Chương 13: Hủy hôn? Nằm mơ đi! (phần 5)

Trái tim của Tôn Yên đập mạnh.

"Tôi... đi về nhà."

Tôn Yên lắp bắp, không dám nhìn vào mắt hắn. Cô không biết Phó Nhậm Hiên đang nghĩ gì, nhưng cảm giác hồi hộp khiến cô không thể thở nổi.

Phó Nhậm Hiên cười nhếch mép, không rõ là sự chế giễu hay chỉ là một nụ cười đầy bí ẩn: "Em không thể trốn tránh mãi được đâu."

Giọng Phó Nhậm Hiên có chút lười biếng, nhưng lại khiến Tôn Yên cảm thấy bất an.

Đột nhiên, Phó Nhậm Hiên bật người dậy, đôi mắt hắn bừng tỉnh cứ như chưa uống 1 giọt rượu nào cả. Hắn không nói một lời, chỉ nhanh chóng đi nhanh về phía Tôn Yên, ôm chặt lấy cô trong vòng tay mạnh mẽ của mình.

Bất ngờ trước hành động này, Tôn Yên không kịp phản ứng, cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Phó Nhậm Hiên gần kề.

"Phó Nhậm Hiên!"

Tôn Yên thốt lên, nhưng tiếng gọi bị chặn lại khi đôi môi Phó Nhậm Hiên chạm vào môi cô trong một nụ hôn bất ngờ.

Nụ hôn của Phó Nhậm Hiên cuốn lấy Tôn Yên, mạnh mẽ và nồng cháy, như thể muốn chiếm hữu hoàn toàn. Mùi rượu nồng nàn từ miệng Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên choáng váng, mọi thứ xung quanh như ngừng lại.

Tôn Yên không thể tin vào những gì đang xảy ra. Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng bàn tay Phó Nhậm Hiên siết chặt lấy eo cô, không cho phép cô thoát ra.

Những cảm xúc hỗn loạn trong lòng Tôn Yên dâng trào, cô vừa sợ hãi, vừa tức giận, nhưng cũng có một phần nào đó khiến cô không thể rời mắt khỏi Phó Nhậm Hiên.

Phó Nhậm Hiên hôn mạnh bạo, từng làn sóng cảm xúc trào dâng trong Tôn Yên. Một phần cô cảm thấy tức giận vì bị ép buộc, nhưng một phần lại khiến cô cảm thấy bối rối.

Phó Nhậm Hiên như một cơn sóng dữ, cuốn lấy tất cả mọi thứ, Tôn Yên chỉ có thể để bản thân chìm đắm trong đó.

Khi Phó Nhậm Hiên cuối cùng cũng rời khỏi đôi môi cô, Tôn Yên hổn hển, mặt đỏ bừng:

"Tại sao anh lại làm như vậy?" Tôn Yên hỏi, giọng nói run rẩy, không biết là vì tức giận hay sự bối rối.

Phó Nhậm Hiên chỉ cười, một nụ cười bí ẩn và đầy thách thức.

"Bởi vì em không thể từ chối tôi." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng cũng đầy thỏa mãn: "Em là vị hôn thê của tôi, tôi sẽ không cho phép ai khác có được em."

Nỗi sợ hãi và sự giận dữ trào dâng trong lòng Tôn Yên: "Tôi không muốn làm hôn thê của anh!"

Tôn Yên kháng cự, nhưng trong ánh mắt Phó Nhậm Hiên, có một điều gì đó khiến cô không thể rời đi.

Phó Nhậm Hiên chỉ lặng lẽ nhìn Tôn Yên, như thể đang tìm kiếm điều gì trong đôi mắt đầy nỗi lo lắng của cô: "Em sẽ không có sự lựa chọn nào khác." Phó Nhậm Hiên thì thầm bên tai Tôn Yên.

Tôn Yên cảm thấy mình như rơi vào một cơn ác mộng, tất cả những gì xảy ra quá nhanh và bất ngờ. Với một quyết tâm mạnh mẽ, cô hét lớn:

"Buông tôi ra! Phó Nhậm Hiên!"

