Tôn Yên run rẩy, từng từ bật ra từ đôi môi cô như một lời thầm thì đầy khó khăn.
"Tại sao anh lại làm như vậy?"
Giọng Tôn Yên nhỏ xíu, có chút khàn khàn, như thể mỗi âm thanh đều có thể bị nuốt chửng bởi không khí nặng nề xung quanh.
Phó Nhậm Hiên dừng tay lại, rồi từ từ ngồi xuống giường, ôm lấy Tôn Yên từ phía sau. Hành động ấy giống như một sự che chở, nhưng lại tiềm ẩn rất nhiều điều bí ẩn. Hắn kéo cô gần hơn, như muốn giấu cô vào trong lòng ngực mình với giọng nói chậm rãi, đầy lạnh lùng, hắn nói:
"Do bọn họ làm em đòi quay về biệt thự Tôn gia."
Câu nói của Phó Nhậm Hiên như một cú sốc khiến Tôn Yên kinh ngạc. Cô nhớ lại hôm đó, khi những lời nói xấu của những cô hầu gái châm ngòi cho sự khó chịu trong lòng cô.
Họ đã so sánh Tôn Yên với Tôn Nghiên, tăng bốc những điều tốt đẹp về Tôn Nghiên. Cảm giác tức giận và tủi thân dâng lên, khiến Tôn Yên không kìm nổi mà thốt lên: "Nhưng...tôi chỉ muốn... không phải là như vậy..."
"Em thấy không? Sự yếu đuối và nhu nhược chỉ làm em dễ bị tổn thương hơn." Phó Nhậm Hiên tiếp tục, giọng điệu lạnh lùng không một chút thương xót: "Và tôi không thể để điều đó xảy ra với em."
Câu nói của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên cảm thấy bối rối. Cô không biết liệu hắn đang thực sự quan tâm đến cô hay chỉ đang cố gắng kiểm soát cuộc sống của cô. Một cảm giác hỗn độn ùa về trong lòng, làm cô lúng túng giữa tình huống này. Dù vậy, cô quyết định phải giải thích:
"Tôi.. tôi chỉ muốn nói rằng, các hầu gái ấy không có ý định xấu. Chỉ là tôi cảm thấy không thoải mái và... tôi muốn quay về Tôn gia."
Phó Nhậm Hiên nhướng mày, ánh mắt trở nên sắc lạnh, như thể đang thẩm vấn từng chữ Tôn Yên nói.
"Những người muốn em rời xa tôi đều phải trả giá bằng cả mạng sống." Giọng hắn vang lên, mạnh mẽ và uy quyền, khiến không khí xung quanh như bị chùng xuống: "Nếu không có em, tôi đã chém hết mấy người đó rồi."
Tôn Yên cảm thấy tim mình thắt lại. Sự tàn bạo trong giọng nói của Phó Nhậm Hiên khiến cô lạnh gáy.
"Anh... không thể làm như vậy!" Tôn Yên nắm chặt tay lại, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi và bất lực: "Họ chỉ là những người làm công, không có gì đáng để anh ra tay..."
Phó Nhậm Hiên áp sát thêm nữa, khoảng cách giữa họ càng gần, hơi thở của hắn dường như nặng nề và đè nén.
"Đó là quy tắc trong thế giới này." Phó Nhậm Hiên cắt ngang, ánh mắt không một chút dao động, như thể đang điều khiển mọi thứ xung quanh:
"Những kẻ dám chống lại chúng ta sẽ phải trả giá. Em quá nhân từ nên tôi mới tha mạng cho họ. Nhưng đừng để điều đó làm em yếu lòng, Yên Yên. Trong thế giới của chúng ta, sự yếu đuối chỉ khiến em gặp nguy hiểm."
Từng lời của Phó Nhậm Hiên như những mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim Tôn Yên. Cô cảm thấy sự tàn bạo và chiếm hữu của hắn lan tỏa khắp người. Phó Nhậm Hiên không chỉ là một người đàn ông đầy sức mạnh mà còn là một kẻ thống trị không biết đến sự khoan dung.
