Chương 16: Cuộc sống bi thương bắt đầu (phần 2)

Tôn Yên gục ngã xuống sàn nhà, hơi thở dần trở nên đứt đoạn. Máu từ cổ cô vẫn chảy, từng giọt từng giọt, thấm dần xuống sàn gạch lạnh lẽo. Cô run rẩy, cơ thể như mất kiểm soát, tay chân yếu ớt không còn sức chống đỡ.

Trong cơn hoảng loạn, ánh mắt Tôn Yên lạc vào một thứ gì đó sáng rực phía trước – một lưỡi kiếm katana sắc bén.

Ánh sáng từ lưỡi kiếm phản chiếu gương mặt tái nhợt và đôi mắt đầy kinh hãi của Tôn Yên. Trong đôi mắt ấy, cô nhìn thấy bản thân mình – yếu đuối và sợ hãi đến tột độ. Lưỡi kiếm sắc lạnh ấy như nhắc nhở cô về một sự trừng phạt tàn nhẫn nào đó đang chực chờ.

Tôn Yên lắc đầu lia lịa, từng tiếng van xin nghẹn ngào thoát ra từ miệng cô trong tiếng khóc nức nở.

"Đừng... đừng chém tôi..."

Giọng Tôn Yên run rẩy, không còn chút kiêu hãnh hay tự tin nào, chỉ còn lại nỗi sợ cùng cực. Cô lùi dần, bàn tay cố gắng kéo lê thân mình về phía sau, tránh xa lưỡi kiếm chết chóc đó. Nhưng dù cố thế nào, cảm giác về sự đe dọa, về cái chết lạnh lùng, vẫn bao trùm, vây hãm, như thể không gì có thể thoát ra được.

Trong khoảnh khắc kinh hoàng ấy, Tôn Yên như nghe thấy những tiếng vang vọng từ ký ức, những lời nhắc nhở về nỗi đau, sự phản bội và cảm giác tuyệt vọng mà cô đã chịu đựng.

Dường như chính nỗi đau ấy hiện hữu qua lưỡi kiếm, muốn cắt đứt mọi hy vọng cuối cùng của Tôn Yên. Tôn Yên nhắm chặt mắt, mong rằng tất cả chỉ là ảo giác, một cơn ác mộng mà cô sẽ tỉnh dậy.. nhưng sự lạnh lẽo vẫn bao quanh, không hề buông tha cô.

Trong cơn hoảng loạn, Tôn Yên nghe thấy tiếng thì thầm xa lạ vang lên trong đầu mình, rõ ràng mà cũng ghê rợn, như một lời phán quyết không thể nào tránh khỏi.

Đó là giọng của một người đàn ông, trầm và lạnh lùng, xen lẫn với giọng nói của một người phụ nữ, sắc sảo và cay độc.

"Ác nữ... nhân vật phản diện... Tôn Yên sẽ bị chém đứt cổ vào một năm cô tròn 23 tuổi... Nhân vật phản diện phải chết...phải chết..."

Những từ ngữ ấy xoáy sâu vào tâm trí cô, như một điềm báo từ địa ngục. Tôn Yên kinh hoàng mở mắt, trái tim đập thình thịch, cảm giác như từng tế bào trong cơ thể cô đang thét gào chống lại. Nhưng tiếng thì thầm ấy cứ vang lên, lặp đi lặp lại như tiếng chuông báo tử, như thể số phận đã định sẵn, không cách nào thay đổi.

"Không! Không phải tôi! Đừng... tôi không muốn..."

Tôn Yên lắc đầu, giọng cô run rẩy, nghẹn ngào. Cô không thể chấp nhận được rằng mình sẽ bị trừng phạt như một "nhân vật phản diện" trong tiểu thuyết, rằng cuộc đời của cô chỉ là một tấn bi kịch được sắp đặt từ trước. Sự tuyệt vọng và sợ hãi như muốn xé nát cô, trong lòng cô chỉ còn lại nỗi bất lực cùng cực.

