Chương 30: Món quà của ác quỷ

Phó Nhậm Hiên ngừng hôn, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tôn Yên. Hắn nhìn vào gương mặt đỏ ửng của cô, nơi sự e ngại hiện rõ trong ánh mắt đọng sương. Môi cô đỏ sưng do những nụ hôn cuồng nhiệt, hơi thở hổn hển của cô như một bản nhạc mê hoặc, khiến hắn mê ly.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Phó Nhậm Hiên không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp rạng rỡ và ngây ngất của Tôn Yên. Hắn cảm nhận được sự yếu đuối cùng với sức mạnh tiềm ẩn trong Tôn Yên. Cô không chỉ là một cô gái bình thường, cô là một nguồn năng lượng đầy cuốn hút, khiến hắn muốn khám phá từng ngóc ngách trong tâm hồn cô.

"Tôn Yên." Phó Nhậm Hiên thì thầm, giọng nói trầm thấp và đầy cám dỗ: "Em thật sự là một tiểu thiên sứ."

Phó Nhậm Hiên chờ đợi phản ứng của Tôn Yên, cảm nhận sự căng thẳng trong không khí và những cảm xúc đang bùng nổ giữa họ. Mỗi giây trôi qua như một cuộc chiến giữa lý trí và trái tim, hắn không biết mình sẽ đi đến đâu trong trò chơi này.

Đầu óc của Tôn Yên quay cuồng, những cảm xúc lẫn lộn khiến cô mệt mỏi. Cô gục đầu xuống vai Phó Nhậm Hiên, cảm giác kiệt sức ập đến, như thể mọi thứ xung quanh đã trở nên mờ nhạt. Trong khoảnh khắc ấy, cô chỉ muốn ngất đi, để được trốn khỏi những áp lực đè nặng lên mình.

Phó Nhậm Hiên nhận thấy sự yếu đuối của Tôn Yên. Hắn nhẹ nhàng bế cô lên, đặt cô ngồi trong lòng mình.

Hai người ngồi trên một chiếc ghế, không gian xung quanh trở nên ái muội và mê hoặc. Hơi ấm từ cơ thể Phó Nhậm Hiên truyền sang khiến Tôn Yên cảm thấy an toàn, nhưng cũng đồng thời kí©h thí©ɧ một cảm giác hồi hộp trong lòng.

Phó Nhậm Hiên ôm chặt lấy Tôn Yên, hơi thở của hắn gần kề, làm cho mọi thứ trở nên thật gần gũi.

Trong khoảnh khắc này, tất cả những lo lắng, sợ hãi dường như tan biến, chỉ còn lại sự kết nối đầy căng thẳng giữa họ.

Tôn Yên cảm nhận được nhịp tim của cả hai, như thể chúng đang hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng không lời.

Tôn Yên nhắm mắt lại, cảm nhận được sự dịu dàng lẫn mãnh liệt từ Phó Nhậm Hiên, trong sâu thẳm, một phần trong cô thầm nghĩ rằng có thể, chỉ có những giây phút như thế này mới thực sự khiến cô thấy an toàn.

Phó Nhậm Hiên vỗ nhẹ lưng Tôn Yên, cử chỉ ấy giống như đang an ủi một đứa bé. Hắn lạnh lùng nhưng lại mang trong mình sự dịu dàng mà cô không thể ngờ tới.

"Không sao rồi." Phó Nhậm Hiên nói, giọng nói trầm thấp, như thể muốn xoa dịu nỗi lo âu trong lòng Tôn Yên.

Tôn Yên cảm nhận được sự ấm áp từ những cử chỉ nhỏ bé đó, nó khiến cô cảm thấy như đang được che chở giữa cơn bão của cảm xúc. Trong không gian yên tĩnh ấy, mọi thứ dường như trở nên nhẹ nhàng hơn. Hơi thở của Phó Nhậm Hiên và hơi ấm từ cơ thể hắn khiến cô quên đi những suy nghĩ nặng nề đang ám ảnh mình.

"Em không cần phải lo lắng."

Phó Nhậm Hiên tiếp tục, ánh mắt hắn thăm dò như đang tìm kiếm sự an tâm trong Tôn Yên. Giọng hắn đầy tự tin, mang lại cho cô cảm giác an toàn, dù trong lòng Tôn Yên vẫn còn một chút hoang mang.

