Phó Nhậm Hiên lạnh lùng đáp, giọng điềm đạm nhưng từng lời nói lại như lưỡi dao sắc bén cắt sâu vào tâm trí Tôn Yên. Hắn không quay lại nhìn cô, nhưng sự hiện diện của hắn khiến không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
"Em nghĩ rằng có thể tự do làm những gì mình muốn mà không cần báo trước cho tôi sao?"
Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng nói trầm thấp và chậm rãi, như thể đang chế giễu sự ngu ngốc của cô: "Em nên nhớ, Yên Yên, bất kỳ hành động nào của em đều có thể ảnh hưởng đến tôi, tôi không chấp nhận sự bất kính."
Câu nói của Phó Nhậm Hiên không chỉ là một lời cảnh cáo mà còn mang theo một sự đe dọa tiềm tàng, khiến Tôn Yên cảm thấy như có một sức mạnh vô hình đang bóp nghẹt trái tim cô. Hắn tiếp tục:
"Nếu em không thích việc mình bị giám sát, vậy thì hãy làm cho tôi thấy rằng em xứng đáng với sự tin tưởng đó."
Mỗi từ Phó Nhậm Hiên nói đều khiến Tôn Yên cảm thấy bất an, nhưng cũng khiến cô nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ đã rối ren đến mức nào.
Phó Nhậm Hiên vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lùng không rời khỏi Tôn Yên, như thể hắn đang chờ đợi cô giải thích.
Trong khoảnh khắc im lặng, Tôn Yên cảm thấy không khí trở nên nặng nề, như có một áp lực vô hình đè lên ngực. Cô cố gắng tìm kiếm lời nói, nhưng chỉ có thể thốt lên một cách run rẩy:
"Tôi phải làm sao?" Câu hỏi này như một tiếng kêu cứu, lộ rõ sự bất lực và hoang mang của Tôn Yên.
Giọng nói của Phó Nhậm Hiên trầm đυ.c, mang theo sự kiềm chế nhưng không kém phần đe dọa:
"Em nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi tôi bằng cách đi chơi hay thư giãn sao? Những hành động đó chỉ khiến tôi thêm nghi ngờ về em."
Tôn Yên cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ họng, không cho cô có cơ hội để thở.
Phó Nhậm Hiên tiếp tục:
"Tôi không muốn nghe lời biện minh. Em chỉ cần nhớ rằng mọi hành động của em đều có thể dẫn đến hậu quả. Nếu em không thể chọn con đường đúng đắn, đừng mong tôi sẽ tha thứ."
Tôn Yên đứng đó, tim đập loạn nhịp trước lời nói đầy uy lực của Phó Nhậm Hiên. Cô cảm thấy sự tĩnh lặng giữa hai người như một cái bẫy, và lòng dấy lên một cảm giác không thể lấp đầy, như thể cô đang đứng trước một ngã rẽ không thể quay đầu.
Tôn Yên chậm rãi nuốt nước bọt, cảm giác như mình bị mắc kẹt giữa những lời nói áp lực và sự thực rằng cuộc sống của cô giờ đã phụ thuộc vào một người đàn ông tàn nhẫn như Phó Nhậm Hiên.
Tôn Yên hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh để giải thích. Cô nói với giọng run rẩy: "Tôi chỉ muốn tập trung học tập và thư giãn một chút. Tôi không có ý định gây rối hay làm anh khó chịu."
Tuy nhiên, Phó Nhậm Hiên không phản ứng, mà chỉ lạnh lùng bước đến bên bàn, nơi thanh kiếm Katana đang nằm. Hắn cầm lấy thanh kiếm, ánh sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm sắc lạnh khiến không gian thêm phần đáng sợ.
Khi thấy Phó Nhậm Hiên cầm thanh kiếm lên, Tôn Yên cảm thấy một cơn lạnh sống lưng ập đến.
Tôn Yên sợ hãi lùi lại, nhưng chân cô cứng đờ như bị đóng băng, không thể di chuyển. Cảm giác sợ hãi dâng trào, chỉ trong tích tắc, cô đã mất thăng bằng, ngã xuống đất với một tiếng "bịch" mạnh.
Tim Tôn Yên đập nhanh, trong khi Phó Nhậm Hiên vẫn đứng đó, nhìn cô từ trên cao với ánh mắt đầy sự thích thú nhưng cũng không kém phần tàn nhẫn. Cô có thể cảm nhận được cái lạnh của thanh kiếm trong tay hắn, như một lời cảnh cáo rõ ràng rằng sự yếu đuối của mình sẽ không được dung thứ.
Tôn Yên ngồi đó, hoảng loạn và tuyệt vọng, không biết phải làm gì để thoát khỏi tình huống nguy hiểm này. Cô có thể thấy được sự nguy hiểm ẩn chứa trong ánh mắt Phó Nhậm Hiên, trong khoảnh khắc đó, cô hiểu rằng sự bình tĩnh mà hắn thể hiện chỉ là lớp vỏ bọc cho cơn thịnh nộ đang âm thầm chực chờ bùng nổ.
Phó Nhậm Hiên lạnh lùng nhìn Tôn Yên, giọng nói trầm khàn vang lên như tiếng thì thầm đầy đe dọa: "Yên Yên, xem kỹ thanh kiếm này đi."
Tôn Yên không thể kiềm chế nổi sự sợ hãi trong lòng. Hắn đưa thanh kiếm Katana lên trước mặt cô, lưỡi kiếm sáng bóng phản chiếu gương mặt hoảng sợ của cô, khiến cho nỗi lo lắng trong cô càng gia tăng. Mặc cho ánh sáng hắt lên, lưỡi kiếm lại như một con rắn độc, đầy ma mị và nguy hiểm.
