Biệt thự Phó gia nổi bật với kiến trúc hiện đại kết hợp giữa vẻ đẹp truyền thống và sự sang trọng. Biệt thự này thường có cấu trúc bốn tầng với mái dốc, tạo ra không gian thoáng đãng và ánh sáng tự nhiên tối đa.
Mặt tiền của biệt thự thường được trang trí bằng đá tự nhiên và kính lớn, mang lại cảm giác gần gũi với thiên nhiên. Khuôn viên xung quanh thường có vườn cây xanh tươi mát, hồ bơi và khu vực tiệc ngoài trời, tạo không gian thư giãn lý tưởng cho gia đình và bạn bè.
Nội thất bên trong thường được thiết kế tinh tế với các vật liệu cao cấp, bố trí không gian mở với phòng khách, phòng ăn và bếp liền nhau, giúp tối ưu hóa công năng sử dụng. Các phòng ngủ rộng rãi, được trang bị đầy đủ tiện nghi và có cửa sổ lớn nhìn ra cảnh quan bên ngoài, tạo cảm giác dễ chịu và sang trọng.
Biệt thự Phó Gia không chỉ là nơi ở mà còn là một tác phẩm nghệ thuật kiến trúc, thể hiện phong cách sống hiện đại và gu thẩm mỹ tinh tế của gia chủ.
Tôn Yên ngồi thẫn thờ bên trong khu vườn hoa hồng, những cánh hoa mềm mại như đang vỗ về nỗi lòng tan nát của cô. Mùi hương ngào ngạt của hoa hòa quyện với không khí trong lành xung quanh, nhưng cô lại không cảm nhận được sự tươi đẹp ấy.
Cuộc nói chuyện với ông nội Tôn vẫn còn vang vọng trong đầu Tôn Yên, như một cơn ác mộng không thể nào quên.
Tôn Yên nhớ lại giọng nói nghiêm nghị của ông: "Con phải chuyển đến sống với Phó gia. Con đã lên giường với Phó Nhậm Hiên, và bây giờ, con phải sống với tư cách là Phó phu nhân."
Những lời ấy như nhát dao đâm vào trái tim Tôn Yên, khiến cô cảm thấy bất lực và lạc lõng. Cuộc sống của cô đã thay đổi quá nhanh.
Tôn Yên ngước nhìn lên bầu trời, nơi những đám mây nhẹ nhàng trôi lơ lửng, như đang tự hỏi liệu mình có thể tìm thấy hạnh phúc trong mối quan hệ này hay không. Cô cảm thấy như hồn lìa khỏi xác, không biết phải làm gì tiếp theo.
Những cánh hoa hồng, với vẻ đẹp thuần khiết, lại khiến cô cảm thấy đau đớn, như nhắc nhở về những điều đã qua và những quyết định sắp tới.
Phó Nhậm Hiên đứng lặng lẽ phía sau Tôn Yên, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhưng lại chứa đựng một điều gì đó phức tạp. Hắn cúi người, vòng tay qua cổ cô, kéo nhẹ khiến cơ thể cô áp sát vào hắn.
Sự chạm nhẹ ấy vừa ấm áp vừa đầy quyền lực, như một chiếc l*иg vàng bao bọc Tôn Yên, làm cho Tôn Yên không thể nào thoát khỏi cảm giác nghẹt thở.
Tôn Yên cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Phó Nhậm Hiên, nhưng không hiểu sao, lòng cô lại tràn ngập những mâu thuẫn.
Phó Nhậm Hiên ôm chặt Tôn Yên, như thể muốn bảo vệ, nhưng cũng như đang nhắc nhở cô về vị trí của mình trong cuộc sống này.
Trong cái ôm này, Tôn Yên thấy mình vừa được che chở, vừa bị giam cầm. Tôn Yên không biết phải phản ứng ra sao, khi sự lạnh lùng của Phó Nhậm Hiên lại hòa quyện với sự chiếm hữu.
"Em không cần phải lo lắng." Giọng nói của Phó Nhậm Hiên vang lên bên tai cô, tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn mang một chút gì đó sắc lạnh: "Tất cả sẽ ổn thôi."