Tôn Yên biết rằng mối quan hệ này không đơn giản, nhưng trong khoảnh khắc này, cô quyết định sẽ không suy nghĩ quá nhiều. Cô muốn tận hưởng cảm giác bình yên mà Phó Nhậm Hiên mang lại, dù cho tương lai có thể đưa cô đến đâu.

Nghe tiếng Tôn Yên mệt mỏi thì thầm bên tai: "Đói bụng."

Phó Nhậm Hiên khẽ cười, ánh mắt hắn ánh lên chút dịu dàng hiếm hoi.

"Vậy ăn tối thôi."

Phó Nhậm Hiên nói, giọng trầm thấp nhưng có chút ấm áp, rồi bế Tôn Yên dậy một cách dứt khoát, đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế.

Phó Nhậm Hiên gọi người dọn bàn, chỉ trong chốc lát, những món ăn tinh tế đã được bày ra trước mặt.

Phó Nhậm Hiên gắp cho Tôn Yên món khai vị đầu tiên, đôi mắt chăm chú dõi theo từng biểu hiện của Tôn Yên. Như thể sự dịu dàng này là dành riêng cho cô, hắn nhẹ nhàng nhắc nhở:

"Ăn đi, để tôi xem em có thể ăn hết hay không."

Tôn Yên cúi xuống nhìn đĩa thức ăn, lòng chợt có cảm giác kỳ lạ, nhưng cũng ấm áp. Mặc dù trong lòng vẫn còn đầy hoài nghi và ngờ vực, cô lặng lẽ bắt đầu bữa tối, trong khi Phó Nhậm Hiên vẫn ngồi đó, không rời mắt khỏi cô.

Sau khi dùng bữa xong, Phó Nhậm Hiên nhẹ nhàng dắt Tôn Yên ra phòng khách. Hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa lớn, rồi ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh mình.

Sự hiện diện của quản gia Lưu và vài người hầu xung quanh làm cho không khí có chút trang trọng, khiến Tôn Yên càng thêm tò mò về món quà mà Phó Nhậm Hiên đã nhắc đến.

Phó Nhậm Hiên khẽ ra hiệu, quản gia Lưu lập tức đẩy vào một chiếc xe gỗ lớn, trên đó là một hộp gỗ dài và nặng nề. Hắn bình tĩnh nhập mật mã, mở khóa, rồi nhẹ nhàng nâng nắp hộp.

Bên trong, ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ lưỡi kiếm sáng bóng của một thanh kiếm Katana Nhật Bản, với đường nét sắc sảo đến rợn người.

Phó Nhậm Hiên rút thanh kiếm ra khỏi bao, đôi mắt lạnh lẽo nhưng nụ cười lại hiện lên nhè nhẹ trên môi, hướng về phía Tôn Yên.

"Thế nào? Món quà này đẹp chứ?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng điệu pha lẫn một sự thách thức.

Tôn Yên cảm thấy máu trong người như đông cứng lại, tim đập mạnh nhưng toàn thân lại lạnh toát. Cô nhận ra đó chính là thanh kiếm đã hạ sát "Tôn Yên" trong nguyên tác. Cơn sợ hãi cùng sự kinh hoàng khiến mặt cô tái xanh, bàn tay run rẩy đưa lên che miệng để kìm nén cơn buồn nôn đang trào dâng.

Phó Nhậm Hiên cầm thanh kiếm Katana vừa dài, vừa sắc bén đến lạnh người, như thể từng inch của lưỡi kiếm đang tỏa ra một luồng sát khí ẩn chứa sự đe dọa chết chóc.

Trong giây lát, Phó Nhậm Hiên vung kiếm lên, một nhát chém mạnh mẽ và chuẩn xác cắt xuyên qua chiếc hộp gỗ dày cộm.

Âm thanh gỗ nứt vỡ vang lên chát chúa, mảnh gỗ văng ra tứ phía, từng mẩu vụn rơi xuống sàn, tạo thành khung cảnh đầy sự hung bạo và bạo lực.

Tôn Yên bất động, đôi mắt mở to kinh hoàng khi nhìn thấy chiếc hộp bị chẻ đôi, từng đường nứt hiện rõ trên bề mặt gỗ. Đôi chân cô như đóng băng, mọi ý nghĩ chạy trốn chỉ còn là bản năng vô thức. Nhưng Phó Nhậm Hiên vẫn tiến từng bước, lưỡi kiếm nhọn hoắt phản chiếu ánh sáng mờ ảo, tỏa ra thứ áp lực nặng nề làm không khí xung quanh như đặc quánh lại.

