Chương 20: Biệt thự Phó gia

Phòng ngủ của Phó Nhậm Hiên tại biệt thự Phó gia mang đậm phong cách quý phái và đầy quyền lực. Diện tích rộng lớn với trần cao, tường ốp gỗ tối màu tạo cảm giác uy nghi và riêng tư tuyệt đối.

Cửa sổ kính rộng lớn kéo dài từ sàn đến trần cho phép ánh sáng tự nhiên tràn ngập vào mỗi sáng, đồng thời phô bày khung cảnh vườn cây tươi mát bên ngoài, nhưng cũng có rèm dày màu đen có thể che kín khi cần sự kín đáo.

Chiếc giường lớn đặt ở trung tâm, được bọc da màu xám đậm với bộ ga giường bằng lụa cao cấp, mang lại cảm giác lạnh lẽo nhưng vẫn quyến rũ.

Đầu giường là chiếc đèn ngủ thiết kế độc đáo với ánh sáng vàng dịu nhẹ, tạo không gian huyền bí khi đêm xuống. Góc phòng có bàn làm việc được làm từ gỗ cao cấp với các tài liệu sắp xếp ngay ngắn, thể hiện sự ngăn nắp và kỹ lưỡng của Phó Nhậm Hiên. Chiếc ghế bọc da đen bên bàn làm việc càng tăng thêm vẻ uy nghiêm của căn phòng.

Bên cạnh là khu vực tiếp khách nhỏ, gồm bộ sofa đen và bàn kính thấp, nơi Phó Nhậm Hiên có thể tiếp những vị khách thân thiết trong không gian riêng tư. Từng chi tiết đều toát lên sự sang trọng, nhưng không kém phần lạnh lùng và đầy uy lực, phản ánh rõ nét phong thái của chủ nhân căn phòng.

Tôn Yên chậm rãi mở mắt, cơn đau từ bụng dưới và hai đùi làm cô nhíu mày, từng chút một ngồi dậy trên chiếc giường rộng lớn.

Mọi thứ xung quanh trông xa lạ nhưng xa hoa, khiến Tôn Yên nhất thời mơ màng không biết mình đang ở đâu. Chiếc đầm ngủ trắng mỏng manh khoác trên người khiến cô cảm thấy lạnh lẽo, ánh sáng dịu nhẹ từ đèn ngủ bên cạnh càng làm nổi bật cảm giác trống trải.

Mệt mỏi và gần như kiệt sức, Tôn Yên đưa mắt nhìn quanh căn phòng rộng lớn với nội thất đẳng cấp mà mình chưa từng thấy qua. Tâm trạng lẫn lộn giữa đau đớn và mệt mỏi, cô dần nhớ lại những gì xảy ra lúc sáng ở trong xe hơi kia, cảm giác vừa xấu hổ vừa giận dữ trỗi dậy.

Tôn Yên khẽ nhíu mày khi cảm nhận mùi hương lạ lẫm trên người mình.

Đó không phải là mùi sữa tắm thơm dịu mà Tôn Yên thường dùng mà là hương thơm nam tính, mạnh mẽ, thoang thoảng mùi gỗ đàn hương pha lẫn chút hổ phách.

Tôn Yên bất giác nhận ra cơ thể mình đã được tắm sạch sẽ, làn da mềm mại nhưng vương đầy vết hôn, mùi hương này.. không thể nhầm lẫn là của đàn ông.

Cảm giác lạnh lẽo và lạ lẫm càng làm lòng Tôn Yên thêm nặng trĩu.

Tôn Yên bần thần một lúc lâu, dòng suy nghĩ rối bời khiến cô không thể nào bình tĩnh lại được. Sự thật hiện rõ ngay trước mắt, khiến cô cảm thấy như mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, càng làm trái tim cô thêm xao động và bất an.

Tôn Yên khẽ rùng mình khi đôi chân chạm vào nền gạch lạnh lẽo, cảm giác buốt giá khiến cơ thể cô thêm đau nhói.

