Chương 38: Sinh nhật vui vẻ

Tôn Yên run rẩy nắm chặt cánh tay của Phó Nhậm Hiên, ánh mắt cô lấp lánh vẻ cầu xin.

"Tôi... tôi đã mua bánh kem cho anh." Tôn Yên lắp bắp: "Nhưng mà... điện thoại tôi hết pin, sập nguồn nên không thể gọi cho anh. Tôi xin lỗi vì đã không báo trước."

Phó Nhậm Hiên nhướn mày, ánh mắt nghi ngờ vẫn còn đọng lại trên gương mặt Tôn Yên. Hắn lùi lại một bước, dáng vẻ của hắn như một con thú săn mồi đang dõi theo con mồi của mình.

"Em muốn nói rằng vì cái bánh mà em không thể trả lời điện thoại của tôi sao? Hay em không quan tâm đến việc tôi đang lo lắng cho em?"

Tôn Yên cảm thấy như có hàng ngàn mũi dao đâm vào lòng, cô không muốn Phó Nhậm Hiên nghĩ rằng mình không quan tâm.

"Không phải như vậy đâu." Tôn Yên nói nhanh, giọng đầy hoang mang: "Tôi muốn tự tay làm một chiếc bánh đặc biệt cho anh. Tôi đã nhờ thợ làm bánh, nhưng tôi muốn chọn nguyên liệu, muốn xem từng bước một, nên tôi không để ý đến điện thoại."

"Vậy sao?" Phó Nhậm Hiên cười nhẹ, nhưng nụ cười đó không hề ấm áp: "Em nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng tin vào lời nói này sao?" Hắn tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ gần như bằng không, khiến Tôn Yên cảm thấy khó thở.

"Xin anh." Tôn Yên thì thầm, đôi mắt ướt đẫm vì lo lắng: "Tôi chỉ muốn làm một điều gì đó cho anh. Hôm nay là sinh nhật của anh mà, tôi không muốn mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Tôi thật sự muốn làm anh hạnh phúc."

Tôn Yên không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Nhậm Hiên, nhưng lòng cô tràn ngập sự áy náy và sợ hãi. Tôn Yên cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi trước khi tiếp tục.

"Tôi không muốn có bất kỳ vấn đề gì với anh. Tôi chỉ mong anh hiểu rằng tôi đã cố gắng, và... và tôi rất tiếc nếu để anh phải lo lắng."

Phó Nhậm Hiên vẫn im lặng, nhưng ánh mắt sắc lạnh của hắn không rời khỏi cô. Tôn Yên biết rằng từng lời nói, từng hành động của mình đều có thể là một con dao hai lưỡi.

"Anh không cần phải lo lắng về tôi." Tôn Yên nói tiếp, cố gắng lấy lại sự tự tin: "Tôi chỉ muốn dành một ngày đặc biệt cho anh. Làm ơn hãy cho tôi một cơ hội để chứng minh điều đó."

Thời gian như ngừng lại trong căn phòng ngột ngạt này, Tôn Yên cảm thấy như trái tim mình đang đập loạn nhịp. Cô không biết Phó Nhậm Hiên sẽ phản ứng thế nào, nhưng trong khoảnh khắc này, cô chỉ có thể cầu nguyện rằng những lời chân thành của mình sẽ chạm đến một phần nào đó trong tâm hồn hắn, rằng hắn sẽ hiểu được nỗi lòng và sự cố gắng của cô.

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm Tôn Yên lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sự bí ẩn và lạnh lùng của mình. Ánh mắt đó như một lửa đốt, nhưng cũng chứa đựng sự tàn nhẫn mà cô không thể nào lường trước được. Cảm giác đau nhói nơi cằm khiến cô nhịn đau, nhíu mày lại, nhưng không dám phản kháng hay tránh né.

"Em biết đấy." Giọng Phó Nhậm Hiên trầm ấm nhưng lại mang một sự đe dọa rõ ràng: "Nếu như em đang nói dối, tôi sẽ không khoan nhượng đâu." Hắn dừng lại một chút, ánh mắt như muốn xuyên thấu vào tâm trí cô.

