Tại tập đoàn Phó Thị, không khí làm việc luôn căng thẳng và áp lực. Những nhân viên ở đây đều biết rằng làm việc dưới trướng Phó Nhậm Hiên không phải là điều dễ dàng. Hắn không chỉ nổi tiếng với tài năng và sự quyết đoán, mà còn với tính cách lạnh lùng và đôi khi rất tàn nhẫn.
Hôm nay, Phó Nhậm Hiên ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm, theo dõi từng báo cáo và dự án mà các nhân viên trình bày.
Mọi người đều biết rằng chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể dẫn đến những trận chỉ trích gay gắt.
"Cô có thể giải thích tại sao dự án này lại trễ hạn không?"
Giọng nói của Phó Nhậm Hiên vang lên, lạnh lẽo như băng giá. Nhân viên đứng trước bàn làm việc run rẩy, cố gắng đưa ra lời bào chữa, nhưng sự lo lắng trong mắt cô ấy không thể che giấu.
Trong khi đó, tâm trí Phó Nhậm Hiên lại đang lạc trôi đến cuộc điện thoại mà Tôn Yên vừa gọi cho hắn.
Tôn Yên đã dám nói rằng mình sẽ không làm phiền Phó Nhậm Hiên nữa và để cho Tôn Nghiên thay cô đính hôn. Một ý tưởng làm hắn khó chịu, nhưng đồng thời cũng khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Không dễ dàng gì để một người như Tôn Yên từ bỏ quyền lợi và địa vị của mình.
Phó Nhậm Hiên tự hỏi liệu Tôn Yên có thực sự đủ dũng cảm để bước ra khỏi cuộc sống mà mình đã chọn hay không. Hắn không muốn để lộ ra cảm xúc, nhưng trong lòng lại có một sự quan tâm bất ngờ.
Liệu quyết định này có phải là một cách để Tô. Yên trốn chạy khỏi những ràng buộc, hay là một chiến thuật nhằm thu hút sự chú ý của Phó Nhậm Hiên?
Phó Nhậm Hiên lắc đầu, không cho phép bản thân suy nghĩ quá nhiều. Hắn phải tập trung vào công việc, nhưng cái bóng của Tôn Yên vẫn ám ảnh trong tâm trí hắn, khiến hắn không thể hoàn toàn bình tĩnh.
Hắn quyết định sẽ không để Tôn Yên đi dễ dàng như vậy.
Thư ký Đỗ với dáng vẻ nghiêm túc và cung kính, bước vào văn phòng của Phó Nhậm Hiên. Cậu ta chần chừ một chút rồi báo cáo:
"Thưa Phó tổng, tôi có thông tin về chuyến công tác sắp tới. Ngài sẽ có chuyến công tác ở khu du lịch vùng biển Ngàn Sao."
Nghe vậy, Phó Nhậm Hiên chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn đeo bám vào những tài liệu trên bàn. Hắn không mấy hào hứng với chuyến đi này, nhưng vẫn biết rằng đó là một cơ hội tốt để mở rộng các mối quan hệ và tìm kiếm đối tác mới.
"Thời gian cụ thể là khi nào?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng điệu vẫn lạnh lùng như mọi khi.
"Dự kiến vào cuối tuần này, thưa Phó tổng." Thư ký Đỗ trả lời: "Tôi đã chuẩn bị tất cả thông tin cần thiết cho ngài."
Phó Nhậm Hiên khẽ nhíu mày, một suy nghĩ chợt lướt qua đầu hắn.
Liệu Tôn Yên có muốn đi chung với hắn chuyến công tác này không?
Phó Nhậm Hiên đột nhiên nghĩ đến việc Tôn Yên có thể sẽ chọn vùng biển đó để thư giãn, giống như cô đã từng nói muốn tránh xa mọi thứ.
"Chuẩn bị cho tôi một số tài liệu về các khách hàng trong khu vực đó." Phó Nhậm Hiên ra lệnh, giọng điệu không có gì thay đổi.
"Vâng, thưa Phó tổng." Thư ký Đỗ ghi chú, cảm thấy nhẹ nhõm khi được giao nhiệm vụ cụ thể.
Phó Nhậm Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng tràn đầy những cảm xúc phức tạp. Dù chuyến công tác này có vẻ như chỉ là một phần của công việc, nhưng hắn biết nó có thể mang lại nhiều điều bất ngờ hơn thế.
Những mảnh ghép của cuộc sống luôn có cách xô đẩy con người vào những tình huống mà họ không bao giờ tưởng tượng nổi.
Tôn Yên bước ra từ taxi, cảm giác như một trang mới trong cuộc sống của mình vừa mở ra.
Tôn Yên mặc một chiếc đầm trắng nhẹ nhàng, tạo nên sự tươi sáng giữa không gian xanh ngát của biển cả. Trên đầu cô đội một chiếc nón tai bèo bằng vải, bảo vệ khỏi cái nắng rực rỡ, còn mái tóc dài buông xõa bay theo làn gió nhẹ.
Tôn Yên kéo theo chiếc vali và đeo một chiếc túi xách nhỏ, cùng với đôi kính đen che nửa khuôn mặt, tạo nên vẻ bí ẩn nhưng cũng rất phong cách.
Tiếng sóng biển vỗ vào bờ vang lên rì rào, như một bản nhạc chào mừng Tôn Yên đến với khu du lịch vùng biển Ngàn Sao.
Cảm giác mệt mỏi và áp lực dường như tan biến khi Tôn Yên đứng giữa không gian rộng lớn này. Tôn Yên hít một hơi thật sâu, tận hưởng không khí trong lành của biển cả.
