Chương 24: Bàn chuyện hôn sự (phần 2)

Ông nội Tôn gật đầu, giọng trầm ấm: "Vậy thì ta sẽ chọn ngày lành tháng tốt cho hôn sự này."

Phó Nhậm Hiên nghe vậy, khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt nhưng đượm vẻ hài lòng vẫn không rời khỏi Tôn Yên.

Nụ cười của Phó Nhậm Hiên càng khiến Tôn Yên thêm khó chịu, như thể sự phản kháng của cô không mảy may ảnh hưởng đến hắn.

Trong lòng Tôn Yên dấy lên một câu hỏi không dứt.

Tại sao Phó Nhậm Hiên lại dành sự chú ý cho cô?

Theo nguyên tác, Phó Nhậm Hiên phải yêu Tôn Nghiên ngay từ lần gặp đầu tiên, là Tôn Nghiên dịu dàng, thanh nhã – hình mẫu hoàn hảo cho vai nữ chính.

Tôn Yên tự hỏi, phải chăng sự hiện diện của cô đã thay đổi mọi thứ, đưa câu chuyện đi theo một hướng khác?

Tôn Yên đưa mắt lén nhìn sang Phó Nhậm Hiên, ánh mắt sắc bén của hắn lập tức bắt gặp, đôi mắt đen thẳm ấy ánh lên tia chiếm hữu khiến cô bất giác cúi đầu.

Tôn Nghiên tươi cười tiến lại gần Tôn Yên, giọng nói nhẹ nhàng và chân thành:

"Chị hai, chúc mừng chị về hôn sự với Phó Nhậm Hiên. Em tin rằng hai người sẽ rất hạnh phúc. Đây là điều tốt nhất cho chị mà cả nhà đều mong muốn."

Tôn Yên nghe vậy chỉ biết gượng cười, trong lòng trĩu nặng. Cô biết Tôn Nghiên đang tán thành vì cho rằng đây là sự sắp xếp hoàn hảo, nhưng đối với cô, mọi chuyện lại là một cơn ác mộng không có lối thoát.

Bị bao vây bởi những ánh mắt chúc tụng và hy vọng của gia đình, Tôn Yên chỉ còn biết cúi đầu im lặng, mặc kệ dòng cảm xúc rối ren trong lòng.

Ngồi đối diện, Phó Nhậm Hiên vẫn quan sát Tôn Yên với ánh mắt không rời, như đang khẳng định rằng cô đã hoàn toàn thuộc về hắn. Cái nhìn chiếm hữu ấy càng làm cô cảm thấy ngột ngạt, nhưng cô hiểu rõ bản thân đang ở trong tình thế không thể phản kháng.

Tôn Yên bình tĩnh nói, giọng cô dứt khoát:

"Ông nội, sau khi đính hôn, con vẫn muốn tiếp tục học đại học và sau đó sẽ sang Pháp để hoàn thành chương trình thạc sĩ. Chỉ sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, con mới đồng ý tổ chức hôn lễ. Còn từ ngày đính hôn cho đến lúc kết hôn, con sẽ không chuyển đến ở tại Phó gia."

Mọi người trong phòng bất ngờ, đặc biệt là ông nội Tôn, ánh mắt thoáng chút lo lắng:

"Tại sao?"

Tôn Yên nhẹ nhàng đáp, vẫn giữ thái độ cứng rắn:

"Ông nội, đây là kế hoạch học tập mà con đã vạch ra từ lâu. Con muốn hoàn thành việc học để có một tương lai riêng, không muốn vì hôn sự mà phải từ bỏ ước mơ của mình."

Phó Nhậm Hiên liếc nhìn Tôn Yên, trong ánh mắt sắc bén thoáng chút khó chịu nhưng cũng ẩn chứa một vẻ tò mò và thách thức. Hắn không đáp lời, chỉ nhìn cô chằm chằm, như ngầm hiểu rằng yêu cầu của cô có thể là điều hắn sẽ phải cân nhắc.

Phó Nhậm Hiên cười khẩy: "Tôn Yên, chẳng phải em chỉ thích thú với quyền lực và tài sản của Phó gia thôi sao? Không ngờ em lại thay đổi nhiều đến vậy.. cứ như một con người khác."

Tôn Yên ngẩng đầu nhìn Phó Nhậm Hiên, cảm thấy toàn thân căng cứng khi nghe lời chế giễu lạnh lùng của Phó Nhậm Hiên.