Tôn Yên bật khóc, nước mắt rơi lã chã xuống sàn, trái tim cô như bị nghiền nát bởi nỗi kinh hoàng không cách nào thoát ra.

"Tôi không muốn chết... không phải thế này..."

Nhưng tiếng thì thầm kia vẫn không ngừng lại, cứ vang vọng như tiếng vọng từ hư vô, dồn dập và lạnh lùng, ép chặt vào tâm trí Tôn Yên, nhấn chìm mọi nỗ lực phản kháng. Cô cảm thấy như mình chỉ còn lại một thân xác trống rỗng, chờ đợi điều khủng khϊếp không thể tránh khỏi.

Cánh cửa phòng bật mở, quản gia Ngô với vẻ mặt đầy lo lắng, ông bước vào sau khi nghe thấy tiếng la hét và khóc lóc tuyệt vọng. Ông chưa bao giờ nghe thấy âm thanh nào đau khổ đến vậy, vang vọng khắp biệt thự. Tim ông nhói lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Trên sàn nhà, đại tiểu thư Tôn Yên đang nằm co ro, tay run rẩy ôm chặt lấy cổ, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi. Nước mắt cô tuôn rơi không ngừng, đôi mắt đỏ hoe và ngấn lệ, trong đó chứa đựng nỗi kinh hoàng tột cùng. Từng tiếng khóc nức nở của cô khiến quản gia Ngô vừa đau lòng, vừa cảm thấy bất an.

"Tiểu thư! Có chuyện gì vậy? Tiểu thư, cô sao rồi?"

Quản gia Ngô bước nhanh đến, cúi người xuống, đặt tay nhẹ lên vai Tôn Yên, lo lắng hỏi. Ông cố gắng trấn an, nhưng trong lòng lại vô cùng bối rối, không hiểu vì sao Tôn Yên lại rơi vào trạng thái hoảng loạn đến thế.

Tôn Yên ngước lên, ánh mắt đầy hoảng loạn và tuyệt vọng, giọng cô run rẩy, nghẹn ngào như cầu cứu:

"Quản gia Ngô... cứu tôi... tôi không muốn chết... đừng để họ gϊếŧ tôi..."

Ông Ngô thoáng sửng sốt, nhưng không để lộ ra ngoài. Ông nhẹ nhàng siết chặt vai Tôn Yên, giọng nói đầy sự an ủi:

"Tiểu thư, bình tĩnh lại... Không có ai làm hại cô đâu, tôi ở đây với cô. Chỉ là cơn ác mộng thôi... không có gì phải sợ."

Những lời nói ấm áp của quản gia Ngô như một tia sáng nhỏ nhoi trong bóng tối tuyệt vọng của Tôn Yên. Cô dần thả lỏng bàn tay đang siết chặt nơi cổ, nhưng vẫn không ngừng khóc. Trong thâm tâm, cô vẫn không thể xóa bỏ hoàn toàn tiếng thì thầm đáng sợ ấy, nhưng sự hiện diện của quản gia Ngô, giọng nói dịu dàng của ông, giúp cô cảm thấy có một chút an toàn.

Tôn Yên nức nở, giọng đứt quãng, trong cơn hoảng loạn: "Máu... máu chảy ra từ cổ tôi, họ muốn chém tôi..."

Quản gia Ngô cau mày, giọng nói ôn tồn và lo lắng: "Tiểu thư, không có máu nào cả. Cô xem này..."

Tôn Yên sững người, ngước nhìn xuống. Trước mắt cô, không có bất cứ dấu vết nào của máu. Chỉ có những mảnh khăn giấy trắng tinh bị vò nát, rơi đầy trên sàn xung quanh.

Mọi thứ như vỡ vụn trong tâm trí Tôn Yên – những gì cô nghĩ là máu hóa ra chỉ là ảo giác kinh hoàng, sinh ra từ nỗi sợ sâu thẳm trong lòng. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh, cảm giác nghẹt thở bao trùm, không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, từng hơi thở như bị bóp nghẹt.