Mọi thứ ở đây đều khác biệt so với cuộc sống gò bó trong biệt thự Tôn gia. Tôn Yên tự nhủ rằng đây chính là thời gian của mình, khoảng lặng cần thiết để tìm lại bản thân và hồi phục năng lượng.
Khi bước đi, ánh mắt Tôn Yên không thể rời khỏi cảnh biển xanh và bầu trời trong vắt. Tôn Yên không biết mình sẽ ở lại bao lâu, nhưng cô đã quyết định sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc tại đây, tận hưởng tự do và yên bình mà nơi này mang lại.
Khi Tôn Yên đứng trước cửa biệt thự, quản gia Ngô lập tức chạy ra, vẻ mặt cung kính và vui mừng.
"Đại tiểu thư, hoan nghênh cô trở về!" Ông nói, ánh mắt sáng lên với niềm hạnh phúc.
Những người hầu khác cũng nhanh chóng chạy ra, họ đều ngạc nhiên khi thấy Tôn Yên xuất hiện tại vùng ngoại ô vắng vẻ này.
Trước đây, ai cũng biết Tôn Yên không thích những nơi yên tĩnh, cô chỉ ưa những chốn phồn hoa và nhộn nhịp. Vậy mà giờ đây, cô lại trở về biệt thự này, nơi mà cô từng gọi là chốn tạm lánh.
Tôn Yên cảm thấy một chút ngượng ngùng trước sự chào đón nồng nhiệt của mọi người.
"Cảm ơn mọi người." Tôn Yên nói với nụ cười nhẹ nhàng: "Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để thư giãn."
Quản gia Ngô gật đầu, sự thấu hiểu hiện rõ trên nét mặt ông: "Đây chính là nơi lý tưởng để cô nghỉ ngơi, đại tiểu thư. Chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng."
Tôn Yên bước vào bên trong, cảm nhận không khí mát mẻ và thanh tịnh của biệt thự. Mặc dù nơi đây có vẻ vắng vẻ, nhưng cô cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.
Đây là nơi Tôn Yên có thể tìm thấy chính mình, không còn bị áp lực bởi hôn ước hay những kỳ vọng từ gia đình. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác như một chương mới trong cuộc sống của mình vừa bắt đầu.
Mặc dù những người hầu vẫn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến Tôn Yên, người được coi là "ác nữ" của Nguyệt Thành, nhưng cô không bận tâm đến ánh nhìn e ngại của họ.
Sau khi thay đồ xong, Tôn Yên quyết định dành thời gian ở bãi biển để tận hưởng ánh nắng và không khí trong lành.
Tôn Yên đi dọc bãi biển, ngắm nhìn làn sóng vỗ về và hít thở không khí mát lạnh từ biển. Không thể cưỡng lại sức hút của biển cả, Tôn Yên nhanh chóng tìm một người cho thuê và quyết định thuê một cây dù lớn để che nắng, một thùng nước đá để giữ cho nước và trái cây luôn mát lạnh, cùng với một ghế nằm thoải mái để thư giãn.
Khi mọi thứ được thiết lập, Tôn Yên ngồi xuống ghế nằm, cảm nhận từng cơn gió mát rượi lướt qua, mang theo hương vị của muối biển. Cô mở tủ đông di động ra, bên trong có đầy trái cây tươi ngon và lon nước ngọt lạnh, là những thứ cô cần để làm dịu cơn khát và nạp lại năng lượng.
Ngồi giữa thiên nhiên bao la, Tôn Yên cảm thấy như mình đã rũ bỏ được những gánh nặng bấy lâu nay. Mặc dù danh tiếng của cô có thể khiến người khác khϊếp sợ, nhưng giờ đây, cô chỉ đơn thuần muốn sống cho chính mình, không còn bị ràng buộc bởi những định kiến hay áp lực từ quá khứ. Biển cả và ánh nắng là tất cả những gì cô cần để bắt đầu lại từ đầu.
Trong lúc Tôn Yên thư giãn trên ghế nằm, nhắm mắt để tận hưởng không khí biển, một chiếc du thuyền hạng sang lướt sóng và cập bến gần đó.
Vẻ ngoài của nó lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, tạo nên một khung cảnh sang trọng và lôi cuốn. Những tiếng cười và âm thanh vui vẻ từ du thuyền vang lên, nhưng Tôn Yên chẳng màng để ý.
Tôn Yên đang trong trạng thái thư giãn tuyệt đối, cảm nhận được tiếng sóng biển vỗ về, gió nhẹ lướt qua gương mặt và mùi hương của muối biển xộc vào mũi. Những lo lắng, áp lực và mệt mỏi dường như tan biến, nhường chỗ cho sự bình yên trong tâm hồn. Đối với cô, đây chính là khoảnh khắc quý giá mà cô đã chờ đợi bấy lâu nay.
Chiếc du thuyền sang trọng có thể thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng với Tôn Yên, đó không phải là điều cô quan tâm. Cô chỉ muốn tận hưởng sự tự do mà mình đã quyết định giành lấy, không còn lo lắng về những mối quan hệ phức tạp hay những kỳ vọng từ gia đình.
Giữa khung cảnh tuyệt đẹp của biển cả, Tôn Yên cảm thấy như mình đang bước vào một khởi đầu mới. Cô quyết tâm sẽ không để bất kỳ điều gì cản trở bản thân tìm kiếm hạnh phúc và sự bình yên trong cuộc sống.