Sau một đêm cuồng nhiệt, Tôn Yên mở mắt ra, nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường rộng lớn trong phòng của Phó Nhậm Hiên.
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, lan tỏa khắp căn phòng, nhưng sự tĩnh lặng không thể xoa dịu nỗi mệt mỏi trong Tôn Yên. Cô nhắm mắt lại, trong đầu chợt nhớ về những khoảnh khắc Phó Nhậm Hiên hành hạ cô không ngừng nghỉ suốt đêm.
Khuôn mặt Tôn Yên đỏ ửng khi nhớ lại sự mãnh liệt, chiếm hữu của Phó Nhậm Hiên, mỗi một khoảnh khắc như muốn khắc sâu vào tâm trí cô.
Phó Nhậm Hiên không đơn giản là dịu dàng hay chiều chuộng, mà là một kẻ cuồng si, không cho phép Tôn Yên rời khỏi hắn dù chỉ một chút.
Mỗi cơn đau nhức, mỗi hơi thở khó nhọc lúc này đều nhắc nhở Tôn Yên rằng Phó Nhậm Hiên thực sự có thể khiến cô kiệt sức mà không cần chút do dự nào.
Nhìn quanh căn phòng, Tôn Yên không thấy bóng dáng của Phó Nhậm Hiên đâu nữa, nhưng cảm giác về sự hiện diện mạnh mẽ của hắn vẫn chưa hề phai nhạt. Cô không biết phải đối mặt thế nào với hắn khi hắn quay trở lại, vừa sợ hãi, vừa thấy lòng mình rối bời và lạc lối.
Tôn Yên lảo đảo bước vào phòng tắm, mỗi bước đi đều gợi nhắc cô về sự kiệt sức và đau nhức sau một đêm dài. Cô ngồi xuống mép bồn, mở vòi nước để dòng nước ấm tràn vào, tạo thành làn hơi nhẹ nhàng xung quanh.
Khi nước vừa ngập đủ, Tôn Yên chậm rãi ngâm mình xuống, để làn nước dịu dàng xoa dịu những cơn mỏi mệt.
Trong bồn tắm, Tôn Yên nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, từng dòng suy nghĩ tràn qua trong đầu, rối rắm và bất lực.
Tôn Yên biết rất rõ rằng Phó Nhậm Hiên có thể rất tàn nhẫn và khó đoán.
Nếu một ngày nào đó, Phó Nhậm Hiên gặp được Tôn Nghiên - người phụ nữ hắn thực sự yêu trong nguyên tác - thì cô sẽ đi đâu? Cô có thể thoát khỏi cuộc sống này không, hay lại sẽ trở thành kẻ bị hắt hủi, thậm chí gặp nguy hiểm?
Tôn Yên siết chặt tay lại, lòng tràn đầy sự bất an, cố gắng nghĩ ra một lối thoát cho mình. Cô không thể sống mãi trong sự ràng buộc và bị kiểm soát, nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng việc trốn khỏi Phó Nhậm Hiên là điều không dễ dàng.
Tâm trí Tôn Yên rối bời giữa nỗi sợ hãi và sự kiên cường mong manh, giữa khát vọng sống tự do và lo sợ trước quyền lực khủng khϊếp của Phó Nhậm Hiên.
Tôn Yên bước ra khỏi phòng tắm, quấn mình trong chiếc khăn, ánh mắt lướt qua bộ trang phục bị xé rách nằm lộn xộn trên sàn. Cô bất lực thở dài, nhận ra chẳng còn gì để mặc.
Đành vậy, Tôn Yên đi thẳng ra ngoài, hướng về phía bà quản gia Lưu, người duy nhất mà cô có thể nhờ cậy vào lúc này.
Khi gặp bà quản gia, Tôn Yên ngập ngừng nói, giọng khẽ khàng: "Bà giúp tôi mua bộ trang phục mới được không? Bộ đồ của tôi... không còn mặc được nữa."
Bà quản gia Lưu nhìn Tôn Yên với ánh mắt thông cảm, khẽ gật đầu rồi đáp: "Vâng, tiểu thư, tôi sẽ chuẩn bị ngay. Cô hãy chờ một chút."
Trong lúc chờ đợi, Tôn Yên không khỏi cảm thấy bất an, vừa mong có trang phục mới để lấy lại sự thoải mái, vừa cảm giác mình vẫn bị giam hãm trong sự kiểm soát chặt chẽ này.