Tôn Yên run rẩy lùi lại, ánh mắt thất thần, đầu óc cô hỗn loạn. Từng câu từng chữ từ cuốn tiểu thuyết về nhân vật "Tôn Yên" lại vang lên trong đầu, như một lời nguyền đáng sợ. Cô nhớ lại số phận của nhân vật phản diện mà mình đã xuyên vào – một cuộc đời bất hạnh, đầy đau khổ và cuối cùng kết thúc trong bi kịch.

Tất cả là vì Phó Nhậm Hiên, người mà Tôn Yên không muốn dây dưa nhưng lại không thể nào tránh khỏi. Hắn ta sẽ vì người em nuôi Tôn Nghiên mà hãm hại, thậm chí gϊếŧ chết cô.

Trong cơn sợ hãi, Tôn Yên thì thầm như nói với chính mình: "Mình phải tránh xa anh ta... phải thoát khỏi số phận này..."

Quản gia Ngô vẫn quan sát Tôn Yên, ánh mắt lo lắng nhưng không dám hỏi nhiều. Ông chỉ nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống ghế, cố gắng trấn an: "Tiểu thư, không có gì phải sợ cả. Đây là nhà cô, không ai có thể làm hại cô khi có tôi và chủ tịch Tư ở đây."

Tôn Yên hít thở sâu, cố gắng kiềm chế cơn hoảng loạn. Dù trong lòng vẫn còn đầy nỗi sợ hãi, nhưng lời của quản gia Ngô giúp cô bình tâm lại đôi chút. Cô biết rằng mình phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi mối quan hệ này với Phó Nhậm Hiên, phải thay đổi cuộc đời mình trước khi số phận bi thảm kia có cơ hội thực sự xảy ra.

Dưới lầu, trong phòng khách biệt thự Tư gia, Chủ tịch Tư ngồi trầm ngâm suy nghĩ.

Không lâu sau, cánh cửa mở ra, Phó Nhậm Hiên bước vào, tự nhiên như thể đây là nhà của mình. Hắn không chút khách khí, cũng chẳng tỏ vẻ kiêng dè, chỉ lạnh lùng tiến thẳng đến chiếc sofa đối diện Chủ tịch Tư rồi ngồi xuống.

Ánh mắt Phó Nhậm Hiên lạnh lẽo, dường như không hề coi trọng người đối diện. Hắn nhìn chằm chằm vào chủ tịch Tư, giọng điệu cứng rắn và không chút nhượng bộ:

"Vị hôn thê của tôi đâu rồi?"

Chủ tịch Tư cau mày, ánh mắt sắc bén thoáng hiện vẻ khó chịu. Ông nhận ra sự ngạo mạn của Phó Nhậm Hiên, kẻ đến đây không phải để bàn bạc hay thương lượng, mà là để khẳng định quyền lực của mình. Dù vậy, chủ tịch Tư vẫn giữ bình tĩnh im lặng, không để lộ bất cứ sự tức giận nào.

Phó Nhậm Hiên khẽ nhếch môi, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: "Tôi nghĩ ông hiểu rõ hoàn cảnh của Tôn Yên. Cô ấy không có lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành vị hôn thê của tôi."

Chủ tịch Tư siết nhẹ tay, lòng ông trào dâng nỗi lo lắng cho cháu gái. Ông biết rõ người đàn ông trước mặt là ai – kẻ sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được điều mình muốn. Ông hiểu rằng cuộc đấu trí này sẽ không dễ dàng gì.

Phó Nhậm Hiên dừng lại một chút, rồi tiếp tục, giọng điệu sắc bén: "Tôn Yên, tốt nhất nên nghe theo sự sắp đặt này. Cô ấy sớm muộn cũng sẽ hiểu rằng chạy trốn là vô ích."