Kỳ nghỉ hè đã kết thúc, Tôn Yên cảm thấy vừa hồi hộp vừa lo lắng khi bước vào năm học mới.
Hôm nay, Tôn Yên được Phó Nhậm Hiên đích thân lái xe đưa đến trường đại học. Cảm giác lạ lẫm khi ngồi trong chiếc xe sang trọng bên cạnh người đàn ông sau này sẽ gϊếŧ chết cô, khiến tâm trạng cô trở nên căng thẳng.
Khi chiếc xe dừng lại trước cổng trường, Tôn Yên định mở cửa xuống xe thì Phó Nhậm Hiên lạnh lùng ngăn lại. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị, giọng điệu không thể chối cãi: "Nhớ phải tan học đúng giờ, tôi sẽ đến đón em."
Sự đe dọa trong lời nói của hắn làm Tôn Yên cảm thấy chột dạ.
"Tôi có thể tự đi về mà." Tôn Yên đáp, cố gắng giữ vẻ tự lập, nhưng ánh mắt của Phó Nhậm Hiên vẫn tha cho cô.
"Không, em không thể tự ý rời đi." Phó Nhậm Hiên nói với sự dứt khoát, như thể không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào: "Có rất nhiều thứ có thể xảy ra, và tôi không muốn em gặp rắc rối."
Tôn Yên im lặng, lòng cô ngổn ngang giữa sự bướng bỉnh và mong muốn được tự do. Thực sự, cô cũng không muốn hắn lo lắng, nhưng cảm giác bị kiểm soát như thế này khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
"Được rồi." Tôn Yên thốt lên, cuối cùng cũng đành phải chấp nhận, mặc dù lòng vẫn không thoải mái: "Tôi sẽ chờ anh."
Phó Nhậm Hiên gật đầu hài lòng, nụ cười mỉm của hắn làm Tôn Yên cảm thấy vừa dễ chịu vừa lo lắng, hắn mở cửa cho cô bước xuống, một hành động lịch thiệp nhưng cũng đầy quyền lực.
Tôn Yên bước ra khỏi xe, cảm giác như mình vừa bị mắc kẹt giữa hai thế giới: Một bên là sự kiểm soát chặt chẽ của Phó Nhậm Hiên, một bên là khao khát tự do trong tâm hồn cô.
Tôn Yên nhìn lại chiếc xe, Phó Nhậm Hiên vẫn còn đang ngồi bên trong, cô tự nhủ rằng dù có ra sao, cô vẫn sẽ tìm cách sống sót trong thế giới này.
Tôn Yên bước vào cổng trường đại học, lòng tràn đầy tự tin. Cô đã mang theo ký ức của nguyên chủ, một sinh viên năm cuối ngành thiết kế thời trang. Những kiến thức và kỹ năng mà nguyên chủ đã tích lũy trong suốt bốn năm qua giờ đây trở thành của cô, cho phép Tôn Yên dễ dàng nắm bắt mọi thứ xung quanh.
Khi vào lớp, Tôn Yên cảm nhận được không khí học tập sôi nổi. Các sinh viên đang thảo luận về các xu hướng thời trang mới, Tôn Yên nhanh chóng tham gia vào cuộc trò chuyện.
Những kiến thức từ nguyên chủ chảy tràn trong tâm trí Tôn Yên, giúp cô đưa ra những ý kiến sắc sảo và sáng tạo. Các bạn cùng lớp không ngừng ngạc nhiên trước sự tự tin và hiểu biết của cô.
Giờ học đầu tiên là về thiết kế và sáng tạo. Giảng viên giới thiệu một dự án lớn sẽ diễn ra trong suốt học kỳ, Tôn Yên cảm thấy hào hứng. Cô có thể tận dụng những gì đã học để tạo ra những mẫu thiết kế độc đáo và đầy cá tính.
Tôn Yên nắm vững các kỹ thuật vẽ mẫu, chọn vải, và phối màu một cách tự nhiên, như thể mọi thứ đều đã được khắc sâu trong tiềm thức. Cảm giác này thật kỳ diệu, vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Mỗi bài học đều mở ra những ý tưởng mới trong đầu cô, khiến lòng cô thêm phấn chấn.