Tôn Yên biết rằng Phó Nhậm Hiên không chỉ muốn kiểm soát cuộc sống của cô mà còn muốn khẳng định quyền lực của mình trong từng hành động, từng quyết định.
"Em có hiểu không?" Phó Nhậm Hiên ghé sát vào tai Tôn Yên, giọng nói trầm thấp như thì thầm một lời nguyền: "Trong thế giới của tôi, không có chỗ cho sự yếu đuối. Tôi sẽ không để em trở thành một món đồ dễ vỡ trong tay những kẻ khác. Nếu em không mạnh mẽ, tôi sẽ tự tay làm cho em mạnh mẽ."
Lời nói của Phó Nhậm Hiên như một lời hứa, nhưng là một lời hứa đầy tăm tối.
Tôn Yên cảm thấy một nỗi sợ hãi ập đến, nhưng trong thâm tâm, cô hiểu rằng mình cần phải tìm cách thoát khỏi sự kiểm soát của Phó Nhậm Hiên, trước khi quá muộn.
Những giây phút này, khi sự tàn bạo của Phó Nhậm Hiên hiện ra rõ ràng nhất, là lúc Tôn Yên nhận ra rằng mình đang đứng trên bờ vực của sự sống và cái chết, Phó Nhậm Hiên chính là kẻ quyết định số phận của cô.
Phó Nhậm Hiên cúi sát xuống, hơi thở hắn phả nhẹ bên tai Tôn Yên, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy quyền và điên cuồng sở hữu:
"Em thấy đó, Yên Yên." Phó Nhậm Hiên thì thầm, như thể chỉ để cho Tôn Yên nghe: "Tôi đã làm cho bọn họ phải sợ hãi em, phải phục tùng em."
Phó Nhậm Hiên kéo dài từng chữ, như nhấn mạnh từng lời nói của mình:
"Phó phu nhân của tôi... phải khiến người khác khuất phục, chỉ cần em muốn, chỉ cần em cần, họ sẽ làm tất cả vì em... Dù vậy, làm sao đây Yên Yên, tôi thật muốn gϊếŧ bọn họ."
Phó Nhậm Hiên tiếp tục, đôi mắt tối sầm lại, ánh lên một tia lạnh lùng đáng sợ: "Những kẻ đã khiến em phải bỏ đi... và khiến em tức giận với tôi."
Từng lời Phó Nhậm Hiên nói như lưỡi dao cứa sâu vào lòng Tôn Yên. Cô biết hắn không phải chỉ nói cho có, hắn thực sự xem mạng sống của những người khác chẳng là gì, chỉ cần hắn cho rằng điều đó làm cô vui lòng hoặc khiến cô ở lại bên hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, Tôn Yên cảm nhận rõ ràng một quyền lực điên cuồng và khát khao chiếm hữu không giới hạn.
Tôn Yên quay người lại, cố gắng ngăn chặn sự run rẩy của đôi tay khi đưa tay chạm vào gương mặt Phó Nhậm Hiên.
Làn da Phó Nhậm Hiên lạnh ngắt như thể không hề có chút hơi ấm nào của con người, khiến Tôn Yên cảm giác như đang đối diện với một tử thần vô cảm. Đôi mắt cô đầy sợ hãi nhưng trong đó cũng pha lẫn chút hy vọng mong manh, như thể đang nắm lấy cơ hội cuối cùng để sống sót.
Tôn Yên thì thầm, giọng nói run rẩy như thể khó khăn lắm mới bật thành lời: "Nếu.. nếu tôi làm hài lòng anh.. anh sẽ không gϊếŧ tôi, phải không?"
Lời nói của Tôn Yên vừa yếu ớt vừa chứa đựng một chút cầu xin, như một sự cầu khẩn để tránh khỏi số phận đáng sợ mà cô biết Phó Nhậm Hiên có thể dễ dàng dành cho cô.
Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, khó lường, như đang suy xét từng biểu cảm trên khuôn mặt Tôn Yên. Đôi môi hắn hơi nhếch lên, một nụ cười mơ hồ hiện ra, vừa như một lời hứa, vừa như một sự đe dọa khó lường.
