Tôn Yên khó khăn lắm mới trở về phòng ngủ của Phó Nhậm Hiên, đôi chân cô mệt mỏi lê từng bước nặng nề.
Khi bước vào căn phòng xa lạ, mọi thứ xung quanh Tôn Yên trở nên mờ ảo, như thể cô đang ở trong một giấc mơ tồi tệ. Cô lặng lẽ bước lên giường, cảm nhận từng sợi vải mềm mại của chăn như đang vây lấy cô trong sự an toàn giả tạo.
Tôn Yên trùm chăn kín đầu, nước mắt bắt đầu rơi xuống, thấm ướt cả gối.
"Tại sao lại là tôi?"
Tôn Yên thầm thì trong bóng tối, giọng nói chỉ là những âm thanh nhỏ bé, như tiếng gió thì thầm qua khung cửa.
Tôn Yên chỉ là một học sinh trung học 16 tuổi, không phải là nhân vật chính trong câu chuyện bi kịch này. Tại sao cô lại xuyên không thành "Tôn Yên" này? Cô không muốn chết, không muốn bị cưỡng bức, không muốn trở thành nạn nhân trong tay của một người đàn ông đầy quyền lực như Phó Nhậm Hiên.
Hình ảnh những gì đã xảy ra trong quá khứ ùa về, khiến Tôn Yên càng cảm thấy tủi hổ và đau đớn.
Tôn Yên không thể hiểu nổi lý do vì sao mình lại xuyên không vào tiểu thuyết, nơi mà cuộc đời cô bị kiểm soát bởi những mảnh ghép không thuộc về mình. Cô chỉ muốn quay trở lại cuộc sống bình thường, nơi mà cô có thể tự do học tập, vui chơi cùng bạn bè và xây dựng ước mơ của riêng mình.
Tôn Yên nắm chặt chăn, cảm giác như đang bám víu vào một phần của bản thân mình, một chút hy vọng trong cơn tuyệt vọng.
Phó Nhậm Hiên ung dung bước vào căn biệt thự sang trọng, không khí bên trong dường như căng thẳng hơn mọi ngày.
Mùi hương nồng nàn của đồ ăn cùng âm thanh của những bước chân nhẹ nhàng vang lên từ các cô hầu gái đang tất bật chuẩn bị.
Quản gia Lưu cùng đám hầu gái lập tức chạy ra đón, đứng thành hai hàng, cúi chào kính cẩn trước sự xuất hiện của Phó Nhậm Hiên.
Phó Nhậm Hiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng người một, sau đó dừng lại ở quản gia Lưu. Giọng nói của hắn trầm thấp: "Tôn Yên đâu?"
Quản gia Lưu khẽ nhíu mày, cảm giác không thoải mái hiện lên rõ ràng trên gương mặt. Bà hắng giọng, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh: "Tiểu thư Tôn Yên hiện đang ở trong phòng. Cô ấy có vẻ không được khỏe...".
Phó Nhậm Hiên không nói gì thêm, chỉ nhếch môi một cái, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Phó Nhậm Hiên quay người đi thẳng về phía cầu thang, từng bước chân dứt khoát vang lên trên nền gạch bóng loáng. Những cô hầu gái không dám ho he, chỉ lén lút nhìn theo bóng dáng của hắn, biết rằng tâm trạng của hắn hôm nay không tốt.
Khi Phó Nhậm Hiên đến trước cửa phòng, cảm giác hồi hộp trong lòng dâng lên, như thể không khí trong căn biệt thự bỗng chốc trở nên nặng nề. Hắn gõ nhẹ vào cửa, không chờ đợi câu trả lời đã đẩy cửa bước vào, ánh mắt ngay lập tức tìm kiếm hình bóng của Tôn Yên.
Không khí trong phòng ẩm ướt, chỉ còn lại chút ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ.
Tôn Yên nằm co ro trong chăn, sắc mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt lại kiên quyết. Phó Nhậm Hiên tiến lại gần, sự hiện diện của hắn mang theo cảm giác áp lực khiến không gian trở nên ngột ngạt.
Phó Nhậm Hiên tiến lại gần, ánh mắt lấp lánh một cách thích thú, như thể đang quan sát một món đồ quý giá.
