ánh mắt không hề có chút cảm xúc nào:

"Ông Tư à, Tôn Yên mang họ Tôn, không phải họ Tư. Quyết định của Tôn gia đã được đưa ra, họ đã quyết định để Tôn Yên làm phó phu nhân. Điều này Tư gia không có quyền nhúng tay vào."

Phó Nhậm Hiên nhấn mạnh từng từ, như thể muốn khẳng định vị trí của mình trong mối quan hệ này.

Ông Tư cảm thấy bị châm chọc, nhưng vẫn kiên trì giữ vững quan điểm của mình: "Tôi không quan tâm đến họ Tôn hay họ Tư, điều tôi quan tâm là hạnh phúc của cháu gái tôi. Tiểu Yên dương như không có hạnh phúc khi ở bên cậu."

"Ông không hiểu sao?"

Phó Nhậm Hiên tiếp tục, giọng điệu trở nên sắc lạnh hơn: "Tuần sau, khi mọi chuyện ở đây được giải quyết xong, tôi sẽ đưa Tôn Yên về. Điều này không thể thay đổi. Ông hãy chuẩn bị tinh thần cho điều đó."

Ông Tư cắn chặt môi, cảm thấy sự kiên quyết trong lời nói của Phó Nhậm Hiên: "Tôi sẽ không ngồi yên nhìn cháu gái mình đau khổ. Tôi không thể chấp nhận hôn sự này nếu nó chỉ mang lại tổn thương cho Tiểu Yên."

Phó Nhậm Hiên bước tới gần ông Tư, ánh mắt đầy thách thức:

"Ông hãy nhớ, tôi là người đứng đầu ở Nguyệt Thành, tôi không dễ dàng từ bỏ những gì mình đã quyết định. Nếu Tôn Yên là người mà tôi đã chọn, thì không ai có thể can thiệp vào mối quan hệ này."

Ông Tư cảm nhận được sức mạnh trong từng lời nói của Phó Nhậm Hiên, nhưng lòng ông vẫn tiếp tục: "Tôi sẽ tìm cách để bảo vệ Tiểu Yên. Dù cho chuyện gì xảy ra, tôi cũng không bỏ cuộc."

Phó Nhậm Hiên khẽ lắc đầu, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi:

"Tôi khuyên ông nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động. Trong xã hội này, không phải lúc nào tình cảm cũng có thể chiến thắng được quyền lực và tiền bạc."

Cuộc đối đầu giữa hai người đàn ông trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Ông Tư cảm thấy lo lắng cho tương lai của Tôn Yên, còn Phó Nhậm Hiên thì quyết tâm thực hiện những gì hắn đã hoạch định. Hắn không thể để bất kỳ ai cản trở con đường của mình, đặc biệt là trong vấn đề liên quan đến Tôn Yên.

Phó Nhậm Hiên nhìn thẳng vào ông ngoại Tư, ánh mắt lạnh lùng không hề dao động. Hắn hất cằm về phía cửa, ra hiệu cho thư ký Đỗ bước vào với một tập tài liệu dày cộp trong tay.

"Ông Tư." Phó Nhậm Hiên bắt đầu:

"Tư thị hiện đang gặp khó khăn tài chính. Tôi có thể tài trợ để giúp đỡ, nhưng đổi lại, tôi muốn ông hãy im lặng và ủng hộ cuộc hôn nhân này."

Ông Tư sững sờ, đôi mắt mở to vì bất ngờ. Phó Nhậm Hiên không chỉ đơn giản là một tài phiệt có quyền lực mà còn là người biết cách lợi dụng tình thế để đạt được mục đích của mình.

"Phó Nhậm Hiên, cậu không thể sử dụng tiền bạc để ép buộc tôi phải chấp nhận hôn ước này!" Ông Tư phản đối, giọng ông tràn ngập sự tức giận và bất bình.

"Tôi không ép buộc ông." Phó Nhậm Hiên trả lời một cách bình thản, không hề bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của ông Tư: "Tôi chỉ đang đưa ra một đề nghị hợp lý. Nếu ông muốn Tư thị thoát khỏi khó khăn, tôi có thể giúp. Nhưng đổi lại, ông phải hiểu rằng hôn ước này sẽ diễn ra, Tôn Yên sẽ trở thành Phó phu nhân."

Ông Tư nhìn tập tài liệu trong tay thư ký Đỗ, cảm thấy một sự cám dỗ mơ hồ. Nhưng tình yêu thương dành cho cháu gái khiến ông không thể chấp nhận cái giá phải trả quá đắt.

"Tôi sẽ không để Tiểu Yên phải chịu đựng chỉ vì lợi ích của Tư thị."

"Ông đang đánh cược với tương lai của Tư thị, không chỉ riêng mình ông."

Phó Nhậm Hiên nhấn mạnh, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo:

"Hãy nhớ rằng, sự lựa chọn của ông sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người. Tôi không muốn dùng sức mạnh của mình để hủy hoại ông, nhưng nếu ông không hợp tác, hậu quả sẽ không dễ dàng để ông có chấp nhận được."

Ông Tư cảm thấy nỗi lo lắng và bất lực dâng lên: "Nếu Tiểu Yên không hạnh phúc, tôi cũng sẽ không thể sống yên ổn với quyết định của mình."

"Tôn Yên sẽ không phải khổ sở." Phó Nhậm Hiên khẳng định, giọng điệu mang chút châm chọc:

"Cô ấy sẽ có một vị trí cao quý và được yêu thương, ít nhất là từ một người như tôi. Nếu ông không thể nhìn thấy điều đó, thì có lẽ ông thật sự không hiểu rõ về Tôn Yên."