Tôn Yên ngồi trên giường, cô lấy tấm chăn che đậy đi thân thể của mình, cảm giác bất lực và đau khổ xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô. Từng vết hôn trên da như những dấu ấn nhục nhã, nhắc nhở cô về đêm qua – một đêm ác mộng mà cô không bao giờ muốn nhớ lại.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, mỗi giọt nước mắt như mang theo sự oán hận và nỗi tủi nhục sâu sắc.
Căn phòng khách sạn xa hoa, ánh đèn vàng dịu nhẹ, không thể nào làm giảm đi cảm giác lạnh lẽo trong lòng Tôn Yên. Những hình ảnh mờ nhạt về đêm qua cứ liên tục tái hiện, gợi lên sự hối tiếc và oán trách.
Tôn Yên từng nghĩ mình có thể kiên cường, nhưng giờ đây, đứng trước sự thật trần trụi và tàn nhẫn, Tôn Yên chỉ cảm thấy mình yếu đuối hơn bao giờ hết.
Tiếng chuông ngoài cửa vang lên như kéo Tôn Yên về thực tại. Cơn đau quặn ở thân dưới khiến cô phải chậm chạp lê bước ra mở cửa. Trước mặt cô là thư ký Đỗ, gương mặt cậu ta vẫn bình thản như mọi khi, đưa cho cô bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn, kèm theo một câu thông báo đơn giản:
"Phó tổng chuẩn bị cho cô, lát nữa ngài ấy sẽ trở lại đón cô."
Giọng nói lạnh lùng của thư ký Đỗ như làm thổi bùng lên cơn giận dữ trong lòng Tôn Yên. Cô nắm chặt tấm chăn, trừng mắt nhìn cậu ta, cảm giác như tất cả mọi thứ đều là một cái bẫy.
"Mọi chuyện là do anh sắp xếp đúng không?" Giọng Tôn Yên run rẩy, nỗi đau và sự tức giận hòa quyện trong từng lời nói.
Thư ký Đỗ vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, đôi mắt thoáng hiện chút lạnh lùng: "Tôi không hiểu cô đang nói gì."
Câu trả lời vô cảm của thư ký Đỗ như một đòn giáng mạnh vào lòng tự trọng của Tôn Yên. Cô cảm thấy như mình chỉ là một con rối trong tay họ, bị sắp đặt và điều khiển. Từng lời của Tôn Yên trở nên nghẹn ngào:
"Anh cố ý gọi cho tôi đến đón Phó Nhậm Hiên... rồi tôi bị anh ta..."
Lời nói chưa dứt, nước mắt đã chảy thành dòng, nỗi nhục nhã và đau khổ dồn nén trong lòng không còn cách nào để kìm nén. Tôn Yên cảm thấy cô đơn đến đáng sợ, như thể cả thế giới đều chống lại mình. Cô quay vào trong, đóng sầm cửa lại, ngồi bệt xuống sàn, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Tôn Yên ôm lấy cơ thể mình, nỗi tuyệt vọng và căm hận tràn ngập trong từng hơi thở.
Tôn Yên khoác lên mình chiếc đầm xanh dương nhạt, chiếc váy dài tay với cổ cao bao bọc lấy cơ thể cô như một tấm lá chắn, giúp cô phần nào che giấu đi những vết hằn của đêm qua và cảm giác tủi nhục.
Tôn Yên đứng trước gương, nhìn sâu vào ánh mắt mình – lạnh lẽo và xa cách. Dù lớp váy áo đã bao bọc cẩn thận, Tôn Yên vẫn cảm thấy lòng mình trống rỗng và tổn thương không thể nào lành.
Tôn Yên cầm lấy điện thoại, ngón tay run nhẹ khi bấm số của tài xế ở biệt thự Tư gia. Đó là nơi duy nhất mà cô cảm thấy an toàn, là nơi duy nhất cô có thể tìm đến khi cảm thấy bị tổn thương, nơi mà cô hy vọng sẽ che chở cho mình khỏi những cơn sóng gió.
Giọng Tôn Yên lạnh lùng, từng chữ rõ ràng và dứt khoát: "Đến khách sạn Ngàn Sao, đón tôi ngay lập tức."
Khi cuộc gọi kết thúc, Tôn Yên nhìn lướt qua căn phòng một lần nữa, nơi từng chứng kiến những cảm xúc đau đớn và mất mát của cô. Mọi thứ giờ chỉ còn là một kỷ niệm đắng ngắt, cô muốn rời khỏi đây, để lại tất cả những kí ức kinh hoàng.
Bước ra khỏi phòng, trong chiếc đầm xanh dương nhạt tinh tế nhưng kín đáo, Tôn Yên nỗ lực giữ vẻ ngoài bình tĩnh. Ánh mắt cô dứt khoát và lạnh lẽo, quyết tâm không để ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Cô không quay đầu lại, bỏ lại sau lưng tất cả những gì vừa xảy ra.
Khi xe dừng lại trước cổng biệt thự Tư gia, Tôn Yên cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Ngôi nhà của ngoại từng là nơi ấm áp và bình yên nhất, nhưng giờ đây, lòng cô chỉ lo lắng và buồn tủi.
Vừa bước vào, Tôn Yên đã thấy ông ngoại Tư ngồi đợi trong phòng khách. Ánh mắt ông bình thản nhưng thoáng vẻ suy tư. Sau khi cô ngồi xuống đối diện, ông ngoại chậm rãi hỏi, giọng ông trầm xuống: "Tiểu Yên, đêm qua.. con đã ở cùng Phó Nhậm Hiên, phải không?"
