Chương 23: Bàn chuyện hôn sự​

Tôn Yên không chịu đựng được nữa. Sự tủi nhục và cơn giận dồn nén bùng lên khiến cô đứng bật dậy, vén tấm chăn sang một bên.

Cơn gió lạnh từ máy lạnh tạt vào, làm Tôn Yên rùng mình, nhưng cô không quan tâm. Bước tới gần, cô nắm chặt cổ áo sơ mi đen của Phó Nhậm Hiên vừa mới thay xong, kéo hắn lại gần.

Ánh mắt Tôn Yên đầy căm hận, không còn chút gì yếu đuối như trước. Cô nghiến răng, giọng nói lạnh băng:

"Đừng nghĩ anh muốn làm gì thì làm." Tôn Yên đe dọa, từng từ như lưỡi dao sắc bén: "Bây giờ, đưa tôi về Tôn gia, ngay lập tức."

Phó Nhậm Hiên ngạc nhiên nhìn Tôn Yên, đôi mắt thoáng hiện chút hứng thú trước sự mạnh mẽ hiếm thấy ở cô. Hắn mỉm cười, không hề lay chuyển, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô, như một kẻ thợ săn đang quan sát con mồi.

"Về Tôn gia?" Phó Nhậm Hiên nhếch môi cười, cúi xuống thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy hϊếp: "Em đã là của tôi, Tôn gia hay bất kỳ ai cũng không thể thay đổi được điều đó. Nếu em ngoan ngoãn ở bên tôi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại. Còn không..."

Phó Nhậm Hiên dừng lại, ánh mắt sắc bén khiến Tôn Yên run rẩy, nhưng vẫn không buông tay khỏi cổ áo hắn.

Trong khoảnh khắc ấy, Tôn Yên nhận ra rằng sự đấu tranh với Phó Nhậm Hiên sẽ không dễ dàng. Nhưng cô cũng biết rằng cô sẽ không thể khuất phục, bất kể điều gì đang chờ đợi cô phía trước.

Tôn Yên buông tay khỏi cổ áo của Phó Nhậm Hiên, ánh mắt cô sắc lạnh, giọng nói cương quyết, không hề lộ chút yếu đuối nào.

"Người xứng với anh là Tôn Nghiên." Tôn Yên nói, giọng đều nhưng lạnh buốt: "Tôi biết, anh thích em ấy từ cái nhìn đầu tiên. Đừng phiền tôi nữa."

Tôn Yên hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào Phó Nhậm Hiên, mặc cho tim cô vẫn đập mạnh: "Tôi đã muốn im lặng và chịu đựng, nhưng anh đã đi quá giới hạn rồi."

Giọng Tôn Yên đầy cảnh cáo, như muốn nhắc nhở rằng nếu Phó Nhậm Hiên tiếp tục, cô sẽ không còn nhẫn nhịn nữa.

Phó Nhậm Hiên thoáng ngạc nhiên, nhưng nụ cười nửa miệng thoáng xuất hiện. Hắn bước tới gần Tôn Yên thêm một bước, ánh mắt sắc như dao, vẻ mặt đầy thách thức.

Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên với ánh mắt khó lường, nụ cười lạnh nhạt hiện lên trên môi: "Em thật sự nghĩ có thể về Tôn gia với bộ dạng này sao?"

Tôn Yên không chần chừ, quay người kéo chăn từ giường, quấn quanh mình thành chiếc áo choàng, đôi mắt cứng rắn. Cô tiến gần đến Phó Nhậm Hiên, giọng nói lạnh lùng, rõ ràng từng chữ:

"Như vậy là được rồi. Đưa tôi về Tôn gia. Ngay lập tức."

Ánh mắt Tôn Yên sắc bén, sự quyết tâm và phẫn nộ bùng cháy, khiến cả căn phòng dường như lạnh thêm. Sự quyết liệt trong giọng điệu của cô khiến cả Phó Nhậm Hiên cũng thoáng sững người.

Phó Nhậm Hiên mỉm cười, một nụ cười nửa như nhạo báng nửa lại đầy sự hứng thú.

"Được thôi."