Khi ánh mắt Tôn Yên lướt qua thanh kiếm, một vết máu đỏ tươi hiện lên như một dấu hiệu đáng sợ, khiến cô cảm thấy như có một dòng nước lạnh chạy dọc sống lưng.
Cảm giác nghẹt thở, Tôn Yên không dám nghĩ đến điều tồi tệ mà thanh kiếm này có thể đã gây ra. Vết máu như một lời nhắc nhở rõ ràng về sự tàn bạo mà Phó Nhậm Hiên có thể mang lại.
"Đây là khi em không bắt máy tôi." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu bình thản nhưng đầy tính chiếm hữu: "Một cuộc gọi là một nhát chém trên cơ thể của ai đó."
Tôn Yên cảm nhận được nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng, khiến cô không thể thốt nên lời. Cô chỉ biết im lặng, mắt vẫn dán chặt vào lưỡi kiếm, không dám rời mắt khỏi hình ảnh đáng sợ đó. Ánh sáng chiếu lên lưỡi kiếm sáng bóng, phản chiếu cả sự hoảng sợ trong đôi mắt cô.
Tôn Yên cảm thấy tim mình đập thình thịch trong l*иg ngực, từng nhịp đập như đang nhắc nhở cô về sự hiện diện lạnh lùng và đáng sợ của Phó Nhậm Hiên.
Mỗi câu nói của Phó Nhậm Hiên như một nhát dao đâm sâu vào lòng cô, khiến cô không chỉ sợ hãi mà còn cảm thấy bất lực. Mồ hôi lạnh toát ra từ trán, lòng bàn tay ướt đẫm, cô không thể ngừng run rẩy.
Cảm giác như có một sức nặng vô hình đè nén lên vai Tôn Yên, làm cho hơi thở trở nên nặng nhọc. Từng giọt nước mắt bắt đầu trào ra nhưng cô không dám để chúng rơi.
Tôn Yên lo sợ rằng nếu mình thể hiện sự yếu đuối, Phó Nhậm Hiên sẽ không ngần ngại mà ra tay. Cô đã từng nghĩ rằng sự yếu đuối sẽ chỉ mang lại tổn thương, nhưng giờ đây, cô chỉ muốn mình mạnh mẽ hơn, muốn có đủ sức mạnh để thoát khỏi tình huống này.
Đôi chân Tôn Yên như bị dính chặt xuống sàn nhà, không thể cử động. Trong đầu cô, những hình ảnh đáng sợ về thanh kiếm và những lời đe dọa của Phó Nhậm Hiên quay cuồng, khiến cô cảm thấy hoảng loạn hơn bao giờ hết. Nỗi sợ hãi không chỉ xuất phát từ sự tàn bạo của hắn, mà còn từ việc cô hiểu rằng, không có ai để cứu cô khỏi bàn tay của người đàn ông này.
Phó Nhậm Hiên bước đến, ngồi quỳ xuống đối diện Tôn Yên, ánh mắt như hàn băng đâm xuyên vào tâm trí Tôn Yên.
Tay Phó Nhậm Hiên cầm thanh kiếm dính máu, lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ đèn trong phòng, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp đẽ lại vừa ghê rợn. Máu còn đọng lại trên đó như một minh chứng cho những gì đã xảy ra, mỗi giọt máu như một lời cảnh cáo nhắc nhở cô về sự tàn bạo mà hắn có thể thực hiện.
Tôn Yên không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Nhậm Hiên, sự sợ hãi khiến cô không thể dứt ra khỏi hình ảnh thanh kiếm đó. Mỗi giây phút trôi qua, không khí xung quanh cô trở nên ngột ngạt, nỗi lo lắng dâng lên như sóng cuộn.
Tôn Yên cảm nhận được mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy dọc sống lưng, lòng bàn tay ướt đẫm, cô không thể ngăn nổi những giọt nước mắt chực trào ra.
Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên, ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng có chút gì đó đầy chiếm hữu, khiến Tôn Yên cảm thấy như đang bị thẩm vấn.
Giọng Phó Nhậm Hiên vang lên, trầm ấm nhưng sắc lạnh như băng: "Em có biết điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không nhận được sự chú ý của em không?"
Mỗi từ Phó Nhậm Hiên nói như một nhát dao cắt vào tâm trí Tôn Yên, khiến cô cảm thấy mình như đang đứng trên bờ vực, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nỗi sợ hãi đè nén làm cho trái tim Tôn Yên như ngừng đập, nhưng cô biết mình phải giữ bình tĩnh.
Tôn Yên chỉ có thể gật đầu, đôi môi run rẩy nhưng không thể thốt ra thành lời. Cô đã hiểu rằng, trong mắt Phó Nhậm Hiên, sự yếu đuối của cô không phải là điều mà hắn có thể chấp nhận.
Phó Nhậm Hiên tiến gần hơn, khoảng cách giữa họ trở nên gần gũi nhưng cũng đầy đe dọa. Tôn Yên cảm thấy hít thở cũng trở nên khó khăn, như thể không khí trong phòng đang dần cạn kiệt.
"Yên Yên." Phó Nhậm Hiên thì thầm, giọng nói trầm thấp khiến cô rùng mình: "Tôi không muốn em biến mất. Tôi chỉ muốn em phải hiểu vị trí của mình.