Tôn Yên cảm thấy những từ ngữ của Phó Nhậm Hiên như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng mình, chợt dâng lên cảm giác sợ hãi tột cùng.

"Tôi... tôi không nói dối." Tôn Yên lắp bắp, giọng nói trở nên run rẩy. "Tôi thật sự đã muốn làm bánh kem cho sinh nhật anh. Tôi... tôi không muốn khiến anh phải lo lắng."

Phó Nhậm Hiên cúi xuống, khoảng cách giữa họ gần đến mức Tôn Yên có thể cảm nhận được hơi thở của hắn: "Nếu có một điều gì đó không đúng, tôi sẽ phát hiện ra."

Phó Nhậm Hiên nói, từng từ ngữ đều mang theo sự cảnh cáo: "Và khi đó... em biết tôi sẽ làm gì."

Tôn Yên nuốt một ngụm nước bọt, lòng dạ bồn chồn. Cô hiểu rằng mọi lời nói của mình bây giờ đều có thể là con dao hai lưỡi.

"Xin anh." Tôn Yên thì thầm, đôi mắt rưng rưng: "Hãy cho tôi một cơ hội. Tôi chỉ muốn làm cho sinh nhật của anh trở nên đặc biệt."

Phó Nhậm Hiên giữ nguyên ánh mắt chằm chằm vào Tôn Yên, như muốn đọc thấu từng ý nghĩ của Tôn Yên. Một khoảng lặng kéo dài giữa họ, chỉ có tiếng thở dốc nhẹ của cô và hơi thở nặng nề của hắn. Cô cảm thấy bản thân như bị mắc kẹt giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, giữa nỗi sợ hãi và hy vọng.

Tôn Yên nhìn vào thanh kiếm trong tay Phó Nhậm Hiên, tim cô đập nhanh như thể muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cô cảm thấy lạnh toát, từng sợi dây thần kinh trong cơ thể căng thẳng, như thể cảnh báo cô về mối nguy hiểm đang rình rập.

"Xin anh... xin anh hãy bỏ thanh kiếm xuống." Tôn Yên năn nỉ, giọng nói lắp bắp đầy sợ hãi. Cô không biết mình đã nói câu đó bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần thốt ra đều mang theo nỗi hoảng loạn trong lòng.

Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên, một khoảnh khắc lặng im trôi qua, như thể hắn đang cân nhắc lời cầu xin của cô.

Cuối cùng Phó Nhậm Hiên buông thanh kiếm xuống, thanh âm của nó chạm nhẹ vào mặt sàn.

Ngay lập tức, Phó Nhậm Hiên ôm chặt Tôn Yên vào lòng, sự chặt chẽ và nóng bỏng từ cơ thể hắn khiến cô cảm thấy vừa được bảo vệ vừa bị áp bức. Hơi thở của hắn, tuy bình tĩnh, nhưng vẫn ẩn chứa sự chiếm hữu, như một con sói không bao giờ chịu buông tha con mồi.

Tôn Yên cảm thấy an toàn trong vòng tay Phó Nhậm Hiên, nhưng sự lo âu vẫn hiện hữu trong lòng. Cô hít thở hơi thở của mình một cách gấp gáp, tự hỏi rằng liệu sự buông lỏng này có phải là một dấu hiệu của sự tha thứ hay chỉ là sự trì hoãn cho một cuộc tấn công khác.

Trong những giây phút ấy, nỗi sợ hãi và sự thèm khát được sống hòa quyện, khiến Tôn Yên trở nên bối rối.

"Hãy nhớ rằng, em không thể rời xa tôi." Phó Nhậm Hiên thì thầm bên tai cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn.

Câu nói của Phó Nhậm Hiên như một lời nguyền, khiến Tôn Yên cảm thấy cái ôm này không chỉ là sự bảo vệ mà còn là một chiếc l*иg giam hạng nặng, nơi mà cô không có quyền thoát ra.

