Chương 36: Chọc giận hắn rồi (phần 2)

Bên trong phòng khách rộng lớn của Phó gia, không khí nặng nề đến mức có thể cắt bằng dao.

Các hầu gái đứng yên như những bóng ma, ánh mắt họ dán chặt vào Tôn Yên với vẻ sợ hãi. Sự im lặng đáng sợ bao trùm không gian, khiến Tôn Yên cảm thấy như mình đang bước vào một bữa tiệc dành cho quái vật.

Bà quản gia Lưu, với đôi mắt kính luôn sáng lên như thể muốn thấu suốt mọi bí mật, tiến đến gần Tôn Yên. Giọng nói của bà có chút lạnh lùng, nhưng cũng chứa đựng sự quan tâm: "Tiểu thư, tại sao bây giờ mới về? Cô có biết thiếu gia đang rất lo lắng cho cô không?"

Tôn Yên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của bà. Cô cảm thấy một chút chột dạ, nhưng lòng cô lại tràn ngập những cảm xúc phức tạp.

"Tôi... chỉ cần một chút thời gian cho bản thân." Tôn Yên lí nhí trả lời, giọng điệu có phần yếu ớt.

Những người hầu vẫn đứng đó, sắc mặt họ vẫn còn ngập tràn lo lắng. Họ biết rõ tính khí của Phó Nhậm Hiên, hắn không thích khi mọi thứ không theo ý muốn của mình.

Cảm giác hồi hộp lại dâng lên trong lòng Tôn Yên. Cô không thể không nghĩ về việc Phó Nhậm Hiên sẽ phản ứng như thế nào khi biết cô đã tắt điện thoại, đã cố tình tránh né hắn.

"Cô nên về phòng sớm đi." Bà Lưu nói, ánh mắt nghiêm khắc: "Thiếu gia không thích phải chờ đợi."

Nghe vậy, Tôn Yên khẽ rùng mình. Cô gật đầu, bước đi thật chậm, lòng dấy lên nỗi lo lắng. Mỗi bước chân vào hành lang như kéo dài thêm sự căng thẳng. Cô không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì khi gặp lại Phó Nhậm Hiên, nhưng cô cũng biết rằng bất kể điều gì xảy ra, cô phải chuẩn bị sẵn sàng.

Tôn Yên mở cửa phòng, và ngay lập tức, một luồng không khí lạnh từ máy lạnh phả ra, khiến cô lùi lại một bước.

Bên trong phòng ngủ, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, nhưng có điều gì đó không đúng. Ánh sáng từ đèn ngủ hắt lên bức tường, tạo ra những bóng đổ dài và kỳ quái.

Căn phòng gọn gàng nhưng lại mang vẻ lạnh lẽo đến ghê người. Chiếc giường lớn được trải ga trắng tinh, nhưng góc chăn như bị ai đó ném xuống, tạo cảm giác hỗn loạn. Cảnh tượng này làm Tôn Yên cảm thấy như có một điều gì đó đang rình rập trong bóng tối.

Trên bàn, những quyển sách vẫn mở ra như thể bị bỏ dở giữa chừng, nhưng điều thu hút ánh mắt cô hơn cả là thanh kiếm Katana sắc nhọn, được đặt gọn gàng trên bàn.

Ánh sáng từ đèn ngủ lấp lánh phản chiếu trên lưỡi kiếm, làm cho nó trở nên rực rỡ và đồng thời cũng mang lại một cảm giác đe dọa.

Hình ảnh thanh kiếm khiến Tôn Yên cảm thấy sởn gai ốc; ký ức về những gì xảy ra trong quá khứ ùa về, làm cô chùn bước.

Đầu óc Tôn Yên đầy hình ảnh mơ hồ về những gì Phó Nhậm Hiên có thể làm với nó. Tay cô bất giác run run, nhịp tim đập mạnh, như thể nó đang phản đối việc bước vào không gian này.

Mọi thứ trong phòng như đang dõi theo Tôn Yên, chờ đợi phản ứng của cô. Cảm giác như một sinh vật bí ẩn đang ẩn mình trong bóng tối, chực chờ để nuốt chửng những nỗi sợ hãi của cô.

Tôn Yên chần chừ một lúc, tự hỏi liệu mình có nên quay lại hay không, nhưng điều gì đó khiến cô không thể bỏ chạy. Cô cảm thấy mình đang bị mắc kẹt giữa những hồi ức và nỗi lo sợ, càng tiến vào, bóng tối càng thêm dày đặc.

Giọng nói trầm đặc của một người đàn ông tầm 27 tuổi vang lên như tiếng rên của tử thần, khiến không gian vốn đã tĩnh lặng trở nên ngột ngạt hơn:

"Em về rồi sao? Tôi đã đợi em lâu lắm."

