Chương 14: Hủy hôn? Nằm mơ đi! (phần 6)​

Sáng tinh mơ, ánh nắng le lói chiếu qua khe cửa sổ, đánh thức Phó Nhậm Hiên khỏi giấc ngủ say. Khi hắn mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Tôn Yên, người nằm bên cạnh mình, khuôn mặt cô thanh tú với làn da mịn màng. Hơi thở của cô đều đặn, nhưng gương mặt vẫn còn vương vấn nét ngại ngùng và xao xuyến của đêm qua.

Phó Nhậm Hiên nhếch môi, một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên gương mặt điển trai. Hắn biết rõ chuyện gì đã xảy ra tối qua, nụ hôn mạnh mẽ, sự chiếm hữu, và cả những cảm xúc lẫn lộn giữa hai người. Mặc dù hắn không hề tỏ ra quan tâm, nhưng trong lòng hắn lại có chút gì đó thú vị khi nhìn thấy Tôn Yên như vậy.

Phó Nhậm Hiên khẽ nghiêng người, ánh mắt không rời khỏi Tôn Yên. Hắn cảm nhận được một sự hài lòng khi nghĩ đến việc chiếm hữu cô, nhưng cùng lúc, một cảm giác khác cũng trỗi dậy, sự lo lắng về những gì sắp tới.

Phó Nhậm Hiên không thể phủ nhận rằng Tôn Yên đã có sức hút mạnh mẽ, sự nhạy cảm của cô trong đêm qua khiến hắn cảm thấy hứng thú.

"Tôn Yên."

Phó Nhậm Hiên nhẹ nhàng gọi, nhưng không nhận được phản hồi. Tôn Yên vẫn say ngủ, không hay biết gì về những suy nghĩ rối ren trong đầu hắn. Hắn thở dài, cảm giác trong lòng như đang dâng lên từng cơn sóng.

Phó Nhậm Hiên quyết định không làm ồn, nhưng sự tò mò về những gì Tôn Yên đang mơ khiến hắn không thể rời mắt khỏi cô. Hắn tự hỏi liệu cô có nhớ những gì đã xảy ra hay không. Chẳng lẽ cô cũng cảm thấy điều gì đó giống như hắn? Hay cô chỉ coi đó là một sai lầm không hơn không kém?

Thời gian trôi đi, trong không gian yên ắng, những suy nghĩ của Phó Nhậm Hiên ngày càng dồn nén. Cuối cùng, hắn quyết định đứng dậy và rời khỏi giường, để lại Tôn Yên trong giấc ngủ yên bình. Hắn cần phải sắp xếp lại mọi thứ, chuẩn bị cho những kế hoạch sắp tới, và có lẽ, sẽ là lúc nói chuyện với Tôn Yên về những gì đã xảy ra, để xem cô nghĩ gì và cảm thấy ra sao về cuộc hôn nhân này.

Khi Phó Nhậm Hiên bước ra khỏi phòng, ánh mắt cuối cùng của hắn lướt qua Tôn Yên, lòng không khỏi lo lắng cho những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hắn biết rằng mối quan hệ giữa họ không thể đơn giản như những gì hắn nghĩ.

Tôn Yên từ từ mở mắt, cảm giác đau nhói trong cơ thể khiến cô tỉnh dậy trong sự hoảng loạn. Khi nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng tổng thống trong khách sạn, cô bỗng cảm thấy bất an. Cảm giác ấm áp từ tấm chăn cuộn quanh cơ thể dần dần bị lu mờ bởi nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng.

Ký ức về tối qua ùa về như một cơn sóng dữ, khiến Tôn Yên nghẹn ngào. Hình ảnh Phó Nhậm Hiên, nụ hôn đầy chiếm hữu và những giây phút mà cô không thể kiểm soát mình, tất cả như một cơn ác mộng không thể thoát ra.

Tôn Yên ôm chặt tấm chăn, cố gắng che giấu cơ thể mình, như thể hành động đó có thể bảo vệ cô khỏi những ký ức tồi tệ.

"Còn ai ngoài tôi sẽ bên cạnh em khi em cần?"

Lời nói của Phó Nhậm Hiên vang lên trong đầu Tôn Yên, như một sự nhắc nhở sự tàn nhẫn về thực tại. Tôn Yên không thể tin rằng chính mình lại để bản thân rơi vào tình huống này. Cô vừa mới thề rằng sẽ không để điều đó xảy ra, nhưng giờ đây, mọi thứ đã không thể quay lại.

Nước mắt Tôn Yên bắt đầu rơi, từng giọt lăn dài trên má, chạm vào tấm chăn ấm áp mà cô đang ôm. Cô cảm thấy như mình bị mắc kẹt giữa một cái bẫy mà chính mình đã tự tạo ra. Cô không muốn trở thành một nạn nhân đáng thương của Phó Nhậm Hiên, càng không muốn trở thành Phó phu nhân của hắn, không muốn bị cuốn vào nội dung của tiểu thuyết.

"Phải làm sao bây giờ?"

Tôn Yên tự hỏi, lòng dấy lên nỗi tuyệt vọng. Tôn Yên muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, muốn lấy lại cuộc sống của mình trước khi bị đẩy vào thế giới mà cô không hề thuộc về. Nhưng làm sao cô có thể phá vỡ những ràng buộc này?

