Phó Nhậm Hiên cẩn thận tra thanh kiếm sắc bén vào bao, từng động tác của hắn toát lên vẻ lạnh lùng và uy quyền tuyệt đối.
Sau đó, Phó Nhậm Hiên chậm rãi đưa thanh kiếm cho quản gia Lưu, không cần phải nói thêm một lời nào, chỉ một ánh mắt cũng đủ để bà ta hiểu nhiệm vụ của mình.
"Đem nó vào phòng sưu tầm của tôi." Phó Nhậm Hiên ra lệnh, giọng nói trầm và khẽ, nhưng mang một sức mạnh buộc tất cả phải tuân theo.
Quản gia Lưu cúi đầu cung kính, đón lấy thanh kiếm rồi quay đi, bóng lưng bà rời khỏi phòng trong sự im lặng tuyệt đối.
Các hầu gái, trước tình cảnh vừa diễn ra, vội cúi đầu, né tránh ánh nhìn của Phó Nhậm Hiên và rời đi nhanh chóng, không dám ở lại thêm một giây nào.
Không gian phòng khách dần trở nên trống trải, chỉ còn lại Phó Nhậm Hiên và Tôn Yên. Những tiếng bước chân cuối cùng cũng khuất xa, để lại một khoảng lặng ngột ngạt.
Tôn Yên ngồi im, tim đập mạnh, không dám ngẩng đầu lên, trong lòng ngổn ngang bao nỗi sợ hãi và bất an.
Phó Nhậm Hiên bước lại gần, không một tiếng động, rồi bất ngờ quỳ một chân xuống trước mặt Tôn Yên. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt cô, ngón tay hắn lướt qua đôi mắt sưng đỏ, vết tích của những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại.
Tôn Yên ngồi yên, đôi mắt mở to nhưng trống rỗng, tay chân như đông cứng lại, không còn chút cảm giác nào ngoài nỗi sợ đang xâm chiếm.
Phó Nhậm Hiên khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hắn thoáng hiện nét gì đó dịu dàng lẫn trong bóng tối lạnh lẽo.
"Yên Yên, sợ đến vậy sao?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng nói mang theo chút trầm thấp, như muốn phá vỡ khoảng cách giữa hai người.
Nhưng Tôn Yên không thể đáp lại, cổ họng cô nghẹn ứ, từng từ bị khóa chặt lại, không thể thoát ra. Cô chỉ cảm thấy hơi thở của Phó Nhậm Hiên, đều đặn, nhưng lạnh buốt như bóng tối đang dần bao trùm lấy cô.
Phó Nhậm Hiên nhìn gương mặt ngây dại vì sợ của Tôn Yên, vẻ thích thú ánh lên trong mắt hắn. Hắn tiếp tục vuốt nhẹ má cô, giọng hắn nhỏ dần, nhưng rõ ràng đến lạnh người:
"Yên Yên, tại sao lại run rẩy thế này? Em nghĩ tôi sẽ làm gì sao?" Hắn khẽ nghiêng người, ánh mắt sắc lạnh xoáy sâu vào mắt cô: "Em biết tôi ghét nhất điều gì không? Là khi người phụ nữ của tôi lại sợ hãi tôi đến thế."
Tôn Yên vẫn không thể nói gì, chỉ biết cúi mặt, hơi thở rời rạc.
Phó Nhậm Hiên lại khẽ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh sự khıêυ khí©h nhẫn tâm: "Hay là...em nghĩ tôi sẽ không dám làm gì em?"
Lời Phó Nhậm Hiên như một lời cảnh báo, nhưng lại vang lên êm ái đầy dịu dàng: "Em thật sự không có điều gì muốn nói với tôi sao, Yên Yên?"
Tôn Yên không thể kiềm chế cảm giác sợ hãi khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng và nụ cười mang tính chiếm hữu của Phó Nhậm Hiên.
Mọi thứ xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại tiếng đập dồn dập của trái tim, hơi thở ngắt quãng, một cơn lạnh lan dần khắp người. Tôn Yên run rẩy đến mức đầu gối như không còn chống nổi trọng lượng cơ thể, ánh mắt đầy kinh hoàng và bất lực.
Nỗi sợ cuộn trào không thể kìm nén, Tôn Yên khóc nấc lên, nước mắt lăn dài trên gương mặt trắng bệch.
Trong một khoảnh khắc hoảng loạn, Tôn Yên vươn tay ôm chặt lấy cổ Phó Nhậm Hiên như người chìm bám lấy một mảnh ván giữa đại dương. Cả người cô run rẩy khi dựa vào bờ vai lạnh lẽo ấy, sự yếu ớt của cô rõ ràng trong từng tiếng nấc nghẹn ngào.
Phó Nhậm Hiên thoáng bất ngờ khi cảm nhận đôi tay nhỏ bé của Tôn Yên đang bấu chặt vào mình, tiếng khóc như đổ thêm lửa vào cảm giác thỏa mãn kỳ lạ trong hắn.
Nhưng Phó Nhậm Hiên dịu dàng lại, đôi tay vững chắc xoa nhẹ lên lưng Tôn Yên, như thể trấn an, mặc dù trong mắt hắn vẫn ánh lên một vẻ chiếm hữu tối tăm.
Tiếng khóc của Tôn Yên vỡ òa trong không gian im ắng. Cô nấc lên từng hồi, giọng yếu ớt mà đầy sợ hãi, như một đứa trẻ lạc đường. Tiếng khóc của cô vang vọng, run rẩy và đứt quãng, xen lẫn trong từng cơn nấc nghẹn ngào. Cô bấu chặt lấy cổ Phó Nhậm Hiên, ngón tay run lẩy bẩy, cố bám vào chút hơi ấm từ hắn, dù chỉ là chút an toàn giả tạo.
