Phó Nhậm Hiên mở cửa xe và bước ra, hắn vừa đi vừa liếc xuống nhìn Tôn Yên, khiến cô cảm thấy như mình đang bị thẩm vấn. Cô đi bên cạnh hắn, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng lòng cô vẫn cảm thấy lo lắng.
Khi họ tiến vào biệt thự, quản gia Lưu cùng với những cô hầu đứng hai bên cúi chào. Không khí xung quanh dường như nặng nề hơn, có vài cô hầu không giấu nổi sự sợ hãi và ghen tỵ trong ánh mắt của họ.
Tôn Yên cảm nhận được những ánh nhìn sắc lạnh và những lời thì thầm xung quanh, khiến cô cảm thấy khó chịu.
"Họ đang nghĩ gì về mình?"
Tôn Yên tự hỏi, nhưng không dám nhìn thẳng vào những gương mặt đó. Mỗi bước đi của cô bên cạnh Phó Nhậm Hiên như một màn trình diễn, còn cô là nhân vật chính trong một vở kịch mà cô không hề muốn tham gia.
"Đi thôi."
Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng lại đầy quyền lực. Hắn không cần phải nhắc nhở, nhưng lại muốn Tôn Yên hiểu rằng trong biệt thự này, hắn là người nắm quyền điều khiển mọi thứ.
Tôn Yên hít một hơi thật sâu, quyết định không để bản thân bị ảnh hưởng bởi những ánh mắt xung quanh. Cô biết mình cần phải mạnh mẽ hơn, bất kể những áp lực từ người khác và cả từ Phó Nhậm Hiên.
Khi họ đi vào bên trong, Tôn Yên cảm nhận được sự hồi hộp đang dâng lên trong lòng. Một phần cô muốn khám phá món quà mà hắn đã hứa hẹn, nhưng một phần khác lại lo lắng về những gì sắp diễn ra.
Không khí trong biệt thự lúc này thật sự không thoải mái, Tôn Yên có cảm giác như mọi thứ chỉ là một trò chơi nguy hiểm mà Phó Nhậm Hiên đã sắp đặt cho mình.
Phó Nhậm Hiên lạnh lùng kéo ghế trong phòng ăn, ra hiệu cho Tôn Yên ngồi xuống cạnh hắn. Cô cảm thấy không thoải mái khi phải ngồi gần một người đàn ông như hắn, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Hơi thở lạnh lẽo của hắn như bao trùm không gian xung quanh.
Khi Tôn Yên vừa ngồi xuống, cô chợt thấy một cô hầu gái ở gần đó làm rơi con dao ăn xuống sàn gạch.
Tiếng kêu kim loại vang lên chói tai khiến cả phòng ăn lặng ngắt. Phó Nhậm Hiên liếc mắt nhìn về phía cô hầu gái, ánh mắt hắn không hề mang theo chút thương hại nào.
Cô hầu gái sợ hãi quỳ sát xuống đất, vẻ mặt đầy hoảng loạn: "Xin tha cho tôi, thưa thiếu gia!"
Giọng nói của cô ấy run rẩy, như thể đã biết trước hình phạt mà mình sắp phải chịu.
Phó Nhậm Hiên không nói gì, chỉ nhìn cô hầu gái với vẻ mặt lạnh lùng. Tôn Yên cảm thấy lòng mình quặn lại khi chứng kiến cảnh tượng này. Cô không thể ngờ rằng hắn lại tàn nhẫn đến như vậy.
"Cô đã làm hỏng đi không gian yên tĩnh của tôi." Phó Nhậm Hiên cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói của hắn trầm thấp: "Vì vậy, hình phạt sẽ là.." Phó Nhậm Hiên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô hầu gái với ánh mắt lạnh lùng. Tôn Yên cảm thấy trái tim mình đập mạnh, như thể đang dự cảm về điều gì tồi tệ sắp xảy ra.
Cô hầu gái, sợ hãi quỳ sát xuống đất: "Xin tha cho tôi, thưa thiếu gia! Tôi sẽ không làm như vậy nữa!" Giọng cô ấy run rẩy, lộ rõ sự hoảng loạn.