Nhưng lời nói ấy không làm dịu đi nỗi hoang mang trong lòng Tôn Yên. Cô nhìn xuống những cánh hoa hồng rực rỡ dưới chân, những điều đã qua và tương lai phía trước bỗng chốc trở nên mờ mịt.
Phó Nhậm Hiên có thể ôm chặt Tôn Yên, nhưng liệu có ai hiểu được những gì đang diễn ra trong tâm hồn cô hay không?
Tôn Yên muốn thoát ra, nhưng cũng lại muốn được ở lại trong vòng tay ấm áp ấy. Cuộc chiến nội tâm khiến cô cảm thấy rối bời, không biết đâu mới là con đường đúng đắn cho mình.
Tôn Yên lạnh lùng nhìn thẳng vào những bông hoa hồng đang nở rộ, cành của chúng chứa đầy gai nhọn.
"Buông ra đi." Tôn Yên nói, giọng lạnh như băng, nhưng bên trong, nỗi tức giận và xấu hổ đang dâng trào.
Phó Nhậm Hiên chỉ cười lạnh, một nụ cười sắc bén như dao, hắn nhẹ nhàng cắn nhẹ vào vành tai cô. Cảm giác bất ngờ khiến Tôn Yên đỏ mặt, nhưng không phải vì sự kí©h thí©ɧ nào đó; đó là sự giận dữ đang bùng lên trong cô.
Phó Nhậm Hiên đang đùa giỡn với Tôn Yên, điều đó khiến cô cảm thấy như bị xúc phạm.
Tôn Yên vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Phó Nhậm Hiên, cảm giác khó chịu lan tỏa khắp người.
"Tôi bảo buông ra!"
Tôn Yên quát lên, âm thanh kiên quyết vang vọng trong khu vườn yên tĩnh, như một lời khẳng định về sự tự do mà cô muốn lấy lại.
Nhưng Phó Nhậm Hiên vẫn không nhúc nhích, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng có chút gì đó thú vị. Hắn không dễ dàng từ bỏ, như thể sự kháng cự của Tôn Yên lại càng làm tăng thêm sự hấp dẫn trong trò chơi này. Hắn nhíu mày, một nụ cười nhếch mép xuất hiện, thách thức cô.
Phó Nhậm Hiên không chỉ dừng lại ở việc cắn nhẹ mà còn quá đáng hơn khi ngậm lấy vành tai Tôn Yên, như một con chuột đang gặm nhấm đồ ăn. Hành động ấy khiến Tôn Yên không khỏi cảm thấy sốc, sự phẫn nộ và xấu hổ bùng lên trong cô. Cảm giác bị xâm phạm này không chỉ khiến cô tức giận mà còn làm cô hoang mang, không hiểu sao hắn lại có thể cư xử như vậy.
"Buông ra!"
Tôn Yên gắt gỏng, cố gắng giằng ra khỏi Phó Nhậm Hiên, nhưng hắn lại giữ chặt, như thể không muốn để cô thoát khỏi sự kiểm soát của mình.
Trong lòng Tôn Yên tràn ngập những cảm xúc hỗn độn, vừa tức giận vừa không thể phủ nhận rằng một phần nào đó trong cô cảm thấy bất ngờ trước sự chiếm hữu này.
Phó Nhậm Hiên thì thầm bên tai Tôn Yên, giọng điệu vừa mời gọi vừa khıêυ khí©h: "Em có biết rằng, đôi khi, những điều đáng sợ lại có sức hấp dẫn nhất không?"
Câu hỏi ấy như một lời thách thức, khiến Tôn Yên cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong l*иg, không thể thoát ra, nhưng cũng không muốn thỏa hiệp. Cô cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng hình ảnh của Phó Nhậm Hiên đang đứng đó, đầy quyền lực và cuốn hút, lại khiến cô cảm thấy bất lực.
Đôi mắt lạnh lẽo của Phó Nhậm Hiên vẫn nhìn thẳng vào Tôn Yên, như thể khẳng định rằng họ đã bị ràng buộc với nhau, dù cô có muốn hay không. Cảm giác bị chiếm hữu ấy khiến Tôn Yên rùng mình.
Phó Nhậm Hiên tiếp tục gặm lấy vành tai Tôn Yên, khiến cô rùng mình vì cảm giác nhột nhạt không thể nào chịu nổi.
