Trong không gian ấm cúng của nhà hàng, Phó Nhậm Hiên và Tôn Yên ngồi đối diện nhau, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu rọi vào gương mặt của cả hai. Hắn chăm chú quan sát Tôn Yên, một phần vì sự lo lắng thường trực trong lòng, phần khác là vì muốn tìm hiểu xem cô có đang thực sự hạnh phúc hay không.
"Đêm nay có thể tôi sẽ về trễ." Phó Nhậm Hiên đột ngột nói, giọng điệu bình thản, như thể đó là điều hiển nhiên: "Em đừng lo cho tôi."
Tôn Yên nghe thấy vậy, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác vui mừng không thể nào kiềm chế.
"Vậy à?" Tôn Yên hỏi, ánh mắt sáng lên, dù rằng thực chất trong đầu cô lại thoáng nghĩ đến việc Phó Nhậm Hiên có thể sẽ không ở gần cô trong một thời gian dài.
"Chỉ là công việc thôi, tôi có một vài cuộc họp cần xử lý." Phó Nhậm Hiên trả lời, nhưng không đi sâu vào chi tiết. Hắn không muốn Tôn Yên lo lắng về những vấn đề phức tạp trong thế giới kinh doanh của mình.
Cảm giác vui mừng càng lớn hơn khi Tôn Yên đột nhiên mơ mộng đến việc Phó Nhậm Hiên có thể đi công tác dài ngày, có lẽ sẽ không quay về trong một tháng. Lúc đó, chắc Tôn Yên sẽ vui mừng khôn xiết.
"Hy vọng anh sẽ bận rộn nhiều hơn nữa." Tôn Yên lén lút nghĩ trong đầu, dù rằng lý trí cũng mách bảo cô rằng điều này có thể không hoàn toàn đúng đắn.
"Em thật sự không lo lắng về tôi à?" Phó Nhậm Hiên bất chợt hỏi, giọng điệu mang chút nghi ngờ.
Phó Nhậm Hiên không muốn Tôn Yên cảm thấy bất an, nhưng đồng thời cũng hy vọng rằng cô sẽ để ý đến hắn nhiều hơn.
"Em... em chỉ muốn anh làm việc hiệu quả thôi."
Tôn Yên trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng lại bối rối trước cảm xúc của chính mình. Cô thả một nụ cười nhẹ, như muốn truyền tải rằng cô sẽ ổn, mặc dù bên trong, cô lại cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ về những gì sắp xảy ra.
Khi chiếc xe dừng lại trước cổng trường đại học, Tôn Yên cảm thấy một chút luyến tiếc khi phải rời khỏi chiếc xe sang trọng của Phó Nhậm Hiên. Hắn nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại chứa đựng một sự quan tâm nhẹ nhàng.
"Chiều nay, tôi có thể sẽ không đón em được." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu có phần thờ ơ nhưng vẫn không giấu được sự cẩn trọng: "Em tự về nhé."
Tôn Yên gật đầu, một cảm giác vui vẻ dâng trào trong lòng.
"Vâng, em sẽ bắt taxi về." Tôn Yên đáp, một nụ cười nở trên môi. Dù biết rằng không có Phó Nhậm Hiên bên cạnh, nhưng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi một áp lực vô hình.
Khi bước ra khỏi xe, Tôn Yên nhìn theo bóng dáng cao lớn của Phó Nhậm Hiên đang rời đi, lòng tràn đầy hy vọng và niềm vui.
Thực sự, trong giây phút đó, Tôn Yên cảm nhận được một tự do nhỏ bé. Cô sẽ có thời gian để suy nghĩ về bản thân, về những gì mà cô thực sự muốn trong cuộc sống của mình, mà không bị chi phối bởi sự chiếm hữu của Phó Nhậm Hiên.
Bước vào trường, Tôn Yên nhận ra rằng không khí xung quanh thật sôi động, những tiếng cười, tiếng nói của bạn bè khiến lòng cô cảm thấy ấm áp hơn.
Tôn Nghiên và đám bạn vẫn còn đang vui vẻ, Tôn Yên không thể ngăn được sự ghen tị đang chực chờ trong lòng. Nhưng lúc này, cô quyết định sẽ không để nó chi phối tâm trạng của mình.
Khi bắt taxi về biệt thự Phó gia, Tôn Yên cảm thấy như mình vừa được giải thoát khỏi một cái kén chật chội. Mỗi lần xe chạy qua những con phố quen thuộc, cô đều cảm thấy như mùa xuân đang đến gần, mang theo những điều mới mẻ và hy vọng. Trong lòng cô, một ý nghĩ xuất hiện: "Biết đâu, tương lai sẽ khác đi nếu mình mạnh mẽ hơn."
Khi taxi dừng lại trước cửa biệt thự Phó gia, Tôn Yên vừa định bước ra thì điện thoại trong túi vang lên.
Là cuộc gọi từ Tôn Nghiên.
Tôn Yên nhanh chóng nhấc máy, lòng tràn đầy sự tò mò.
"Chị Yên! Ông nội đang chờ chị ở biệt thự Tôn gia đó!" Giọng nói vui vẻ của Tôn Nghiên phát ra từ đầu dây bên kia.
"Ông nội? Tại sao?" Tôn Yên hỏi, cảm giác hồi hộp len lỏi trong lòng.