Phó Nhậm Hiên cuối cùng đã quyết định: "Cô sẽ phải cắt bỏ một phần cơ thể của mình để nhớ rằng sự cẩu thả không bao giờ được tha thứ!"
Phó Nhậm Hiên tuyên bố, ánh mắt không hề thay đổi, lạnh lùng như băng giá.
Tôn Yên sững sờ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
"Không... không thể nào!" Cô hầu gái thốt lên, cảm giác như trời đất sụp đổ dưới chân mình.
Cô hầu gái rêи ɾỉ, đôi mắt mở to trong sợ hãi: "Xin hãy tha cho tôi! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì!"
Nhưng lời cầu xin của cô ấy dường như rơi vào khoảng không vô tận, không làm lung lay được sự tàn nhẫn của Phó Nhậm Hiên.
"Đây không phải là chuyện mà cô có quyền bàn bạc." Phó Nhậm Hiên nói, giọng nói lạnh lẽo.
Tôn Yên cảm thấy nghẹt thở khi nhìn cảnh tượng này, không biết mình có nên can thiệp hay không. Cô biết rằng một khi đã chạm vào lòng tự ái của hắn, không có gì là không thể xảy ra.
"Đừng... đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, hãy tha cho cô ấy đi."
Tôn Yên không thể kìm nén, tiếng nói của cô vang lên, như một tia hy vọng mong manh trong không khí nặng nề. Cô nhìn vào đôi mắt của Phó Nhậm Hiên, hy vọng có thể thấy một chút đồng cảm, nhưng hắn không có một chút cảm xúc nào cả.
"Được, vậy thì đổi lại, em phải hôn tôi."
Phó Nhậm Hiên lạnh lùng đáp, không hề có ý định thỏa hiệp. Giọng nói của hắn không mang theo chút tình cảm nào, chỉ là một mệnh lệnh.
Tôn Yên cảm thấy nghẹt thở. Hành động này của Phó Nhậm Hiên không chỉ là một trò đùa, mà còn là một hình phạt tàn nhẫn hơn bất cứ thứ gì khác. Cô hầu gái vẫn quỳ gục dưới đất, nước mắt lăn dài trên má, dường như không thể tin vào những gì đang diễn ra.
"Đừng làm như vậy.." Tôn Yên thều thào, lòng tràn đầy nỗi lo lắng. Cô không muốn rơi vào cái bẫy này, nhưng lại không thể đứng yên khi thấy người khác phải chịu đựng khổ sở.
Phó Nhậm Hiên chỉ nhìn Tôn Yên, ánh mắt không chút lay động: "Em có thể cứu cô ta, nhưng cái giá là hôn tôi, chọn đi."
Tôn Yên cảm thấy tim mình như thắt lại. Phó Nhậm Hiên không để lại cho cô lựa chọn nào khác. Cô biết rằng nếu không làm gì, cô hầu gái sẽ phải trả giá bằng một hình phạt tàn nhẫn.
Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, Tôn Yên hít một hơi thật sâu, quyết định phải hành động.
"Được... Tôi sẽ hôn anh."
Tôn Yên nói, nhưng trong lòng đầy sợ hãi và bất an. Cô không thể để Phó Nhậm Hiên tiếp tục tàn nhẫn như vậy, nhưng cũng không thể để một mạng sống khác phải chịu khổ.
Phó Nhậm Hiên nở một nụ cười mỉa mai, đôi mắt hắn ánh lên sự thỏa mãn khi thấy Tôn Yên đồng ý.
"Vậy thì, hãy làm điều đó đi." Phó Nhậm Hiên ra lệnh, ánh mắt đầy thách thức.
Tôn Yên cảm thấy như mình đang rơi vào một cái bẫy mà không thể thoát ra. Cô tiến lại gần, tim đập loạn nhịp, nhưng trong lòng thầm quyết tâm sẽ không để mình trở thành nạn nhân của trò chơi tàn nhẫn này. Hình phạt này không chỉ là một nụ hôn, mà còn là cách để cô giữ được phẩm giá của mình và cứu lấy một sinh mạng khác.