Cố gắng bước đi nhưng chưa được vài bước, cơn đau từ bụng dưới và đôi chân yếu ớt khiến Tôn Yên mất thăng bằng, ngã sấp xuống sàn. Cô nhăn mặt, cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể, cộng thêm hơi lạnh từ máy điều hòa đang mở ở 25 độ càng khiến cô run rẩy hơn.

Sự mệt mỏi và bất lực bao trùm lấy Tôn Yên, nhưng trong lòng cô lại dấy lên ý chí muốn thoát khỏi hoàn cảnh này. Lạnh lẽo và cô độc, cô tự nhủ mình phải mạnh mẽ đứng lên, dù chỉ là để tìm lại chút tôn nghiêm còn sót lại.

Tôn Yên run rẩy cầm lấy chiếc remote, cố gắng tăng nhiệt độ lên một chút để xua đi cái lạnh trong phòng. Mỗi bước di chuyển đều đau đớn, nhưng cô vẫn cắn răng bước tới, mở cửa phòng ra, ngay lập tức nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Hành lang rộng lớn, thiết kế xa hoa, và những bức tranh treo dọc tường đều là phong cách trang nhã và đầy quyền lực của Phó gia.

Như thể mọi thứ dồn nén bấy lâu bùng lên trong phút chốc, Tôn Yên trượt xuống, dựa vào tường và che mặt, tiếng khóc yếu ớt vang lên trong sự tĩnh lặng của hành lang rộng lớn. Cô cảm thấy lạc lõng và bị giam cầm trong không gian lạnh lẽo này, xa rời cuộc sống mà cô từng thuộc về.

Trong lúc Tôn Yên còn đang ngồi thất thần dưới nền, một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ nghiêm khắc, nét mặt không chút biểu cảm, bước đến gần cô. Bà ta mặc bộ đồng phục quản gia chỉn chu, từng cử chỉ đều toát lên sự uy nghiêm.

"Tiểu thư Tôn, cô đã tỉnh rồi." Bà ta cất giọng trầm lạnh, đầy phong thái của một người đã quen quản lý: "Tôi là quản gia Lưu của Phó gia. Nếu cô cần gì, xin hãy báo cho tôi biết."

Ánh mắt của bà Lưu lướt qua Tôn Yên một lượt, như đang đánh giá một cách kỹ lưỡng và không mấy thiện cảm. Tôn Yên cố gắng đứng dậy, nhưng thân thể còn yếu, chỉ khẽ gật đầu đáp lời.

Bà Lưu nhẹ nhàng bước đến, chìa tay ra với vẻ khách sáo, nhưng ánh nhìn lại không giấu nổi sự xét nét đối với Tôn Yên.

Tôn Yên hỏi với giọng nói nghẹn ngào: "Tại sao tôi lại ở đây?"

Quản gia Lưu đẩy mắt kính, nét mặt không có gì thay đổi, trả lời: "Thiếu gia bế cô vào thẳng phòng ngủ của mình. Sau đó, cậu ấy đã đuổi hết mọi người đi."

Bà nhìn Tôn Yên với ánh mắt không biểu lộ cảm xúc, như thể điều này hoàn toàn bình thường trong mắt bà.

Tôn Yên cứng đờ người, cảm giác vừa sợ hãi vừa tức giận dâng lên. Cô không thể hiểu nổi, làm sao Phó Nhậm Hiên có thể tự ý quyết định mọi thứ như vậy?

"Nhưng.. nhưng sao anh ta lại làm như vậy?" Tôn Yên lắp bắp, cố gắng kiềm chế cơn bùng nổ trong lòng.

Quản gia Lưu chỉ lắc đầu, không đưa ra thêm thông tin nào: "Đó là quyết định của thiếu gia. Tiểu thư chỉ cần nghỉ ngơi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Bà nói, giọng điệu vẫn đều đều, không cho thấy chút cảm thông nào.

Tôn Yên nghe lời quản gia Lưu mà người cô như hóa đá. Cô không thể tin nổi những gì mình đang nghe.