Phó Nhậm Hiên nói, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy uy quyền: "Tôi sẽ gọi quản gia Lưu mang lên cho em một bộ trang phục tử tế. Sau đó, tôi sẽ đích thân đưa em về Tôn gia."

Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên từ đầu đến chân, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú như thể cô vừa vượt qua một thử thách mà hắn tự mình đặt ra.

"Nhưng nhớ đấy, Tôn Yên, đây không phải là cuộc chơi mà em có thể thắng được dễ dàng."

Tôn Yên không đáp lời, chỉ quay lưng đi, giữ vững khí chất lạnh lùng. Sự thách thức trong ánh mắt của cô như một ngọn lửa âm thầm, đầy kiên định.

Trong lòng, Tôn Yên tự nhủ phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô sẽ không để Phó Nhậm Hiên thao túng cuộc sống của mình thêm nữa.

Phó Nhậm Hiên đã đợi sẵn trước cửa biệt thự Phó gia, vẻ ngoài bình thản, hắn mở cửa xe, mời Tôn Yên vào như một quý ông lịch lãm.

Tôn Yên bước lên xe, ngồi vào ghế phụ và nhanh chóng thắt dây an toàn. Phó Nhậm Hiên cũng ngồi vào ghế lái, nhưng vừa mới nắm lấy vô lăng, cô đã nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt đầy sự lạnh lẽo.

"Nếu anh còn dám tăng tốc như lúc sáng nay, tôi sẽ đi cùng với anh xuống địa ngục đấy." Tôn Yên nói, từng từ phát ra chậm rãi, rõ ràng, sắc bén.

Phó Nhậm Hiên thoáng nhướng mày, nụ cười lạnh nở trên gương mặt: "Em không sợ địa ngục sao, Tôn Yên?"

Giọng Phó Nhậm Hiên trầm thấp, nhưng ẩn chứa một sự thích thú kỳ lạ, như thể sự đối đầu của Tôn Yên chỉ làm tăng thêm sự kí©h thí©ɧ bên trong hắn.

"Đừng nghĩ rằng tôi sợ anh." Tôn Yên đáp, giọng bình tĩnh: "Nếu anh cứ xem thường tính mạng của tôi, tôi sẽ khiến anh phải hối hận."

Phó Nhậm Hiên im lặng một lúc, ánh mắt chăm chú vào Tôn Yên như thể cân nhắc từng lời. Rồi, không nói thêm gì, hắn khởi động xe, giữ tốc độ đều đặn và cẩn thận hơn, nhưng không khỏi toát ra chút kiên quyết, lạnh lùng.

Suốt chặng đường về Tôn gia, cả hai không ai nói với ai lời nào, chỉ có bầu không khí căng thẳng trong xe phủ lấp, như một trận chiến ngầm giữa những cái tôi không khoan nhượng. Trong sự im lặng, sự quyết liệt của Tôn Yên và sự thâm trầm của Phó Nhậm Hiên như hai ngọn lửa âm ỉ, chực chờ một cơ hội để bùng nổ.

Khi đến biệt thự Tôn gia, Phó Nhậm Hiên bước ra và lịch sự mở cửa cho Tôn Yên, ánh mắt hắn vẫn không rời cô dù chỉ một giây.

Tôn Yên bước xuống, giữ khoảng cách cố định, nhưng Phó Nhậm Hiên nhanh chóng tiến lại gần, đi song song bên cạnh cô.

Cảm giác mãnh liệt dâng lên trong lòng khi Phó Nhậm Hiên nhận ra mùi hương trên người Tôn Yên vẫn là mùi sữa tắm của mình, thứ mùi hương ngập tràn trên cơ thể Tôn Yên, hòa quyện với từng bước đi thanh thoát của cô.

Sự chiếm hữu như ngọn lửa đang được thổi bùng lên trong lòng Phó Nhậm Hiên, thôi thúc hắn càng muốn khẳng định rõ ràng rằng Tôn Yên thuộc về hắn.