Phó Nhậm Hiên bước chậm rãi về phía Tôn Yên, thanh kiếm dài lạnh lẽo trong tay hắn như kéo theo cả không khí âm u đè nặng lên từng nhịp thở.

Những người hầu đứng hai bên chỉ dám cúi thấp đầu, run rẩy đến nỗi không ai dám thở mạnh.

Tôn Yên dường như bất động, ánh mắt đầy nỗi khϊếp sợ nhưng cơ thể như không còn nghe lời, từng cơ bắp như đông cứng lại.

Tôn Yên cố gắng điều khiển đôi chân mình, muốn bỏ chạy, muốn thoát khỏi cảm giác nguy hiểm đang bủa vây.

Nhưng đôi chân nặng trĩu, chẳng nhấc nổi dù chỉ một bước, như thể cả người Tôn Yên đã bị ràng buộc trong sợ hãi.

Phó Nhậm Hiên tiến lại gần, từng bước đi đều khiến hơi thở của Tôn Yên thêm phần nặng nhọc, trái tim đập cuồng loạn không cách nào thoát ra được.

Phó Nhậm Hiên đứng trước mặt Tôn Yên, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào từng biểu cảm trên khuôn mặt cô. Thấy cô run rẩy, cơ thể không ngừng phát run, hắn nhếch môi cười nhạt, vẻ mặt dường như vô cùng thỏa mãn với sự sợ hãi của cô.

"Chỉ thế này thôi đã sợ rồi sao?"

Phó Nhậm Hiên nghiêng đầu, đôi mắt sắc lạnh lướt qua từng đường nét đầy căng thẳng trên gương mặt Tôn Yên: "Em không thích món quà này sao?"

Phó Nhậm Hiên nhấn nhá, giọng nói vừa nhẹ nhàng, vừa chứa đựng chút gì đó đáng sợ. Hắn đưa thanh kiếm lên, ánh thép lạnh lẽo phản chiếu tia sáng nhợt nhạt, như muốn nhấn mạnh từng lời hắn nói: "Tôi vất vả lắm mới mua được để tặng cho em đấy."

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tôn Yên, Phó Nhậm Hiên nhếch mép cười đầy thích thú, như đang tận hưởng sự sợ hãi hiện lên rõ ràng trong đôi mắt của cô:

"Em thật không có chút cảm kích nào, đúng không?" Phó Nhậm Hiên thì thầm, từng lời như nhấn chìm cô trong không khí ngột ngạt, lạnh lẽo.

Tôn Yên chỉ còn biết chết lặng, tay nắm chặt vào nhau mà lòng rối bời, cố nuốt xuống nỗi sợ hãi đang cuộn trào trong l*иg ngực.

Tôn Yên cúi đầu, muốn lùi lại nhưng ánh mắt của Phó Nhậm Hiên khóa chặt mọi lối thoát.

Phó Nhậm Hiên không rời mắt khỏi gương mặt tái nhợt của Tôn Yên, chậm rãi đưa thanh kiếm lên, như một lời cảnh báo không lời đầy độc ác và nhẫn tâm.

Tôn Yên cảm thấy từng sợi dây thần kinh trong người như sụp đổ khi nhận ra mình không còn đường thoát. Nước mắt cô trào ra, không thể ngăn nổi sự tuyệt vọng dâng lên từng hồi. Cô nhắm mắt lại, hơi thở run rẩy, trái tim đập thình thịch trong l*иg ngực như muốn gào thét sự cam phẫn và bất lực.

Tôn Yên tưởng mình vẫn còn thời gian, rằng mình có thể lên kế hoạch để thoát thân vào năm sau, nhưng không ngờ mọi thứ lại đến sớm hơn. Cảm giác không cam tâm dâng trào trong cô, trái tim trĩu nặng như bị giam cầm.

Tại sao số phận của cô lại khắc nghiệt đến vậy? Tại sao cô phải chịu đựng cảnh này?

Những câu hỏi không lời đáp xoáy sâu trong tâm trí, nhưng tất cả đều tan vào hư vô khi Tôn Yên cảm thấy hơi lạnh từ lưỡi kiếm gần kề, như một lời cảnh cáo không thể tránh.