Tôn Yên gạt nước mắt, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô biết mình không thể cứ mãi yếu đuối như vậy. Cô cần phải đứng dậy, cần phải tìm cách thoát khỏi tình huống này. Tôn Yên quyết định sẽ đối mặt với Phó Nhậm Hiên và yêu cầu được tự do.

Nhưng trước tiên, Tôn Yên cần phải tìm hiểu rõ về những gì đã xảy ra tối qua, về cảm xúc của mình và của Phó Nhậm Hiên. Tôn Yên nhìn quanh căn phòng, nhận ra rằng mình cần phải đứng vững trước bất cứ điều gì đang chờ đón phía trước.

Tôn Yên muốn bước vào nhà vệ sinh làm sạch cơ thể bị vấy bẩn này, nhưng ngay khi cô vừa đặt chân xuống sàn gạch lạnh lẽo, cô liền mất thăng bằng và ngã xuống đất. Cảm giác choáng váng ập đến, chân tay cô như không còn sức lực, một cơn đau dữ dội từ phía dưới thân thể khiến cô không thể đứng dậy.

"Không... không..."

Tôn Yên lẩm bẩm trong đau đớn, cảm thấy mọi thứ xung quanh mờ dần. Tôn Yên gắng gượng, nhưng nỗi sợ hãi và tuyệt vọng dâng trào khiến cô chỉ còn biết ôm lấy hai cánh tay mình, khẽ rêи ɾỉ. Nỗi đau không chỉ đến từ thể xác mà còn từ tâm hồn cô, khi nghĩ về những gì đã xảy ra tối qua.

Mồ hôi bắt đầu đổ trên trán Tôn Yên, cô thở gấp. Cô cảm thấy như thể mọi thứ đều đang sụp đổ. Nhắm mắt lại, cô muốn thoát khỏi thực tại, nhưng không thể.

Ký ức về Phó Nhậm Hiên, về nụ hôn và cái ôm của hắn, những giây phút mà Tôn Yên đã không thể tự kiểm soát bản thân cứ hiện lên, giày vò cô.

"Làm ơn..."

Tôn Yên khẽ cầu xin, dù biết rằng không có ai để giúp đỡ mình. Tôn Yên tự nhủ rằng mình phải đứng dậy, phải trở về nhà, phải tìm cách thoát khỏi cái tình huống khủng khϊếp này. Nhưng từng cơn đau lại khiến cô muốn gục ngã.

Cuối cùng, Tôn Yên quyết định phải dùng sức kéo lê thân thể của mình đi. Dựa vào bồn rửa tay, Tôn Yên từ từ đứng lên, mặc cho cơn đau cứ quằn quại. Cô biết mình không thể yếu đuối nữa. Phải tìm cách ra khỏi đây, phải tìm cách bảo vệ bản thân khỏi những gì sắp đến. Hít thở sâu, cô cố gắng làm dịu cơn đau với quyết tâm sẽ đối mặt với mọi chuyện.

Tôn Yên nhìn vào gương, cảm giác như một cú sốc mạnh mẽ ập đến. Hình ảnh phản chiếu trước mắt khiến cô không thể tin vào sự thật. Đôi môi sưng đỏ, phản ánh rõ ràng dấu ấn của một nụ hôn cuồng nhiệt, nhưng giờ đây chỉ mang đến cho cô nỗi đau đớn và xấu hổ.

Những vết bầm tím trên làn da trắng nõn càng khiến trái tim Tôn Yên quặn thắt. Vùng ngực, bụng, lưng đều có những dấu hôn đỏ, là minh chứng cho sự chiếm hữu mà cô không muốn thừa nhận. Cảm giác tội lỗi và nhục nhã trào dâng trong lòng, khiến cô không thể cầm lòng được nữa.

Khi nhìn xuống đôi chân, Tôn Yên thấy chúng cũng không thoát khỏi sự tàn nhẫn. Vết bầm tím, những vết hằn đỏ rực rỡ, tất cả đều kể lên câu chuyện mà cô không muốn nghe. Cô đưa tay lên cổ tay, nơi mà cảm giác đau nhói lại hiện hữu, nơi mà dấu vết bị bóp chặt vẫn còn lưu lại.

"Đây không phải là tôi..."

Tôn Yên thì thào, nước mắt bắt đầu rơi xuống, lăn dài trên má. Tôn Yên cảm thấy như mình không còn là chính mình nữa. Cô không chỉ bị tổn thương về thể xác mà còn bị giam cầm trong những ký ức đau thương, những cảm xúc phức tạp mà cô không thể hiểu nổi.

Tôn Yên hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cô phải tìm cách thoát khỏi tình cảnh này, phải lấy lại quyền kiểm soát cuộc sống của mình. Cô không thể để Phó Nhậm Hiên, người đã mang lại cho cô cả sự sợ hãi và nguy hiểm, tiếp tục làm tổn thương mình.

Rời mắt khỏi gương, Tôn Yên quyết định phải lên kế hoạch. Dù có khó khăn đến đâu, cô phải tìm cách bảo vệ bản thân và thoát khỏi những ảnh hưởng của Phó Nhậm Hiên. Ở một nơi nào đó trong tâm trí, cô biết mình phải mạnh mẽ hơn, vì chính mình và vì những điều cô thực sự muốn trong cuộc sống.