Bên ngoài biệt thự, ông chủ quán cafe cầm trên tay một hộp bánh kem lớn, trang trí tinh tế và đẹp mắt. Ông ta vừa bước lên bậc thang thì bà quản gia Lưu xuất hiện, ánh mắt ngạc nhiên khi thấy người đàn ông lạ mặt.

"Ông đến tìm ai?" Bà quản gia hỏi, giọng điệu nghi ngờ nhưng vẫn lịch sự.

"Chào bà, tôi là chủ quán cafe gần đây. Tôi mang bánh kem sinh nhật đến cho Phó Nhậm Hiên." Ông chủ quán trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút căng thẳng, như thể ông ta cảm nhận được bầu không khí căng thẳng từ căn biệt thự.

Bà quản gia Lưu nhíu mày, không khỏi băn khoăn: "Sinh nhật? Ai đã đặt bánh?"

"Là Tôn Yên, cô ấy đã đặt bánh và kêu rằng giao đến đây." Ông chủ quán đáp, nụ cười của ông có phần lúng túng khi thấy vẻ mặt của bà quản gia không mấy dễ chịu.

"Tiểu thư Tôn Yên?" Bà quản gia hỏi lại, vẻ mặt vẫn nghi ngờ: "Tại sao cô ấy lại không thông báo cho chúng tôi biết?"

"Cô ấy muốn làm điều này bất ngờ, tôi đã hứa sẽ giữ bí mật cho cô ấy." Ông chủ quán giải thích, ánh mắt không rời khỏi chiếc bánh kem mà ông đang giữ.

Bà quản gia Lưu khẽ gật đầu, nhưng vẫn không hoàn toàn thuyết phục: "Xin lỗi, nhưng tôi cần kiểm tra trước khi nhận hàng."

Bà quay người vào trong biệt thự, lòng đầy lo lắng cho Tôn Yên, không biết cô đã làm gì để lọt vào mắt xanh của Phó Nhậm Hiên, liệu chiếc bánh kem này có thể mang đến điều gì tốt đẹp hay không.

Quản gia Lưu bước lên tầng, nhịp chân dứt khoát và tự tin. Bà gõ nhẹ vào cửa phòng, âm thanh vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

Tôn Yên nghe thấy tiếng gõ cửa, cả cơ thể cô mềm nhũn ra như vừa được cứu sống, cảm giác như ánh sáng cuối đường hầm đang chiếu rọi vào nỗi sợ hãi chồng chất trong lòng.

Phó Nhậm Hiên liếc nhìn về phía cửa với ánh mắt khó chịu, sự hiện diện của người khác làm hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn vẫn ôm chặt lấy Tôn Yên, khiến cô không thể thoát khỏi vòng tay của hắn.

Tôn Yên cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng cùng lúc, cô cũng thấy nhẹ nhõm vì có người bên ngoài có thể giúp đỡ.

"Thiếu gia, ngài có thể mở cửa cho tôi một chút được không?"

Quản gia Lưu nói với giọng điềm tĩnh, như thể bà đang yêu cầu một điều gì đó hiển nhiên.

"Không."

Phó Nhậm Hiên lạnh lùng đáp, giọng nói không chút do dự. Hắn không muốn bất kỳ ai can thiệp vào cuộc trò chuyện của họ.

Tôn Yên cảm thấy lo lắng, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Phó Nhậm Hiên, như để an ủi và làm dịu bớt sự căng thẳng đang dâng cao: "Có lẽ chúng ta nên mở cửa." Cô thì thầm, giọng nói lấp lửng nhưng ẩn chứa nỗi lo âu.

Phó Nhậm Hiên nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không thể kiềm chế được cảm giác tò mò về lý do mà bà quản gia lại đến vào lúc này. Hắn vẫn giữ Tôn Yên trong vòng tay, nhưng ánh mắt của hắn đã chuyển từ khó chịu sang cẩn trọng, như thể một phần trong hắn biết rằng việc này không thể kéo dài mãi mãi.

"Tôi không muốn gặp ai cả." Phó Nhậm Hiên khăng khăng, nhưng giọng nói đã có chút dịu lại.