Phó Nhậm Hiên cúi người xuống, hơi thở của hắn phả vào làn da nhạy cảm của Tôn Yên, làm cho cô cảm thấy lạnh lẽo và căng thẳng.
Bàn tay to lớn của Phó Nhậm Yên cứng như đá, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy áp lực, nâng cằm nhỏ của Tôn Yên lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Em không cần phải sợ." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu êm ái nhưng mang theo sự lạnh lùng: "Tôi chỉ muốn biết em đang nghĩ gì."
Tôn Yên cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, ánh mắt của Phó Nhậm Hiên như muốn đọc thấu tâm can cô.
Phó Nhậm Hiên hít một hơi sâu, hương thơm dịu dàng từ cơ thể Tôn Yên khiến hắn không khỏi mê mẩn: "Hương sữa tắm này, thật đặc biệt." Phó Nhậm Hiên nói với vẻ thích thú, như thể đang tận hưởng một khoảnh khắc riêng tư chỉ có hai người.
Trong lòng Tôn Yên, cảm giác vừa hoảng loạn vừa giận dữ dâng lên. Cô không muốn trở thành đối tượng để hắn chơi đùa.
"Buông tôi ra!" Tôn Yên kêu lên, giọng nói run rẩy.
Phó Nhậm Hiên chỉ khẽ nhếch môi, không hề có ý định buông tay.
Phó Nhậm Hiên chăm chú nhìn vào mắt Tôn Yên, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó trong sâu thẳm tâm hồn cô.
Giọng nói của Phó Nhậm Hiên nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sức mạnh khiến Tôn Yên cảm thấy bối rối.
Tôn Yên cố gắng dời ánh mắt đi, nhưng bàn tay Phó Nhậm Hiên vẫn giữ chặt cằm cô, không cho phép cô thoát ra khỏi sự chú ý của hắn.
Phó Nhậm Hiên tiếp tục quan sát, như thể đang cố gắng hiểu được từng cảm xúc của cô. Cái cảm giác bị kiểm soát đó khiến cô không thể nào chịu nỗi.
Phó Nhậm Hiên nhếch môi cười, ánh mắt hắn mang theo sự chế giễu: "Không ngờ em lại có thể dùng sữa tắm của tôi đấy."
Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu vừa châm biếm vừa thích thú: "Trên người em toàn là mùi hương của tôi."
Tôn Yên cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, mùi hương ấy khiến cô cảm thấy như đang bị giam cầm. Cô nắm lấy tay của Phó Nhậm Hiên, lòng bàn tay lạnh ngắt vì sự lo lắng.
"Buông tôi ra..." Tôn Yên cố gắng thốt lên, giọng nói nghẹn lại, gần như khó thở.
Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên, ánh mắt hắn sắc lạnh nhưng ẩn chứa một tia thách thức.
Phó Nhậm Hiên không buông tay, chỉ nghiêng đầu, đôi mắt tối tăm như muốn nắm bắt từng suy nghĩ của Tôn Yên: "Tại sao em lại sợ hãi như vậy? Chúng ta chỉ đang bắt đầu thôi mà."
Cảm giác bị dồn vào góc tường càng làm Tôn Yên thêm hoảng loạn. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với anh. Hãy để tôi yên."
Phó Nhậm Hiên chỉ cười, cái cười ấy như một làn sóng lấn át mọi cảm xúc của Tôn Yên.
"Em sẽ không có lựa chọn nào khác đâu, Tôn Yên." Phó Nhậm Hiên nói, thả tay ra nhưng chỉ để lại một cảm giác căng thẳng trong không khí: "Sẽ có một ngày em hiểu rằng đây chính là con đường mà em phải đi."
Những lời của Phó Nhậm Hiên như một mũi dao đâm vào trái tim Tôn Yên.
Tôn Yên cảm thấy nghẹt thở hơn bao giờ hết. Cô biết mình phải tìm cách thoát khỏi tình huống này, nhưng đầu óc chỉ toàn những mớ bòng bong, không biết phải làm sao.