Phó Nhậm Hiên đứng trước cửa kính lớn, ánh chiều tà hắt vào, tạo nên những bóng đổ dài và kỳ quái trên sàn nhà. Hình ảnh của hắn dường như hòa quyện với những sắc màu u ám của buổi hoàng hôn, tạo nên một khung cảnh ma mị không thể diễn tả bằng lời.

Ánh sáng vàng ấm áp phản chiếu trên gương mặt lạnh lùng của Phó Nhậm Hiên, nhưng đôi mắt lại tối tăm, như chứa đựng cả một đại dương của bí ẩn và sự tàn nhẫn.

Phó Nhậm Hiên chăm chú nhìn ra ngoài, như thể đang chờ đợi một điều gì đó, một cảm giác chờ đợi khiến không khí càng thêm nặng nề. Hắn dường như không nhận ra sự hiện diện của Tôn Yên, hoặc có thể hắn đã nhận ra nhưng lại cố tình làm ngơ.

Khi Tôn Yên đứng trong khung cảnh hãi hùng này, cô cảm thấy mình như một bóng ma, bị cuốn vào không gian lạnh lẽo và đầy áp lực.

Giọng nói của Phó Nhậm Hiên vang lên một lần nữa, nhưng lần này như một lời thì thầm đầy mời gọi, vừa quyến rũ vừa đe dọa: "Đến đây, Yên Yên. Tôi cần nói chuyện với em."

Cảm giác như có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ họng Tôn Yên, không cho cô có cơ hội để thở.

Căn phòng với ánh sáng mờ ảo và bóng tối bao trùm, trở thành nơi ẩn náu cho những nỗi sợ hãi và cảm xúc mãnh liệt.

Tôn Yên biết rằng giờ đây, cô không chỉ phải đối mặt với những cơn ác mộng của quá khứ mà còn phải chiến đấu với chính sự bất an trong lòng mình.

Tôn Yên chậm rãi bước vào gần, lòng đầy sợ hãi và cảnh giác.

Phó Nhậm Hiên không nhìn Tôn Yên mà vẫn đứng trước cửa kính lớn, ánh chiều tà hắt vào làm cho dáng vẻ hắn càng thêm ma mị.

Giọng nói của Phó Nhậm Hiên vang lên, bình tĩnh nhưng mang đậm hương vị giận dữ: "Em biết không, việc em tắt điện thoại và không trở về nhà đúng giờ khiến tôi cảm thấy rất khó chịu."

Mỗi lời nói như những nhát dao sắc bén, cắt xé không gian im ắng, khiến Tôn Yên cảm thấy như bị siết chặt trong một cái kẹp không thể thoát ra. Cô biết Phó Nhậm Hiên đang nổi giận, nhưng không biết phải nói gì để xoa dịu cơn thịnh nộ đang dâng trào trong hắn.

Tôn Yên hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh trước ánh mắt đen tối của Phó Nhậm Hiên.

"Tôi... Tôi đã đến thư viện để học tập." Tôn Yên bắt đầu, giọng nói có phần run rẩy nhưng vẫn cố gắng rõ ràng: "Sau đó... sau đó tôi ghé qua quán cafe để thư giãn một chút."

Tôn Yên liếc nhìn Phó Nhậm Hiên, thấy vẻ mặt vẫn không thay đổi, lạnh lùng và nghiêm khắc như một bức tường đá: "Tôi chỉ muốn... chỉ muốn có thời gian cho riêng mình một chút. Tôi không có ý làm anh khó chịu."

Tôn Yên cảm nhận được không khí giữa hai người như một sợi dây đàn đang căng lên, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Cô hi vọng lời giải thích của mình có thể xoa dịu cơn giận của Phó Nhậm Hiên, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng không nguôi.

Phó Nhậm Hiên quay lưng lại, dựa vào tường như một bức tượng khắc họa của sự mạnh mẽ và quyền lực. Hắn cao lớn, mặc một chiếc sơ mi đen ôm sát, với những đường nét cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp vải.

Tay áo đã được xắn lên, lộ ra những bắp tay rắn chắc, khiến cho không khí xung quanh càng trở nên ngột ngạt. Hai cái nút áo cởi ra để lộ ra vòng ngực mạnh mẽ, làm nổi bật vẻ nam tính của Phó Nhậm Hiên.

Tôn Yên cảm thấy nghẹt thở trước hình ảnh đó. Phó Nhậm Hiên đứng đó, kiêu hãnh và đầy uy lực, như thể không gì có thể đe dọa được hắn.

Ánh chiều tà chiếu vào, tạo ra những bóng đổ sâu trên gương mặt Phó Nhậm Hiên, khiến đôi mắt hắn càng thêm sắc lạnh.

Tôn Yên cảm thấy sợ hãi, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sức hút không thể chối từ từ con người ấy. Tâm trí cô rối bời giữa cảm giác sợ hãi và sự thu hút mãnh liệt.