Sau khi thay trang phục và dùng bữa sáng xong, Tôn Yên rời khỏi căn biệt thự trong lòng nặng trĩu những suy nghĩ. Cô bắt xe đến thư viện của trường đại học, nơi duy nhất cô cảm thấy an toàn và tự do hơn một chút.
Trên đường đi, Tôn Yên cứ mãi bận tâm đến kế hoạch chạy trốn, trong lòng lo lắng từng ngày đang trôi qua nhanh chóng.
Ngồi trong thư viện, giữa không gian yên tĩnh và những kệ sách cao ngất, Tôn Yên mới có thể tập trung suy nghĩ kỹ càng.
Nếu đợi đến năm sau, khi Phó Nhậm Hiên có khả năng sẽ chuyển hướng tình cảm sang Tôn Nghiên như trong nguyên tác, đó sẽ là cơ hội duy nhất để cô thoát khỏi vòng kiểm soát tàn nhẫn của hắn.
Nhưng làm sao để chuẩn bị mọi thứ mà không bị Phó Nhậm Hiên phát hiện?
Tôn Yên biết rõ bất cứ dấu hiệu khả nghi nào cũng có thể khiến Phó Nhậm Hiên nghi ngờ và bóp nghẹt cơ hội của mình.
Trong lòng Tôn Yên vừa sợ hãi vừa bồn chồn, không ngừng lên kế hoạch, nghĩ ra từng chi tiết nhỏ nhất cho cuộc chạy trốn của mình.
Nhưng liệu Tôn Yên có thể thành công, hay tất cả chỉ là một hy vọng mong manh?
Tôn Yên tình cờ nhìn thấy một tờ thông báo lớn dán trên bảng tin ở thư viện, thông báo tuyển sinh cho chương trình du học tại Pháp.
Ngay khi đọc những dòng chữ đó, Tôn Yên cảm thấy như có một tia sáng lóe lên trong tâm trí mình. Đây có thể chính là cơ hội để cô thoát khỏi cái bóng của Phó Nhậm Hiên, đồng thời cũng là một cách để bắt đầu một cuộc sống mới.
Tôn Yên nhanh chóng đi đến khoa du học, lòng đầy phấn khích nhưng cũng không khỏi lo lắng.
Mọi thứ phải thật nhanh chóng và bí mật. Tôn Yên đứng xếp hàng, cảm thấy những ánh mắt xung quanh đang dõi theo mình, nhưng cô không thể để sự lo lắng chiếm ưu thế. Cô đã quyết tâm, và giờ là lúc phải hành động.
Khi đến lượt mình, Tôn Yên tiến đến bàn ghi danh, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật bình tĩnh: "Xin cho tôi đăng ký tham gia chương trình du học tại Pháp."
Tôn Yên cảm thấy hồi hộp khi nghe những câu hỏi từ nhân viên, nhưng đáp lại từng câu hỏi bằng sự kiên định. Cô biết rằng đây là bước đầu tiên trong kế hoạch trốn chạy của mình, cô không thể để bất cứ điều gì cản trở.
Sau khi hoàn tất thủ tục, Tôn Yên cảm thấy như vừa gỡ bỏ một gánh nặng khỏi vai mình. Cô đã có cơ hội, giờ chỉ cần chờ đợi và chuẩn bị cho ngày ra đi.
Những giấc mơ về một tương lai tươi sáng hơn bắt đầu hình thành trong tâm trí, một phần trong Tôn Yên cảm thấy tự do hơn bao giờ hết.
Khi Tôn Yên nhận được tin nhắn từ khoa du học, tim cô đập mạnh.
Nội dung tin nhắn yêu cầu Tôn Yên gửi bảng điểm từ năm 1 đến năm 3. Cô mở ứng dụng để kiểm tra thành tích của mình và ngay lập tức cảm thấy như bị một cú sốc.
Những con số trên màn hình khiến Tôn Yên không thể tin vào mắt mình. Điểm số của nguyên chủ quá thấp, gần như không đủ điều kiện để tham gia chương trình du học.
Tôn Yên cảm thấy một nỗi lo lắng dâng trào. Cô đã quyết tâm thay đổi cuộc sống của mình, nhưng giờ đây, mọi thứ lại trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Nếu không có thành tích tốt, cô sẽ không thể đi du học, và kế hoạch trốn chạy của cô sẽ sụp đổ ngay trước mắt.