Tôn Yên thoáng rùng mình. Cô không phải là "Tôn Yên" trong nguyên tác, người đã say mê Phó Nhậm Hiên chỉ vì danh vọng và gia thế của hắn. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại xuyên không vào đây.. Mọi thứ thật mơ hồ.

Trong ánh mắt Phó Nhậm Hiên, dường như Tôn Yên chỉ là một kẻ toan tính, khao khát quyền lực và địa vị mà Phó gia có thể mang lại. Câu nói đó như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng tự tôn của cô.

Tôn Yên nắm chặt tay, bàn tay khẽ run lên trong lòng bàn tay vì những cảm xúc phức tạp không thể diễn tả. Cô biết rõ mình không phải "Tôn Yên" trong nguyên tác, người đã dành cả đời để theo đuổi Phó Nhậm Hiên chỉ vì quyền lực và gia thế. Cô là một người hoàn toàn khác, nhưng cũng không hiểu vì sao mình lại bị cuốn vào thế giới này.

Trước ánh mắt dò xét của Phó Nhậm Hiên, Tôn Yên giữ bình tĩnh, trả lời một cách cứng rắn:

"Anh nghĩ gì cũng được. Nhưng điều tôi cần là cuộc sống của riêng tôi, không phải là một vai diễn trong cuộc đời của người khác."

Ánh mắt Tôn Yên trở nên sắc lạnh, kiên định như ngầm nhắc nhở Phó Nhậm Hiên rằng cô sẽ không dễ dàng chấp nhận định kiến mà hắn áp đặt lên mình.

Phó Nhậm Hiên ngả người thoải mái trên ghế, nở nụ cười đầy vẻ chủ động và đắc thắng. Giọng nói hắn bình thản nhưng sắc lạnh, từng từ như lưỡi dao vô tình xé toạc không khí yên bình của căn phòng:

"Chủ tịch Tôn, chúng tôi sẽ kết hôn ngay lập tức. Tôn Yên đã lên giường với tôi ở Biển Ngàn Sao."

Lời nói của Phó Nhậm Hiên vang lên tràn ngập quyền lực và sự chiếm hữu.

Tôn Yên ngồi đó kinh ngạc như bị đông cứng giữa không gian. Mắt cô mở to, đôi môi run rẩy không thốt nổi một lời phản bác. Cả người cô bất giác rùng mình.

Cảm giác phẫn nộ và hoảng sợ dâng lên trong ngực. Tôn Yên như muốn hét lên, nhưng lòng tự tôn và nỗi bất lực như xiềng xích kéo cô xuống. Ánh mắt đầy hốt hoảng và phẫn uất của cô dán chặt vào Phó Nhậm Hiên, như muốn chất vấn hắn, như muốn thoát ra khỏi những gì hắn vừa tuyên bố.

Chủ tịch Tôn ngồi đối diện, nét mặt ông thoáng chốc sững sờ, hàng lông mày nhíu lại sâu hơn, đôi mắt vốn uy nghiêm giờ đầy sự chất vấn.

Ông hít một hơi thật sâu, lặng nhìn Tôn Yên không chớp mắt, vừa như thất vọng, vừa như chờ đợi một lời giải thích từ cháu gái.

Sự việc không thể nào xoay chuyển, cái gật đầu của ông, nếu có, cũng là một phán quyết chắc nịch cho hôn sự này.

Tôn Nghiên, em gái nuôi của Tôn Yên, đưa tay lên che miệng, ánh mắt mở to như thể không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Cô ta vừa hốt hoảng, vừa hoang mang.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt Tôn Nghiên ánh lên sự cảm thông đối với chị gái mình, nhưng sâu thẳm, một phần cảm xúc kỳ lạ len lỏi – vừa như thỏa mãn khi nghĩ đến việc Tôn Yên sẽ rơi sâu vào sự ràng buộc với Phó gia. Cô vẫn nhớ những lần Tôn Yên tỏ ra cao ngạo trước mặt mọi người, và giờ đây, trong lòng cô có chút đắc ý ngấm ngầm khi chứng kiến chị mình mất đi vẻ cao ngạo ấy.

Không khí trong căn phòng trở nên nặng nề, như thể tất cả mọi người đều đang bị cuốn vào một vòng xoáy quyền lực của Phó Nhậm Hiên.