Phó Nhậm Hiên chỉ im lặng nhìn Tôn Yên, như thể đang đánh giá cô. Nhưng trong ánh mắt ấy, cô cũng thấy được sự quyết liệt không thể phủ nhận. Cô biết, cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu.
Tôn Yên nhìn thẳng vào Phó Nhậm Hiên, lòng dũng cảm dâng trào.
"Tôi không muốn có thai." Tôn Yên nói, giọng cứng rắn: "Đưa thuốc tránh thai đây. Tôi phải đến trường sau kỳ nghỉ hè."
Tôn Yên gắng gượng, ý thức được rằng đây không chỉ là vấn đề của riêng cô mà còn liên quan đến tương lai của mình.
Phó Nhậm Hiên liếc nhìn Tôn Yên với ánh mắt lạnh lùng, như thể đang đánh giá từng từ ngữ của cô. Hắn không hề có vẻ gì là hoảng sợ hay nao núng. Ngược lại, sự tàn nhẫn trong ánh mắt ấy càng làm cô cảm thấy bất an:
"Nếu thế thì nghỉ đi." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu thản nhiên, nhưng bên trong ẩn chứa sự châm biếm: "Ở nhà sinh con."
Tôn Yên cảm thấy như trời đất sụp đổ trước mắt.
Phó Nhậm Hiên nói ra những lời này như thể Tôn Yên không có quyền quyết định số phận của chính mình.
"Anh.. anh không thể làm vậy!" Tôn Yên thốt lên, nỗi sợ hãi và phẫn nộ trào dâng trong lòng: "Tôi không thể ở nhà sinh con! Tôi muốn đi học, tôi chưa ra trường mà.."
"Đó không phải là vấn đề của tôi." Phó Nhậm Hiên đáp, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng Tôn Yên. Cô không biết phải làm gì, không biết phải nói gì thêm.
Chỉ còn lại nỗi lo sợ về một tương lai mà Tôn Yên không thể kiểm soát. Cô muốn phản kháng, nhưng mỗi lần mở miệng, những từ ngữ lại nghẹn lại trong cổ họng.
Phó Nhậm Hiên cảm thấy hơi nóng bốc lên trong người, hắn cầm remote điều chỉnh nhiệt độ xuống thấp.
Tôn Yên ngồi đó trùm mềm kín người, run rẩy vì lạnh, đôi môi mím chặt để không phát ra tiếng.
Phó Nhậm Hiên không hề quan tâm đến cảm giác của Tôn Yến, hắn còn dửng dưng thay đồ ngay trước mặt cô, không có một chút e ngại nào.
"Phó gia cũng đang cần cháu nối dõi." Phó Nhậm Hiên nói, giọng lạnh lùng như băng: "Tốt nhất là em nên sinh càng nhiều con càng tốt."
Câu nói của Phó Nhậm Hiên như một nhát dao lạnh lùng, cắt đứt những hy vọng mong manh còn sót lại trong Tôn Yên.
Tôn Yên không thể tin vào tai mình. Sinh con? Làm mẹ? Những từ này như một cơn ác mộng mà cô không thể tỉnh dậy.
Tôn Yên đã không có sự lựa chọn nào trong cuộc sống này, giờ lại phải chấp nhận một tương lai mà mình không hề mong muốn.
"Anh không thể ép tôi như vậy!" Tôn Yên phản bác, cố gắng giữ bình tĩnh trong khi từng cơn rùng mình ập đến: "Tôi không muốn trở thành một cỗ máy sinh sản! Tôi có quyền quyết định cuộc đời mình!"
Phó Nhậm Hiên chỉ nhìn Tôn Yên với ánh mắt không cảm xúc, như thể cô chỉ là một con cờ trên bàn cờ mà hắn có thể điều khiển theo ý mình.
"Quyền quyết định?" Phó Nhậm Hiên lặp lại, giọng đầy mỉa mai: "Em đã chọn con đường này khi em bước vào cuộc sống của tôi. Bây giờ em phải chấp nhận mọi hệ quả."
Tôn Yên cảm thấy mình như bị dồn vào chân tường, không còn đường lui.
Phó Nhậm Hiên không chỉ muốn chiếm đoạt cuộc đời Tôn Yên mà còn muốn cô phải phục tùng trước những quyết định của hắn.