"Chị mau qua đi! Ông có chuyện quan trọng muốn nói với chị. Em không rõ lắm nhưng nghe nói là liên quan đến chị đó!" Tôn Nghiên nhấn mạnh, khiến Tôn Yên cảm thấy cần phải đi ngay lập tức.
"Vậy thì em chờ một chút nhé!" Tôn Yên vội vã nói với bác tài xế: "Bác tài ơi, làm ơn chở tôi đến biệt thự Tôn gia được không?"
Bác tài gật đầu, khởi động xe và rời khỏi khu vực Phó gia. Trong suốt quãng đường, tâm trí Tôn Yên rối bời với hàng trăm câu hỏi.
Ông nội muốn nói chuyện gì? Liệu có phải là chuyện tốt hay không?
Tôn Yên hy vọng rằng không có gì quá nghiêm trọng, nhưng lòng cô vẫn không thể yên tâm.
Khi xe chạy qua những con phố quen thuộc, Tôn Yên lại cảm thấy nỗi lo lắng và hồi hộp dâng trào. Sắp tới rồi, cô nghĩ thầm trong lòng, nhưng không biết có chuyện gì đang chờ đợi mình ở đó.
Tôn Yên vừa bước vào sảnh lớn của biệt thự Tôn gia, còn chưa kịp nhìn thấy ông nội đã nghe tiếng quát lớn vang lên từ phía phòng khách. Giọng ông nội đầy tức giận, âm điệu cứng rắn khiến cô khẽ run lên.
"Tại sao con dám đăng ký đi du học Pháp?"
Ông nội bước đến gần Tôn Yên, ánh mắt nghiêm khắc và đầy thất vọng: "Còn ba ngày nữa là kết hôn, con còn coi ông và gia đình chồng ra gì không? Ai cho con tự ý quyết định mà không hỏi ý kiến của ai cả?"
Tôn Yên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim cô đập mạnh vì bất ngờ và căng thẳng. Cô không nghĩ ông nội lại biết về việc cô đã bí mật đăng ký đi du học. Đó là kế hoạch thoát khỏi Phó Nhậm Hiên mà cô, một cơ hội để bắt đầu cuộc sống mới và được tự do theo đuổi ước mơ của mình.
"Con.. con chỉ muốn được thực hiện ước mơ của mình thôi, ông nội." Tôn Yên nói, giọng run run nhưng vẫn cố gắng cất lên một cách bình tĩnh: "Con nghĩ đây là cơ hội tốt cho bản thân. Con muốn được học thêm và trải nghiệm nhiều hơn."
Ông nội nhíu mày, ánh mắt ông tràn đầy sự thất vọng: "Con nghĩ rằng mình có thể làm những gì mình thích mà không cần nghĩ đến trách nhiệm sao? Hôn nhân không phải trò đùa, Tôn Yên. Con là đứa cháu gái trưởng của Tôn gia, con không thể tùy tiện mà quyết định như vậy!"
Tôn Yên cắn môi, cố kìm nước mắt. Cô biết rằng ông nội sẽ phản đối, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ ông lại tức giận đến mức này.
Ông nội giận dữ nhìn thẳng vào Tôn Yên, đôi mắt ông sắc bén và không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào.
"Mau đi thu hồi lại việc ghi danh đi du học ngay lập tức." Ông quát lớn, giọng nói vang vọng khắp phòng: "Ông cấm con bước ra khỏi Nguyệt Thành nửa bước! Lo mà ngoan ngoãn đảm nhận chức Phó phu nhân, không phải muốn đi là đi, muốn làm gì thì làm!"
Tôn Yên cảm thấy như bị nhấn chìm bởi từng lời nói sắc lạnh của ông. Cô không thể nói thêm bất cứ điều gì, chỉ có thể lặng lẽ đứng đó, siết chặt tay để ngăn mình run lên. Từng hy vọng mong manh về việc tự do sống theo cách mình muốn bỗng chốc vỡ tan, bị chôn vùi dưới những đòi hỏi và kỳ vọng của gia đình.
"Con hiểu rồi..."
Tôn Yên đáp nhỏ, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn không giấu nổi sự tuyệt vọng. Cô biết rằng bản thân chẳng còn sự lựa chọn nào khác, phải đối mặt với thực tế và chấp nhận con đường mà vận mệnh đã an bài.
Ánh mắt của Tôn Yên chợt bắt gặp Tôn Nghiên đứng phía sau ông nội. Cô thoáng giật mình, cảm giác kinh ngạc như bị nhấn chìm trong sự mâu thuẫn.
Tôn Nghiên - cô em gái dịu hiền và luôn hiền hậu trong mắt mọi người, giờ đây lại đang nở một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt thoáng vẻ ma quái như đang thưởng thức sự bối rối của Tôn Yên.
Tôn Yên bất giác run lên, không thể tin vào những gì mình đang thấy. Một cơn ớn lạnh dâng lên trong lòng, khi cô nhận ra rằng có lẽ bản chất của Tôn Nghiên không hẳn giống như vẻ ngoài hiền dịu mà cô vẫn luôn tin tưởng.
Tôn Yên cố giấu nỗi kinh ngạc, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi gương mặt của Tôn Nghiên, như muốn hiểu rõ liệu đây có thực sự là con người thật của nữ chính không.