Tôn Yên nắm chặt cổ áo sơ mi đen của Phó Nhậm Hiên, quyết tâm không để hắn dễ dàng chiếm ưu thế trong tình huống này.
Hình ảnh Phó Nhậm Hiên đã nắm lấy cổ áo của Tôn Yên trên xe như một cái gai trong lòng cô, giờ đây, cô muốn lấy lại quyền kiểm soát. Cô kéo mạnh xuống, để đôi môi của hai người chạm nhau.
Tôn Yên nhắm mắt lại, cảm nhận khoảnh khắc này trôi qua trong sự kịch tính. Cảm giác ấm nóng và tê dại lan tỏa khắp cơ thể cô, như thể đây không chỉ là một nụ hôn, mà là một cuộc chiến giữa hai thế giới.
Trong khi đó, Phó Nhậm Hiên vẫn mở mắt, vẻ mặt hắn bình tĩnh, không chút cảm xúc nào. Hắn chỉ liếc xuống cô hầu gái, người đang quỳ gục dưới đất. Ánh mắt của hắn như một lưỡi dao sắc bén, không cần phải nói ra lời nào cũng đủ để người khác cảm thấy sợ hãi.
Cô hầu gái cảm nhận được được sát khi trong không phòng ăn, lập tức lật đật đứng dậy và chạy đi, như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.
Khi Tôn Yên từ từ mở mắt ra, tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc, nhưng ngay lập tức, Phó Nhậm Hiên bất ngờ ôm chặt lấy eo cô, nhấc bổng cô lên bàn ăn.
Phó Nhậm Hiên chống tay lên bàn, tạo ra một bức tường chắn giữa cô và mọi thứ xung quanh. Một tay hắn ôm lấy đầu Tôn Yên, kéo cô lại gần, trước khi cô kịp phản ứng, hắn đã hôn mạnh cô một cách tàn bạo.
Cảm giác mãnh liệt này khiến Tôn Yên choáng váng, một phần trong cô muốn kháng cự, nhưng cũng có một phần cảm thấy bị cuốn hút bởi sự mạnh mẽ của Phó Nhậm Hiên.
Phó Nhậm Hiên lại không có ý định dừng lại. Hắn tiếp tục hôn Tôn Yên, như thể muốn chiếm hữu toàn bộ tâm trí và cơ thể của cô.
Tôn Yên cảm thấy như mình đang ở giữa một trận chiến, nơi mà không chỉ có sự khát khao mà còn cả sự phản kháng trong từng giây phút.
Một phần trong Tôn Yên muốn thoát khỏi sự áp bức của Phó Nhậm Hiên, nhưng phần khác lại không thể phủ nhận rằng cô đang khao khát sự mãnh liệt này.
Tôn Yên không ghét nó, mà ngược lại, cảm giác này như một dòng điện chạy qua cơ thể, khiến cô cảm thấy sống động và tràn đầy sức sống.
Khi đôi môi của Phó Nhậm Hiên chạm vào Tôn Yên, cô nhận ra rằng mình không chỉ là nạn nhân trong trò chơi của hắn, cô cũng là một phần trong đó, cảm giác này thực sự khiến cô thích thú.
Dù cho mọi thứ xung quanh có tàn nhẫn và đen tối, giây phút này lại mang đến cho Tôn Yên một cảm giác đầy thử thách, như thể cô đang tìm ra được bản thân mình giữa cơn bão của tình cảm và quyền lực.
Trong khoảnh khắc đó, Tôn Yên quyết tâm sẽ không để cho Phó Nhậm Hiên dễ dàng lấn át mình, nhưng đồng thời, cô cũng không thể phủ nhận rằng những cảm xúc mạnh mẽ này đang dẫn dắt cô đến một nơi mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Hơi thở của Phó Nhậm Hiên như một lời mời gọi đầy bí ẩn, trong lòng Tôn Yên, một tia hy vọng lóe lên rằng có thể, chỉ có cô mới có thể viết nên câu chuyện của chính mình.