Nghe câu hỏi bất ngờ, Tôn Yên sững người, cảm giác tủi nhục lại trào dâng. Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng nước mắt vẫn không thể kìm nén. Giọng nghẹn ngào, cô kể lại mọi chuyện trong nước mắt, từng lời đều mang theo nỗi đau và sự bất lực.
Ông ngoại Tư nghe xong, thở dài nặng nề. Ông vỗ nhẹ lên vai Tôn Yên, nhưng giọng ông vẫn nghiêm nghị: "Con đã thất thân rồi, chuyện này không thể cứ vậy mà bỏ qua. Dù con có không bằng lòng, thì danh dự của gia đình cũng không cho phép mọi thứ xảy ra như vậy mà không chịu trách nhiệm."
Lời ông ngoại như sét đánh ngang tai, khiến Tôn Yên cảm thấy trái tim mình vỡ vụn. Cô không muốn kết hôn với Phó Nhậm Hiên, người đã đẩy cô vào tình huống nhục nhã này. Nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của ông ngoại, cô biết mình không còn lựa chọn nào khác.
"Con không muốn." Tôn Yên bật khóc, giọng lạc đi trong tuyệt vọng: "Con không thể... con không thể sống cả đời bên người như Phó Nhậm Hiên."
Nhưng ông ngoại Tư chỉ nhẹ nhàng, lặng lẽ đặt tay lên vai Tôn Yên, nói một cách đầy cảm thông: "Hai tuần nữa sẽ tổ chức lễ đính hôn, Tiểu Yên à."
Tôn Yên gục xuống, đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều. Cô cảm thấy mình như bị giam cầm, không thể thoát ra, không thể thay đổi số phận đã được định đoạt. Trong bóng tối và tuyệt vọng, Tôn Yên không ngừng tự hỏi liệu cuộc đời mình có mãi mãi phải gắn liền với người đàn ông cô hận đến thế không.
Dù cảm thấy tuyệt vọng, Tôn Yên quyết không chịu khuất phục dễ dàng. Sau khi ăn sáng một cách qua loa để lấy sức, cô lập tức ra khỏi nhà, đi đến tiệm thuốc gần đó.
Mỗi bước chân như chất chứa sự dứt khoát, Tôn Yên biết mình không thể để chuyện này trói buộc thêm nữa. Cô không muốn cuộc đời mình gắn liền với Phó Nhậm Hiên, càng không thể nào chấp nhận viễn cảnh sinh con cho người cô căm ghét nhất.
Tại tiệm thuốc, ánh mắt Tôn Yên lộ rõ sự kiên quyết, nhưng trong lòng lại rối bời. Sau khi mua thuốc tránh thai khẩn cấp, cô đứng thẫn thờ vài giây, cảm nhận nỗi đau và nỗi lo trong lòng mình. Tôn Yên hiểu rõ rằng hành động này có thể sẽ khiến mọi người trong gia đình phản đối gay gắt, nhưng đây là con đường duy nhất để cô bảo vệ cuộc sống và tương lai của mình.
Trở về biệt thự, Tôn Yên lặng lẽ ngồi trong phòng, nắm chặt vỉ thuốc trong tay. Trong mắt cô là sự kiên quyết và cả chút đau thương. Cô không biết điều gì đang chờ mình phía trước, nhưng ít nhất, cô sẽ không để bản thân trở thành công cụ ràng buộc với người mà cô chưa từng yêu. Trong lòng cô thầm nhủ, sẽ không ai ép buộc cô vào con đường mà cô không muốn đi.
Đang ngồi trầm ngâm trong phòng, đột nhiên Tôn Yên cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ lan tỏa từ cổ. Cô đưa tay chạm nhẹ lên cổ mình và kinh hoàng khi thấy ngón tay nhuốm màu đỏ thẫm.
Máu... Máu từ cổ Tôn Yên đang chảy ra.
Trong khoảnh khắc hoảng loạn, Tôn Yên cố gắng lấy khăn giấy lau đi, nhưng càng lau, máu lại càng chảy nhiều hơn, thấm đẫm từng lớp giấy, lan xuống từng ngón tay. Cảm giác kinh hoàng khiến cô nghẹt thở.
Tôn Yên run rẩy, cố nén tiếng nấc nhưng cuối cùng không thể nào chịu đựng được. Trong đầu cô, bao nhiêu hình ảnh về đêm qua, về sự tủi nhục và đau đớn, ùa về, khiến cơn hoảng sợ trở nên không thể kiểm soát.
"Không... dừng lại! Dừng lại!"
Tôn Yên hét lên trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh vang vọng trong không gian trống trải như lời kêu cứu của người đang tuyệt vọng.
"Ai đó... cứu tôi!"
Nhưng ngoài phòng chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Không ai nghe thấy, không ai trả lời. Tôn Yên như bị vây hãm trong nỗi sợ hãi của chính mình.
Bàn tay Tôn Yên cố gắng giữ chặt lấy cổ, cố ngăn máu chảy ra, nhưng mỗi giây trôi qua, cảm giác bất lực càng thêm rõ rệt. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra nỗi đau này không chỉ là thể xác, mà còn là sự tan vỡ sâu thẳm trong tâm hồn – một cảm giác gào thét từ bên trong, như muốn thoát khỏi tất cả, muốn cắt đứt khỏi mọi xiềng xích.