Dù cuộc sống cá nhân của Tôn Yên có phức tạp, nhưng trong lĩnh vực thiết kế thời trang, Tôn Yên lại cảm thấy rõ ràng và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô quyết tâm sẽ phát huy mọi khả năng của mình, không chỉ để chứng tỏ bản thân mà còn để tạo dựng một tương lai riêng, khác biệt và tươi sáng.
Tôn Yên biết rằng mình có thể không chỉ học hỏi từ bạn bè mà còn có thể trở thành nguồn cảm hứng cho những người xung quanh, cô rất mong chờ những điều thú vị đang chờ đón mình trong hành trình này.
Phương Hiểu Vy bước đến, ngồi kế Tôn Yên với nụ cười tươi tắn. Cô ấy là một fan cuồng của tiểu thuyết ngôn tình và không thể kiềm chế được sự phấn khích khi nói chuyện về những cuốn sách yêu thích.
"Cậu biết không, trong cuốn tiểu thuyết mà mình đang đọc, nhân vật phản diện đã chết một cách thê thảm! Mình thật sự không thể tin nổi! Chắc chắn cậu sẽ không thích nhân vật đó đâu!" Phương Hiểu Vy nói với vẻ mặt hào hứng.
Tôn Yên bỗng cứng đờ người, tay cầm viết run rẩy. Cô cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Những từ ngữ của Hiểu Vy vang vọng trong đầu, như một lời nhắc nhở không thể tránh khỏi.
Tôn Yên cũng là một nhân vật phản diện trong một cuốn tiểu thuyết. Mọi chuyện trở nên quá thực tế, như thể số phận của cô đã được định đoạt trước.
"Mình... mình không biết." Tôn Yên lắp bắp, cố gắng giấu đi cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng: "Nhân vật đó... sao lại chết thê thảm như vậy?"
Phương Hiểu Vy hăng hái kể lại: "Cô ta thực sự không may mắn. Đó là do cô ả theo đuổi nam chính, hại nữ chính để giành lấy tình cảm của anh ta. Cuối cùng, sau khi bị phát hiện, cô ta bị nam chính bắn vào đầu mấy phát. Mà nam chính ấy, thật ra lại là một tên biếи ŧɦái, giam cầm nữ chính trong một căn phòng tối tăm.."
Giọng cô ấy trở nên trầm xuống, như thể cảm nhận được sự nặng nề của câu chuyện.
Tôn Yên nghĩ đến mình trong câu chuyện đó. Cô cảm thấy sợ hãi khi hình dung ra kết cục bi thảm mà nhân vật phản diện phải chịu đựng. Nếu mọi thứ trong tiểu thuyết đều xảy ra như thế, liệu cô có thể thay đổi được số phận của mình không?
"Thật là tàn nhẫn." Tôn Yên nói, giọng nói đầy nỗi lo lắng: "Nhưng có thể có cách nào đó để thay đổi số phận, phải không?" Cô hỏi, một chút hy vọng le lói trong lòng.
Phương Hiểu Vy nhìn Tôn Yên bằng ánh mắt nghi ngờ: "Thường thì không đâu, nhưng nếu cậu muốn, mình có thể giúp cậu tìm ra cách nào đó để viết lại số phận của mình, giống như trong một cuốn tiểu thuyết!"
Tôn Yên khẽ gật đầu, mặc dù lòng vẫn còn nghi ngờ. Cô quyết định sẽ không để mình trở thành nhân vật phản diện trong câu chuyện này. Cô sẽ tìm cách để thoát ra, để viết lại cuộc đời của chính mình, bất kể nó khó khăn đến đâu.
Phương Hiểu Vy tươi cười hào hứng, nói: "Chúng ta có thể đi xem tarot vào giờ tan học! Mình đã nghe nói về một chỗ rất nổi tiếng ở gần trường. Cậu nghĩ sao?" Cô ấy nhìn Tôn Yên với ánh mắt nài nỉ, như thể việc này rất quan trọng với cô.
Tôn Yên do dự một chút, nhưng thấy bạn mình quá nhiệt tình, cô đành đồng ý: "Được rồi, nhưng chỉ một chút thôi nhé."