"Xin... xin đừng...tôi thật sự sợ lắm."
Tôn Yên thổn thức trong từng tiếng nấc, giọng nói nghẹn ngào. Mỗi giọt nước mắt như mang theo cả nỗi kinh hoàng, lăn dài xuống đôi má, tiếng khóc của cô nhỏ dần trong sự tuyệt vọng.
Phó Nhậm Hiên cảm nhận từng hơi thở đứt đoạn của Tôn Yên bên tai, đôi vai cô rung lên trong vòng tay hắn, làm cho tiếng khóc của cô càng thêm đáng thương.
Vẻ mặt Phó Nhậm Hiên điềm nhiên, nhưng sự thỏa mãn âm thầm lại rõ ràng hơn bao giờ hết khi đôi mắt lạnh lùng của hắn không rời khỏi gương mặt đẫm nước mắt của Tôn Yên.
Tôn Yên trong cơn hoảng loạn vẫn quấn chặt lấy Phó Nhậm Hiên, không buông. Hắn khẽ nhìn cô, đôi mắt không rõ cảm xúc, rồi nhẹ nhàng bế cô lên, bước ra khỏi phòng khách, hướng về phía hành lang dẫn đến phòng ngủ của hắn.
Tôn Yên áp đầu vào vòng ngực rắn chắc của Phó Nhậm Hiên, vẫn không ngừng run rẩy, trái tim đập mạnh từng nhịp như muốn thoát ra khỏi l*иg ngực.
Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên đầy trầm tĩnh, tay siết nhẹ giữ chặt cô trong vòng tay mình, như trấn an một đứa trẻ lạc lối.
Khi đến trước cửa phòng, Phó Nhậm Hiên nhẹ nhàng đẩy cửa bằng một chân, mang cô vào không gian quen thuộc nhưng đầy xa lạ đối với Tôn Yên.
Bóng tối trong phòng chỉ được xua tan bằng ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ. Phó Nhậm Hiên đặt Tôn Yên xuống chiếc giường lớn, bàn tay lướt nhẹ qua mái tóc cô như muốn dỗ dành, nhưng ánh mắt hắn vẫn đầy sự kiểm soát, sự chiếm hữu ngấm ngầm mà cô không thể nào chống lại.
Phó Nhậm Hiên cúi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng kéo lớp chăn đắp kín đôi chân lạnh buốt của Tôn Yên. Bàn tay ấm áp của hắn đặt lên mắt cá chân cô, xoa nhẹ để máu tuần hoàn, từng cái bóp dịu dàng nhưng vững chắc, như muốn truyền hơi ấm từ người hắn sang cô.
Cảm nhận sự căng cứng trong từng ngón chân nhỏ bé, Phó Nhậm Hiên tiếp tục mát xa chậm rãi, ánh mắt chăm chú không rời.
"Chân em bị tê rồi." Phó Nhậm Hiên nói, giọng trầm nhưng lẫn chút dịu dàng hiếm có.
Cử chỉ này đối lập hoàn toàn với vẻ lạnh lùng, nguy hiểm mà Tôn Yên vừa chứng kiến.
Tôn Yên cố nín khóc, nhưng nỗi sợ hãi vẫn hằn sâu trong ánh mắt, khiến tim cô đập mạnh và hơi thở trở nên nặng nề. Cô cảm giác như mình vẫn có thể thấy hình ảnh lạnh lẽo của thanh kiếm khi nãy và cả cái nhìn sắc bén đầy nguy hiểm của Phó Nhậm Hiên.
Trong lòng Tôn Yên tràn ngập nỗi ám ảnh về cái kết đẫm máu theo nguyên tác - cảnh tượng khi "Tôn Yên" bị chính thanh kiếm ấy chém đứt cổ.
Tôn Yên muốn nói ra, muốn hét lên rằng mình không phải là "Tôn Yên" của thế giới này, muốn van xin Phó Nhậm Hiên đừng khiến cô phải chịu số phận đó.
Nhưng ngay cả khi Tôn Yên biết sự thật ấy, việc nói ra chẳng khác nào thách thức thêm sự nhẫn tâm của Phó Nhậm Hiên. Cô chỉ có thể lặng lẽ, cố giấu đi nỗi sợ đang cuộn trào trong lòng, hy vọng rằng điều kinh khủng đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Phó Nhậm Hiên nhận ra sự sợ hãi in sâu trong ánh mắt Tôn Yên, đôi mắt vẫn còn đọng lại chút đỏ từ những giọt nước mắt chưa khô. Hắn cúi xuống, nhướng mày một cách lạnh nhạt, giọng nói trầm thấp đầy đe dọa:
"Em sợ tôi đến vậy sao?" Phó Nhậm Hiên chậm rãi hỏi, ánh mắt sắc bén xoáy vào cô như muốn nắm trọn mọi suy nghĩ của cô trong lòng bàn tay: "Nên nhớ, Tôn Yên, dù em có muốn chạy trốn, cũng sẽ không thoát nổi tôi."
Sự lạnh lẽo trong lời nói của Phó Nhậm Hiên như một nhát dao sắc, găm sâu vào tim Tôn Yên, khiến Tôn Yên run rẩy, chỉ có thể cắn chặt môi, không dám đáp lại. Cô biết Phó Nhậm Hiên không phải người dễ bị khuất phục, bất kỳ sự phản kháng nào chỉ càng làm hắn thêm nghi ngờ và tàn nhẫn hơn.