Chương 8: Chuyến đi chữa lành (phần 6)

Tôn Yên nức nở, cảm xúc dâng trào biến thành những lời tức giận và sợ hãi. Cô nhìn thẳng vào Phó Nhậm Hiên, nghẹn ngào nói:

"Anh nghĩ mình đang làm gì vậy? Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tôi không phải là đồ chơi của anh!"

Mỗi lời nói của Tôn Yên đứt quãng giữa những giọt nước mắt, nhưng ánh mắt thì không hề lay chuyển, chứa đựng sự tức giận xen lẫn tuyệt vọng.

Tôn Yên cắn chặt môi, cố giữ bình tĩnh để không bật khóc, nhưng không giấu nổi nỗi bàng hoàng trước sự lạnh lùng và thái độ chiếm hữu của Phó Nhậm Hiên.

Phó Nhậm Hiên khẽ nhếch môi, nhưng đôi mắt trầm xuống. Hắn nhìn Tôn Yên, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn một chút khó hiểu, như thể hắn đang cố hiểu tại sao cô lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy.

Tôn Yên hít một hơi sâu, đẩy tay Phó Nhậm Hiên ra với tất cả sức lực có thể, lời nói của cô dứt khoát hơn: "Tôi không cần một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Anh không hiểu sao?"

Bầu không khí căng thẳng bao trùm giữa họ, cả hai đều đứng im, sự giận dữ và nỗi đau giằng xé trong đôi mắt của Tôn Yên, khiến Phó Nhậm Hiên dường như có chút ngập ngừng.

Tiếng chuông điện thoại bị Phó Nhậm Hiên lạnh lùng ngắt tiếng mặc cho nó reo trong sự im lặng, căn phòng rơi vào yên lặng tuyệt đối. Hắn đứng nhìn Tôn Yên, ánh mắt chứa đựng vẻ mỉa mai, như thể mọi hành động của cô chỉ là trò cười trước mặt hắn.

Tôn Yên đưa tay lên lau nước mắt, cảm nhận rõ sự run rẩy trong từng ngón tay. Cô biết quá rõ sự phức tạp của tình thế này. Cô không còn là Tôn Yên trước kia, kẻ từng bám đuổi và khao khát từng cái nhìn từ Phó Nhậm Hiên.

Giờ đây, Tôn Yên chỉ muốn thoát khỏi sự đe dọa của Phó Nhậm Hiên, tránh xa khỏi số phận bi thảm mà bản thân đã biết trước.

Ánh mắt của Phó Nhậm Hiên trở nên sắc lạnh hơn, đầy vẻ xem thường.

"Em diễn cũng giỏi đấy." Phó Nhậm Hiên nhếch mép, tiến lại gần thêm một chút: "Chẳng phải chính em từng tìm mọi cách để lên giường tôi sao? Giờ giả vờ ngây thơ là có ý gì?"

Giọng Phó Nhậm Hiên cất lên, mỗi lời nói như từng nhát dao đâm vào lòng cô. Tôn Yên cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, hít sâu và đáp trả, dù giọng còn run rẩy:

"Phó Nhậm Hiên, tôi không phải Tôn Yên của ngày xưa nữa. Tôi không muốn tiếp tục thích anh nữa."

Phó Nhậm Hiên khựng lại trong khoảnh khắc, ánh mắt sắc bén thoáng chút ngạc nhiên, nhưng chỉ trong giây lát, vẻ mặt hắn lại trở về lạnh lùng.

Ánh mắt của Phó Nhậm Hiên vẫn không muốn buông tha Tôn Yên, như muốn kéo cô trở lại trò chơi nguy hiểm này.

Tôn Yên cảm nhận rõ ràng sự đe dọa trong ánh mắt Phó Nhậm Hiên, nhưng lần này, cô sẽ không lùi bước.

Phó Nhậm Hiên lạnh lùng nhìn Tôn Yên, nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên gương mặt điển trai của hắn, như thể mọi cảm xúc của cô chỉ là thứ gì đó vô nghĩa trong mắt hắn.

"Hôn ước này sẽ diễn ra như kế hoạch của hai bên gia đình."

Phó Nhậm Hiên tuyên bố, giọng điệu không hề có chút do dự nào. Những từ ngữ ấy như một bản án tử hình dành cho Tôn Yên, khiến cô cảm thấy như có một tảng đá nặng đè lên ngực.

Phó Nhậm Hiên vừa dứt lời, liền với tay cầm điện thoại, chuẩn bị rời đi mà không hề ngoảnh lại.

Tôn Yên cảm thấy một cơn sóng đau đớn dâng lên trong lòng: "Đợi đã!"

Tôn Yên hét lên, tiếng nói của mình vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Nhưng Phó Nhậm Hiên không dừng lại, bước chân hắn như muốn khẳng định rằng cô không thể thay đổi được bất cứ điều gì.

Tôn Yên ôm đầu, nước mắt chảy dài trên gò má, từng giọt như thấm vào nỗi tuyệt vọng.

"Không, không... tôi không muốn đính hôn với anh."

Tôn Yên hét lên, hy vọng rằng tiếng hét của mình có thể chạm đến chút nào đó trong tâm trí của Phó Nhậm Hiên. Nhưng mọi thứ dường như chỉ là tiếng vọng lại trong căn phòng trống rỗng.

Tôn Yên cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng trong lòng tràn ngập nỗi hoang mang. Nhất định phải huỷ hôn, phải tìm cách thoát khỏi mớ rối ren này.