Phó Nhậm Hiên cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Tôn Yên, đôi môi lạnh lẽo của hắn chạm vào da cô khiến cả người Tôn Yên lại khẽ run lên. Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai, vừa dịu dàng, vừa như lưỡi dao sắc lạnh:
"Yên tâm đi, tôi sẽ không gϊếŧ em."
Phó Nhậm Hiên dừng lại, rồi nhẹ nhàng siết chặt lấy bờ vai Tôn Yên, đôi mắt tối lại: "Nhưng đừng bao giờ chọc giận tôi, Yên Yên."
Lời Phó Nhậm Hiên nói như một lời cảnh báo sâu sắc, khiến Tôn Yên không dám thở mạnh, sợ rằng bất cứ hành động nào của mình cũng có thể khiến hắn thay đổi ý định trong chớp mắt.
Tôn Yên nhìn vào mắt Phó Nhậm Hiên, đôi mắt vẫn lạnh lẽo, không có chút cảm xúc nào khiến cô cảm thấy rợn người. Cô run rẩy thốt lên, giọng nói như một lời cầu xin mong manh:
"Anh... anh phải hứa. Nếu một ngày anh gặp được người con gái anh thật lòng yêu thương... xin đừng gϊếŧ tôi."
Phó Nhậm Hiên hơi nhíu mày, lặng nhìn Tôn Yên như thể đang cân nhắc từng từ cô nói. Hắn khẽ cười nhạt, đôi môi nhếch lên, tràn đầy vẻ châm biếm. Tay hắn chạm lên má cô, vuốt ve gương mặt tái nhợt của Tôn Yên, rồi giọng hắn trầm thấp vang lên, pha chút trêu đùa lẫn sự nguy hiểm:
"Em nghĩ có ai có thể thay thế được em sao?" Phó Nhậm Hiên cúi xuống thì thầm vào tai cô: "Yên Yên, từ lúc em bước vào đời tôi, tôi đã không để ai khác có cơ hội. Vậy nên, đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát hay bị thay thế. Em là của tôi, chỉ mình tôi có quyền định đoạt số phận của em."
Tôn Yên sợ hãi gật đầu lia lịa, ánh mắt hoảng loạn nhìn Phó Nhậm Hiên, cố nuốt xuống nỗi lo lắng đang dâng lên trong lòng. Cô không dám cãi lời hay chống lại hắn, chỉ cần biết rằng mình vẫn còn giữ được mạng sống là đã đủ để cô thấy nhẹ nhõm.
Phó Nhậm Hiên nhìn thấy từng cái gật đầu vội vàng của Tôn Yên, ánh mắt hắn thoáng qua một tia thỏa mãn. Hắn khẽ cười, một nụ cười vừa lạnh lùng vừa đắc ý, rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô như để trấn an, nhưng lại khiến Tôn Yên càng cảm thấy áp lực nặng nề hơn.
"Biết điều như vậy là tốt" Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu đầy vẻ chiếm hữu: "Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ giữ em an toàn."
Phó Nhậm Hiên bất ngờ cúi xuống, hôn mạnh lên môi Tôn Yên, khiến cô không kịp phản ứng. Nụ hôn của hắn không dịu dàng mà đầy chiếm hữu, như muốn khẳng định chủ quyền.
Phó Nhậm Hiên ép Tôn Yên vào lòng, vòng tay siết chặt, không để lại cho cô chút khoảng trống nào để né tránh, giống như một con gấu bông nhỏ nằm gọn trong vòng tay hắn.
Đôi môi Phó Nhậm Hiên di chuyển xuống cổ Tôn Yên, để lại những dấu ấn vừa mạnh mẽ vừa trấn áp. Cảm giác bị chiếm giữ bao trùm lên Tôn Yên, khiến tim cô đập loạn nhịp, nửa phần sợ hãi nhưng cũng có một chút rung động khó lý giải.
Phó Nhậm Hiên ôm chặt lấy Tôn Yên, như thể cô là tất cả và hắn không bao giờ cho phép cô rời khỏi.