Giọng nói của Tôn Yên vang lên trong không gian tĩnh lặng của phòng tổng thống, mang theo nỗi tuyệt vọng mà cô không thể kìm nén.

Sau đó, Phó Nhậm Hiên đột nhiên đè Tôn Yên xuống, sức nặng của hắn khiến Tôn Yên như bị cục đá đè lên người, hắn nhanh tay vuốt vẻ làn da cô và cởi bỏ áo thun trên người cô, cô vừa khóc vừa hét lớn:

"Phó... Phó Nhậm Hiên... Đừng làm như vậy!"

Tôn Yên nói, gương mặt cô đã đỏ bừng vì giận dữ và xấu hổ. Tuy nguyên chủ đã qua 18 tuổi, nhưng linh hồn cô chỉ mới 16, mang theo những mộng mơ và hoài bão của một cô gái trẻ trung. Cô chưa sẵn sàng để làm chuyện đó:

"Tôi không muốn anh làm như vậy! Anh không có quyền!"

Phó Nhậm Hiên dừng tay lại, đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của Tôn Yên, nhưng không hề có dấu hiệu buông tha. Hắn nhướn mày, vẻ mặt thoáng hiện chút ngạc nhiên trước sự phản kháng mạnh mẽ từ cô.

"Em thật sự nghĩ rằng tiếng gào thét của mình sẽ có tác dụng à?" Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu mỉa mai: "Trong xã hội này, chỉ có kẻ mạnh mới sống sót."

Tôn Yên dù run sợ nhưng không hề bỏ cuộc, nói thêm: "Tôi không phải là món đồ để anh chơi đùa! Tôi không phải là Tôn Nghiên mà anh có thể tùy ý làm gì cũng được!"

Mỗi lời nói như một cú đấm vào mặt Phó Nhậm Hiên, bộc lộ quyết tâm kiên cường không muốn bị áp bức.

Phó Nhậm Hiên hơi nhếch môi, một nụ cười tàn nhẫn xuất hiện: "Thật thú vị. Em đang cố gắng để thoát khỏi tôi, nhưng càng kháng cự, tôi lại càng muốn giữ chặt em."

Phó Nhậm Hiên tiếp tục hành động vừa rồi mặc cho Tôn Yên kêu gào, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, khiên cho Tôn Yên cảm thấy hoảng loạn.

Tôn Yên quyết định phải làm điều gì đó để thoát khỏi tình huống này. Cô lấy hết can đảm, không để nỗi sợ hãi chi phối bản thân:

"Tôi sẽ không bao giờ đồng ý với hôn ước này! Nếu anh không buông tha tôi, tôi sẽ nói với mọi người rằng anh đang cưỡиɠ ɧϊếp tôi!"

Câu nói này khiến Phó Nhậm Hiên khựng lại, ánh mắt của hắn như có chút gì đó dao động. Hắn không phải là kẻ dễ bị dọa, nhưng sự tự tin của Tôn Yên khiến hắn cảm thấy hứng thú.

"Em thật sự nghĩ rằng ai sẽ tin em?" Hắn hỏi, giọng điệu trở nên châm biếm: "Em chỉ là một cô gái bình thường, còn tôi là một người có quyền lực. Dù em có nói gì, mọi người sẽ chỉ coi đó là một trò đùa."

Nhưng Tôn Yên không chấp nhận: "Tôi sẽ tìm cách chứng minh điều ngược lại!"

Tôn Yên kêu lên, giọng nói trở nên mạnh mẽ và quyết liệt hơn. Cô không thể để mình rơi vào tay của kẻ mà cô biết có thể sẽ chỉ mang lại đau khổ.

Tình hình trở nên căng thẳng, Tôn Yên biết rằng mình phải làm gì đó để thoát khỏi tay Phó Nhậm Hiên, nhưng điều đó lại phụ thuộc vào sự khôn ngoan và lòng can đảm của cô. Hãy cứu lấy chính mình, bất chấp mọi thứ!