Từng hơi thở nặng nề, từng suy nghĩ hỗn loạn khiến Tôn Yên cảm thấy như đang đứng giữa một bức tường vô hình. Cô không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo, nhưng một điều chắc chắn là cô sẽ không để Phó Nhậm Hiên điều khiển cuộc đời mình thêm lần nào nữa.

Tôn Yên trở về biệt thự Tư gia, tâm trạng nặng nề và rối bời. Cánh cửa vừa mở ra, ông ngoại Tư đã đứng chờ ở phòng khách. Thấy cháu gái mình khóc lóc, mắt đỏ hoe, ông liền cau mày, lo lắng hỏi:

"Cháu gái, sao vậy? Tại sao lại khóc nhiều như thế? Có chuyện gì xảy ra à?"

Giọng ông Tư đầy trăn trở, ông đưa tay ra, định ôm Tôn Yên vào lòng để an ủi. Nhưng cô lại lùi lại một bước, không muốn ông thấy mình yếu đuối. Tôn Yên chỉ biết cúi đầu, nước mắt lại rơi lã chã.

"Ông ơi, con không muốn.. không muốn kết hôn với Phó Nhậm Hiên."

Tôn Yên nức nở, giọng nói lắp bắp: "Hắn ta.. hắn ta không phải người tốt.. Hắn chỉ coi con như một món đồ chơi."

Ông Tư nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt lo lắng hiện lên: "Tại sao con lại nghĩ như vậy? Cậu ta có điều gì khiến con cảm thấy sợ hãi?"

Tôn Yên nhìn ông, trong lòng lại dâng lên cảm xúc tội lỗi vì không thể giải thích rõ ràng: "Con... con cảm thấy hắn lạnh lùng và tàn nhẫn. Hắn không thương con, ông à!"

Ông ngoại Tư lắc đầu, nắm lấy tay Tôn Yên và kéo nhẹ lại gần mình:

"Tiểu Yên à, hôn nhân không chỉ dựa vào tình cảm. Con phải xem xét nhiều điều. Phó Nhậm Hiên là một người có tiếng tăm, gia tộc cũng rất có thế lực. Nhưng nếu con thực sự không hạnh phúc..."

"Ông, con không thể!" Tôn Yên ngắt lời, sự giận dữ trong cô lại bùng lên: "Con không thể chịu đựng thêm nữa. Con muốn huỷ hôn!"

Ông Tư thở dài, hiểu rằng Tôn Yên đang ở trong tình thế rất khó khăn: "Con hãy bình tĩnh đã. Hãy cho ông biết mọi chuyện, từ đầu đến cuối. Chúng ta sẽ tìm cách giải quyết."

Trong lòng Tôn Yên dần dần bình tĩnh lại. Cô biết rằng ông ngoại là người duy nhất luôn đứng về phía mình. Tuy nhiên, khi nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của ông, cô cảm thấy khó khăn hơn bao giờ hết.

Tôn Yên cảm thấy bản thân không thể nói ra được sự thật. Nếu kể về những gì đã xảy ra, về việc mình đã xuyên không vào cơ thể của Tôn Yên, về những gì diễn ra trong tiểu thuyết mà cô đã đọc, chắc chắn không ai tin cô.

"Ông à." Tôn Yên nghẹn ngào, giọng nói yếu ớt: "Con.. con không sao cả."

Nước mắt lại trào ra, Tôn Yên ôm chầm lấy ông ngoại, tìm kiếm sự an ủi trong vòng tay ông.

Ông Tư vỗ về lưng Tôn Yên: "Không sao đâu, Tiểu Yên. Con cứ nói ra hết những gì con cảm thấy, ông sẽ không phán xét con đâu."

Tôn Yên nín khóc, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nặng nề. Cô đã chịu đựng quá nhiều. Hình ảnh Phó Nhậm Hiên lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng cũng đầy sức hút vẫn hiện rõ trong tâm trí cô. Cô sợ hãi vì biết rằng theo cốt truyện, Phó Nhậm Hiên sẽ yêu Tôn Nghiên, đến một ngày, hắn có thể sẽ ra tay chém đầu cô như trong tiểu thuyết.

"Con chỉ cảm thấy sợ hãi." Tôn Yên thì thầm: "Sợ rằng mọi thứ sẽ không như mình mong muốn. Phó Nhậm Hiên.. hắn ta không phải là người mà con có thể tin tưởng."

"Con phải tự bảo vệ bản thân." Ông Tư nói: "Nếu Phó Nhậm Hiên thực sự không đối xử tốt với con, chúng ta có thể tìm cách huỷ bỏ hôn ước này. Ông sẽ không để con phải chịu đựng thêm nữa."

Câu nói ấy như một ánh sáng le lói giữa bóng tối. Tôn Yên hít một hơi thật sâu, gật đầu lia lịa. Cô không thể sống trong sự sợ hãi và bất an này mãi. Cô phải tìm ra cách để thoát khỏi vòng tay của Phó Nhậm Hiên, trước khi mọi thứ trở nên quá muộn.

Tôn Yên dần dần bình tĩnh lại, nhưng nỗi lo lắng vẫn đeo bám trong tâm trí. Tôn Yên biết rằng mình cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống. Cô đã không còn là một nhân vật phản diện trong tiểu thuyết nữa. Cô là Tôn Yên, cô sẽ không để cho số phận của mình bị định đoạt bởi những kẻ khác.