Tôn Yên hít một hơi thật sâu, quyết tâm không để mình gục ngã. Tôn Yên quyết định phải lập một kế hoạch học tập nghiêm túc. Cô không chỉ muốn cải thiện điểm số mà còn cần phải có đủ kiến thức để vượt qua kỳ thi đặc biệt cho năm sau.
Tôn Yên bước vào tiệm thuốc với một vẻ ngoài hết sức cẩn thận. Cô đeo khẩu trang đen và đội nón đen, che kín cả khuôn mặt.
Những ngày gần đây, bảng tin về hôn nhân giữa Phó gia và Tôn gia đã trở thành chủ đề hot trên các trang mạng xã hội, khiến cho việc Tôn Yên xuất hiện ở thuốc sẽ trở nên đáng ngờ. Cô không muốn bất kỳ ai nhận ra mình, đặc biệt là trong một tình huống nhạy cảm như thế này.
Cảm giác hồi hộp dâng trào trong lòng khi Tôn Yên tiến vào bên trong. Mùi thuốc khử trùng và dược phẩm xộc vào mũi, khiến cô thêm phần căng thẳng.
Tôn Yên nhanh chóng hướng ánh mắt về phía quầy thuốc, nơi những hộp thuốc tránh thai được trưng bày. Cô không thể để bản thân bị phát hiện; việc này không chỉ ảnh hưởng đến cô mà còn liên quan đến cả những kế hoạch trong tương lai.
Tôn Yên đến gần quầy, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn kiên quyết khi hỏi nhân viên: "Cho tôi một hộp thuốc tránh thai."
Những lời nói ấy như vừa thoát ra khỏi miệng Tôn Yên, vừa chứa đựng nỗi lo lắng và quyết tâm. Cô biết rằng, dù có thế nào đi nữa, bản thân cần phải tự bảo vệ mình trước những tình huống có thể xảy ra trong tương lai.
Khi nhận được hộp thuốc, Tôn Yên không dám nhìn thẳng vào mắt nhân viên. Cô vội vàng thanh toán và rời khỏi tiệm, cảm giác như mình vừa thực hiện một hành động vô cùng mạo hiểm. Khi bước ra ngoài, cô hít một hơi thật sâu, cảm giác như mình vừa vượt qua một cuộc thử thách.
Tôn Yên tìm một góc vắng vẻ, nơi không có ai qua lại, rồi dừng lại, tim cô đập nhanh trong sự hồi hộp và lo lắng. Cô lấy hộp thuốc ra, mở nắp và cẩn thận bỏ một viên vào miệng, nuốt khô mà không cần nước.
Hơi thở của Tôn Yên trở nên nặng nề khi cô sờ vào chiếc bụng nhỏ của mình, nơi có thể mang trong đó sự sống mà cô không hề mong đợi.
"Hiện tại thì con đừng ra đời, thì mới là sự cứu rỗi lớn nhất của mẹ."
Tôn Yên thì thầm, giọng nói nhỏ đến đau lòng. Cô không muốn phải chịu đựng những ràng buộc mà một đứa trẻ có thể mang lại trong hoàn cảnh này.
Mỗi lời nói vang lên trong không gian tĩnh lặng như một lời cầu nguyện, cầu mong cho quyết định của mình sẽ không phải trả giá bằng những điều đáng tiếc trong tương lai.
Tôn Yên nhắm mắt lại, để những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, cảm giác như có một phần của mình đang rơi vỡ. Tôn Yên biết rằng quyết định này không hề dễ dàng, nhưng cô cũng hiểu rằng đôi khi, sự đau lòng là điều cần thiết để có thể bước tiếp.
Cảm giác nặng nề trong lòng khiến cô muốn quỵ xuống. Tôn Yên thở dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô phải mạnh mẽ, không chỉ cho bản thân mà còn cho cả tương lai mà cô đang đấu tranh để giành lấy.
Trên đường trở về, Tôn Yên vẫn không ngừng nghĩ về tình hình hiện tại. Dù cô đã có kế hoạch cho tương lai, nhưng ràng buộc giữa cô và Phó Nhậm Hiên vẫn luôn hiện hữu như một bóng ma.
Tôn Yên quyết định, bất kể điều gì xảy ra, cô sẽ không để mình bị kiểm soát bởi bất kỳ ai, kể cả Phó Nhậm Hiên. Cô sẽ chiến đấu không chỉ cho tương lai mà còn cho quyền tự do của chính mình.