Mỗi khi Tôn Yên nhích ra xa thêm chút, Phó Nhậm Hiên chỉ càng bước gần lại. Ánh mắt hắn dán chặt vào Tôn Yên, giữ vẻ bình tĩnh nhưng bên trong là làn sóng cảm xúc dồn nén, như thể hắn đang tuyên bố ngầm với cả thế giới rằng.

Bất cứ nơi nào Tôn Yên bước đến, Phó Nhậm Hiên cũng sẽ không để cô thoát khỏi tầm với của mình.

Tôn Yên và Phó Nhậm Hiên vừa bước vào phòng khách, nơi ông nội Tôn và Tôn Nghiên đang cười đùa vui vẻ.

Nhìn thấy hai người họ xuất hiện, bầu không khí đang hân hoan lập tức trở nên im lặng, mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa.

Tôn Nghiên nhanh chóng đứng dậy, vui vẻ chạy đến chỗ Tôn Yên, đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy người chị. Cô nắm lấy tay Tôn Yên, giọng nói trong trẻo, ân cần hỏi thăm:

"Chị Tôn Yên, chuyến đi đến Biển Ngàn Sao của chị thế nào? Còn ông ngoại Tư, sức khỏe ông có ổn không?"

Tôn Yên khẽ gật đầu, cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhàng đáp lại sự quan tâm của Tôn Nghiên. Cô giữ ánh mắt bình tĩnh, nhưng nội tâm đang trĩu nặng bởi biết bao cảm xúc lẫn lộn từ chuyến đi dài.

Ông nội Tôn nhìn thấy Tôn Yên bước vào, ánh mắt ông dịu dàng đầy uy quyền, ông vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh mình, ra hiệu cho Tôn Yên đến ngồi gần ông.

Tôn Yên nhẹ nhàng bước lại và ngồi xuống, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trước ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh.

Tôn Nghiên không bỏ lỡ cơ hội, cũng nhẹ nhàng tiến đến, ngồi sát bên Tôn Yên với nét mặt tươi cười và thân thiết.

Tuy nhiên, ngay khi Tôn Nghiên vừa định bắt chuyện thì ánh mắt sắc lạnh của Phó Nhậm Hiên vô tình lướt qua, khiến cô giật mình. Cảm giác sợ hãi khiến Tôn Nghiên khẽ run, theo bản năng, cô lập tức nhích ra xa, giữ khoảng cách an toàn với Tôn Yên.

Phó Nhậm Hiên chỉ nhếch môi, một nụ cười nhàn nhạt đầy bí ẩn xuất hiện trên khuôn mặt, dường như rất hài lòng với sự giãn cách vừa hình thành.

Còn Tôn Yên, cô âm thầm thở dài, ánh mắt phảng phất chút nặng nề nhưng cũng có phần thản nhiên như đã quen thuộc với bầu không khí căng thẳng này.

Phó Nhậm Hiên ung dung ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tôn Yên, đôi mắt sắc bén nhưng không giấu nổi chút quyến luyến dán chặt lên cô. Không chút ngập ngừng, hắn cất giọng đầy tự tin và trang trọng:

"Chủ tịch Tôn, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta bàn về chuyện hôn sự giữa tôi và Tôn Yên."

Câu nói của Phó Nhậm Hiên khiến không gian trong phòng khách như lặng đi.

Ông nội Tôn hơi nhướn mày, ánh mắt ông lấp lánh một tia hài lòng lẫn suy tư.

Tôn Yên thì chỉ cúi đầu, đôi bàn tay khẽ siết lại trong vô thức, trái tim dường như bị đè nặng bởi sức ép của lời nói đó.

Còn Tôn Nghiên, cô lén đưa ánh mắt liếc qua Phó Nhậm Hiên, vẻ mặt thoáng hiện nét bối rối xen lẫn thất vọng.

Ông nội Tôn khẽ gật đầu, giọng trầm và uy nghiêm đáp lại:

"Nhậm Hiên, từ lâu ta đã nghe ngóng về ý định này của cậu. Nếu thật lòng muốn cưới Tôn Yên, cậu phải chăm sóc con bé chu đáo."

Phó Nhậm Hiên nhếch nhẹ khóe môi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tôn Yên, như một lời tuyên bố ngầm rằng quyết định của hắn là không thể thay đổi.