Phó Nhậm Hiên nhìn một lượt phản ứng của từng người, rồi ánh mắt lại lướt sang Tôn Yên, đầy hài lòng và thích thú. Bởi vì giờ đây, cô không còn lựa chọn nào khác – hắn đã trói buộc cô vào thế giới của hắn, nơi mà quyền lực và những toan tính lạnh lùng ngự trị.

Ông nội Tôn nghe xong gật đầu, vẻ mặt kiên định: "Như vậy là không được rồi, phải kết hôn ngay lập tức. Phó Nhậm Hiên, cậu nghĩ khi nào là ngày tốt?"

Phó Nhậm Hiên với nụ cười đắc thắng và lạnh lùng, như đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu. Hắn nhìn sâu vào mắt Tôn Yên, ánh mắt tràn ngập sự chiếm hữu, gần như thách thức mọi phản kháng của cô.

"Ngay lập tức, càng sớm càng tốt." Phó Nhậm Hiên đáp, giọng trầm ấm mà chắc nịch: "Một tuần là đủ, tôi muốn một hôn lễ lớn, đầy đủ nghi lễ, để công nhận Tôn Yên là người của Phó gia – một cách chính thức và vĩnh viễn."

Ông nội Tôn suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Trong mắt ông lấp lánh sự hài lòng và tán thành, như thể đây là sự sắp xếp hoàn hảo để bảo vệ danh tiếng và củng cố quyền lực của cả hai gia tộc. Đối với ông, đây chính là cơ hội vàng không thể bỏ lỡ.

Tôn Yên thất thần, đôi mắt mở to đầy sợ hãi và bất lực. Cô nhìn quanh như tìm kiếm lối thoát, lòng ngổn ngang nhưng chẳng thể nói được gì. Nhìn thấy sự kiên quyết trong ánh mắt của ông nội, sự lạnh lùng trong nụ cười của Phó Nhậm Hiên, cô biết rằng mọi lời phản đối của mình chỉ là vô nghĩa.

Phó Nhậm Hiên đã quyết định, ngay cả ông nội cũng đồng ý, như thể số phận của Tôn Yên đã được an bài.

Đôi tay Tôn Yên nắm chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay cố ngăn sự run rẩy. Sự thật như một nhát dao đâm sâu vào tâm can cô – chỉ còn cách im lặng chịu đựng, giấu những giọt nước mắt và nỗi đau vào sâu trong lòng, bất lực trước sức mạnh của quyền lực và định mệnh không thể tránh khỏi.

Tôn Yên lặng người, mặt tái nhợt khi nghe những lời Phó Nhậm Hiên nói. Cô không ngờ hắn lại ngang nhiên xúc phạm và làm nhục mình trước mặt mọi người như vậy.

Cả phòng khách giờ đây đầy những ánh mắt tò mò, nghi hoặc – tất cả đều đang nghĩ rằng chính Tôn Yên là người chủ động bò lên giường Phó Nhậm Hiên.

Trong đầu Tôn Yên vang lên từng ý nghĩ phản kháng mạnh mẽ. Cô muốn hét lên, muốn bảo vệ chính mình, muốn nói sự thật rằng chính hắn đã ép buộc cô.

Nhưng khi Tôn Yên vừa muốn cất tiếng, ánh mắt Phó Nhậm Hiên lập tức dừng lại trên người cô – một cái nhìn lạnh lùng, tối tăm, như một lời cảnh cáo im lặng nhưng đầy đe dọa.

Phó Nhậm Hiên không cần nói, nhưng chỉ riêng ánh mắt đó đã khiến Tôn Yên phải ngậm ngùi chùn bước. Cô hiểu rằng nếu cất lời, cô sẽ phải gánh lấy những hậu quả mà bản thân không thể nào lường trước.

Nỗi đau bị chà đạp và bất lực dồn nén trong lòng, khiến Tôn Yên chỉ còn biết cúi đầu, cắn chặt môi để không bật ra những lời phản kháng vô vọng.

Trước mặt tất cả mọi người, Tôn Yên chỉ là một kẻ yếu đuối, ánh mắt cảnh cáo của Phó Nhậm Hiên như một gông xiềng vô hình đang trói chặt cô, không để cô nói ra bất cứ điều gì. Cảm giác bị dồn vào đường cùng khiến Tôn Yên cảm thấy lạnh lẽo và cay đắng hơn bao giờ hết.