"Yên tâm đi! Mình chỉ muốn xem một chút thôi mà." Phương Hiểu Vy đáp lại.
Chỗ tarot đó ở gần trường, chắc Phó Nhậm Hiên sẽ đồng ý cho mình đi, đúng không?
Tôn Yên không khỏi suy nghĩ về điều đó. Dù cô không chắc Phó Nhậm Hiên sẽ cảm thấy thế nào về việc này, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng đi xem tarot sẽ là một trải nghiệm thú vị. Cô hy vọng rằng việc này sẽ giúp cô tìm ra cách thay đổi số phận của mình, hoặc chí ít là đưa ra những gợi ý về con đường phía trước.
Giờ tan học cuối cùng cũng đến.
Tôn Yên cùng Phương Hiểu Vy đi ra cổng trường, lòng có chút hồi hộp. Cô lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Phó Nhậm Hiên, thông báo rằng mình sẽ đi xem tarot cùng bạn. Cô không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào, nhưng cũng cầu mong rằng hắn sẽ đồng ý.
Chờ đợi một lúc, cuối cùng điện thoại của Tôn Yên cũng rung lên. Là tin nhắn từ Phó Nhậm Hiên: "Được, nhưng mất bao lâu?"
Tôn Yên nhắn lại: "Tầm 20 phút thôi."
Tôn Yên thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy một phần áp lực được gỡ bỏ.
"Đi thôi nào, chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này!" Hiểu Vy hối thúc.
Hai cô gái nhanh chóng hướng về phía chỗ xem tarot, lòng đầy háo hức. Tôn Yên không biết điều gì đang chờ đợi mình ở đó, nhưng cô quyết tâm sẽ tìm ra cách để viết lại câu chuyện của chính mình.
Phương Hiểu Vy cười tinh nghịch và trêu chọc Tôn Yên: "Này, hãy đi xem về tình yêu của cậu với Phó Nhậm Hiên đi! Mình biết cậu thích anh ta lâu lắm rồi mà! Thậm chí còn theo đuổi anh ta nữa!"
Tôn Yên bỗng cảm thấy một cơn rùng mình ập đến. Cô không thể không nhớ rằng bây giờ mình không còn là Tôn Yên của trước kia nữa. Cô là một người khác, và tên ác ma Phó Nhậm Hiên đã cưỡng ép cô hai lần.
Mỗi lần nhớ về những kỷ niệm đó, nỗi sợ hãi lại quay về khiến lòng Tôn Yên nặng trĩu.
"Cậu đừng có đùa." Tôn Yên nói, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng điệu có chút run rẩy: "Cậu biết anh ta không phải là một người tốt lành gì mà..."
"Nhưng cậu đã đồng ý kết hôn với anh ta rồi còn gì? Trên báo có đăng tin về lễ cưới của cậu và anh ta đó." Phương Hiểu Vy phản bác, ánh mắt đầy sự tò mò: "Biết đâu việc xem tarot có thể giúp cậu nhìn nhận lại mối quan hệ này theo cách khác?"
Tôn Yên hít sâu một hơi, cảm giác như có một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng: "Mình không biết nữa." Cô đáp, sự do dự và lo lắng hiện rõ trên nét mặt.
"Cứ hỏi đi! Biết đâu sẽ có điều bất ngờ chờ cậu phía trước!"
Phương Hiểu Vy vẫn tiếp tục khích lệ, nhưng trong lòng Tôn Yên, những hình ảnh đáng sợ của Phó Nhậm Hiên cứ hiện lên không ngừng.
Tôn Yên thầm nghĩ, liệu có thật sự có cách nào để thay đổi vận mệnh của mình không? Hay chỉ đơn giản là cô đang cố gắng tìm kiếm ánh sáng trong một con đường tối tăm?
Tôn Yên biết rằng cô phải chuẩn bị tâm lý cho bất kỳ điều gì có thể xảy ra, có lẽ việc xem tarot sẽ là bước khởi đầu cho một cuộc hành trình tìm kiếm sự thật về bản thân mình và tương lai.