Những cơn sóng cảm xúc lẫn lộn trong lòng Tôn Yên, từ giận dữ đến sợ hãi. Hơi thở của Phó Nhậm Hiên nóng hổi bên tai cô, mang theo những lời thì thầm đầy uy hϊếp.
"Em biết không." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu chậm rãi và đầy mờ ám: "Nếu em không nghe lời, sẽ có những người sẽ phải trả giá."
Ánh mắt Phó Nhậm Hiên như hố sâu u ám, tràn ngập những điều bí ẩn, Tôn Yên cảm nhận được sự lạnh lẽo của sự đe dọa đang bao trùm lấy mình.
Tâm trí Tôn Yên bùng nổ trong nỗi hoang mang. Phó Nhậm Hiên đang nói đến ai? Gia đình cô? Bạn bè cô? Cảm giác bị kẹt giữa sự đe dọa và tình yêu thương khiến cô cảm thấy bất lực.
Phó Nhậm Hiên với sức mạnh và quyền lực của mình, có thể dễ dàng biến cuộc sống của những người xung quanh thành một cơn ác mộng chỉ bằng một câu nói.
"Đừng nghĩ rằng tôi sẽ để yên cho em hoặc những người xung quanh em nếu em không ngoan."
Phó Nhậm Hiên cúi thấp hơn, đôi mắt lạnh lùng chạm vào ánh mắt Tôn Yên, khiến cô không thể rời đi. Những lời của hắn như những sợi dây thòng lọng siết chặt quanh cổ, khiến cô cảm thấy như không còn lối thoát.
Tôn Yên cảm thấy cơ thể mình run lên, nhưng không phải vì sợ hãi mà vì tức giận: "Anh không thể đe dọa tôi bằng cách đó."
Giọng nói của Tôn Yên vang lên, mạnh mẽ nhưng cũng đầy run rẩy, như một lời tuyên chiến.
Phó Nhậm Hiên nhếch môi cười, ánh mắt chứa đựng sự thách thức. Hắn biết rằng Tôn Yên không dễ dàng bị khuất phục, nhưng cũng hiểu rằng sức mạnh của hắn có thể khiến cô phải suy nghĩ lại về sự lựa chọn của mình.
Phó Nhậm Hiên hôn nhẹ lên má Tôn Yên, cảm giác ấm áp từ đôi môi của hắn khiến cô hơi giật mình, nhưng rồi sự im lặng lại bao trùm cả hai. Hắn thì thầm bên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý: "Tuần sau chúng ta sẽ kết hôn rồi. Thật mong chờ.."
Câu nói ấy như một quả bom nổ chậm, làm Tôn Yên choáng váng. Cô quay đầu lại, ánh mắt cô chất chứa sự bối rối. Kết hôn? Đó là điều mà cô không bao giờ muốn.
Cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ quanh mình, nhưng Tôn Yên chỉ im lặng, không biết nói gì.
"Em chỉ cần ngồi yên thôi, vì cả đã được sắp đặt. Chỉ còn lại việc em cần làm là chuẩn bị cho ngày đó."
Phó Nhậm Hiên nói, ánh mắt đầy sứ tự tin, như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của hắn.
Cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng Tôn Yên, cô không đáp, sự im lặng của cô có lẽ là câu trả lời cho tất cả. Cô cảm nhận được sức mạnh của Phó Nhậm Hiên, nhưng cũng nhận ra rằng một phần nào đó trong cô đã chấp nhận số phận này.
Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên với nụ cười lạnh lẽo nhưng quyến rũ, như thể biết rõ mọi điều mà cô đang suy nghĩ.
"Đừng lo lắng, Tôn Yên, tôi sẽ chăm sóc em. Hãy xem đây như một khởi đầu mới."
Phó Nhậm Hiên nói, và trong giọng điệu ấy, Tôn Yên cảm nhận được sự kiên quyết không thể lay chuyển.
Trong lòng, Tôn Yên bối rối, nhưng cô đã im lặng chấp nhận. Cuộc sống của cô sẽ thay đổi mãi mãi, dù không chắc chắn về tương lai, nhưng cô biết rằng mình phải tìm cách để tồn tại trong thế giới mà Phó Nhậm Hiên đang tạo ra.