Không lẽ...

Phó Nhậm Hiên... không chỉ làm nhục Tôn Yên lúc sáng khi hai người còn đang trên xe, mà còn ngang nhiên bế cô về đây, vào chính căn phòng riêng của hắn, tự ý tắm rửa và thay đồ cho cô.

Một cảm giác chua xót và căm hận dâng lên trong lòng, nhưng kèm theo đó là nỗi sợ hãi không thể nói thành lời.

Tôn Yên nhìn quản gia Lưu, ánh mắt mờ mịt không biết phải hỏi gì tiếp theo.

Bà Lưu vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm khắc, đẩy nhẹ cặp kính lên như nhắc nhở Tôn Yên rằng, nơi này là biệt thự Phó gia và mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của Phó Nhậm Hiên.

Bà không biểu lộ cảm xúc, giọng nói đều đều: "Thiếu gia đã ra lệnh không ai được phép vào trong, chúng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người. Chúng tôi chỉ làm theo lời thiếu gia, thưa tiểu thư."

Những lời của bà Lưu như đóng đinh vào tâm trí Tôn Yên.

Tôn Yên nhận ra rằng, từ giây phút Phó Nhậm Hiên tự ý quyết định mọi chuyện, cô đã mất đi quyền tự do và sự tôn nghiêm của mình. Cảm giác bị giam cầm trong một thứ quyền lực vô hình đè nén lên từng hơi thở, khiến cô như nghẹt thở.

Trong lòng dâng lên một nỗi uất ức, nhưng cũng là cảm giác bất lực.

Tôn Yên lẩm bẩm trong đầu, cố trấn an mình và không để nước mắt rơi.

Làm sao Phó Nhậm Hiên có thể quyết định mọi thứ một cách lạnh lùng đến như vậy?

Tôn Yên nghe từng lời của quản gia Lưu, trái tim cô đập thình thịch trong l*иg ngực, không biết nên phản ứng ra sao.

Lời nói của bà Lưu sắc bén và không một chút e ngại, như thể đang nhắc nhở Tôn Yên rằng mọi thứ đã nằm trong quyền kiểm soát của Phó Nhậm Hiên.

Tôn Yên ngẩn người, suy nghĩ hỗn loạn. Phó Nhậm Hiên đã đưa cô về đây, bỏ mặc sự phản đối của cô, quyết định mọi thứ như thể cô chỉ là một món đồ thuộc về hắn.

Đôi mắt Tôn Yên dao động, cảm thấy sự xâm phạm không chỉ về thể xác mà còn về tự do và nhân phẩm của mình. Cô tự hỏi, rốt cuộc trong mắt Phó Nhậm Hiên, cô là gì? Một công cụ, một món đồ, hay chỉ là một thú tiêu khiển tạm thời?

Không kìm được, Tôn Yên lên tiếng, giọng run run: "Quản gia Lưu, bà làm ơn nhắn với Phó Nhậm Hiên.. tôi muốn gặp anh ấy ngay bây giờ."

Bà Lưu quan sát cô một lúc, đôi mắt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc nào, rồi khẽ cúi đầu đáp: "Thiếu gia hiện đang bận, khi nào rảnh cậu sẽ tự đến gặp tiểu thư. Còn nếu tiểu thư không thoải mái ở đây, thì xin lỗi, nhưng thiếu gia đã dặn, bất kể thế nào cô cũng không được phép rời khỏi biệt thự Phó gia."

Lời nói của bà Lưu như một cú tát mạnh vào lòng tự tôn của Tôn Yên, khiến cô cảm giác như bị giam cầm trong chính vỏ bọc của một cuộc hôn nhân không mong muốn.

Trái tim Tôn Yên nghẹn ngào, nhưng cô cắn chặt môi, nén cơn phẫn uất. Cô thầm tự nhắc nhở bản thân, dù có khó khăn đến đâu, cô nhất định phải tìm cách thoát khỏi sự ràng buộc vô hình này.