Phó Nhậm Hiên ôm chặt Tôn Yên, ánh mắt hắn chứa đựng sự bí ẩn khó lường. Bất chợt, hắn hạ thấp đầu và hôn Tôn Yên thêm một lần nữa.

Đó không phải chỉ là một nụ hôn thông thường; nó mang trong mình sự kết hợp giữa tình yêu mãnh liệt và sự chiếm hữu tột bậc. Phó Nhậm Hiên chiếm lấy đôi môi Tôn Yên, áp đảo mọi cảm xúc, khiến Tôn Yên không thể nghĩ ngợi gì khác ngoài cảm giác nóng bỏng xộc thẳng vào trái tim.

Môi Phó Nhậm Hiên mềm mại nhưng lại mang theo sức mạnh, như thể đang truyền đạt một thông điệp không thể hiểu thành lời: Tôn Yên thuộc về hắn.

Tôn Yên trong khoảnh khắc ấy, cảm thấy mình như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy khốc liệt, không thể kháng cự, không thể thoát ra. Mùi hương nam tính quen thuộc khiến Tôn Yên choáng váng, nụ hôn ấy dường như đánh thức mọi giác quan bên trong cô.

Mặc dù trái tim Tôn Yên đang phản đối, nhưng trong khoảnh khắc ấy, giữa nỗi sợ hãi và ngọt ngào, Tôn Yên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cô muốn đẩy Phó Nhậm Hiên ra, nhưng cơ thể lại như bị buộc chặt. Cô hoảng loạn, nhưng không thể nào không cảm nhận được sự say mê trong nụ hôn đó.

"Dừng lại."

Tôn Yên cố gắng nói nhưng lời nói chỉ trở thành thì thào, không đủ sức mạnh để ngăn cản Phó Nhậm Hiên. Cô cảm thấy mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại hai người họ trong không gian tĩnh lặng của căn phòng.

Phó Nhậm Hiên như thể đang đợi một phản ứng từ Tôn Yên.

"Em cảm thấy thế nào?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng điệu vừa tàn nhẫn vừa quyến rũ: "Đây không phải là điều em mong muốn sao?"

Tôn Yên nhìn vào mắt Phó Nhậm Hiên, trong đôi mắt sâu thẳm ấy, cô thấy được sự chiếm hữu và cả niềm khao khát.

"Tôi không muốn điều này đâu." Tôn Yên lắc đầu, giọng nói vẫn yếu ớt nhưng tràn đầy quyết tâm: "Hãy buông tôi ra đi!"

Phó Nhậm Hiên chỉ cười, nụ cười đó như một lời thách thức: "Em có thể nói vậy, nhưng tôi biết rằng cơ thể của em đang phản bội lại em đó."

Phó Nhậm Hiên cúi đầu hôn Tôn Yên lần nữa, làm Tôn Yên cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.

Tôn Yên thầm nghĩ, liệu mình có thể thoát khỏi cái vòng xoáy này? Hay mãi mãi sẽ là nô ɭệ cho sự chiếm hữu của Phó Nhậm Hiên? Những cảm xúc hỗn độn khiến Tôn Yên càng thêm hoang mang.

Tôn Yên cảm thấy đêm nay thật dài, như thể thời gian đã ngừng lại, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại cô và Phó Nhậm Hiên trong cái không gian ngột ngạt này. Hơi thở của hắn gần kề, mang theo mùi rượu và sự mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy vừa an toàn lại vừa sợ hãi.

Tôn Yên nhắm mắt lại, bất lực trong nỗi lo âu và căng thẳng, như thể việc nhắm mắt sẽ giúp cô thoát khỏi thực tại đau đớn này. Tôn Yên cầu mong rằng khi mở mắt ra, mọi thứ sẽ trở về như xưa, khi cô vẫn là một cô gái vô tư, không bị cuốn vào những mối quan hệ phức tạp và những tình cảm hỗn độn này.

Nhưng trong sâu thẳm, Tôn Yên biết điều đó là không thể. Hình ảnh của Phó Nhậm Hiên, gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng, đã khắc sâu vào tâm trí cô. Mỗi lần hắn lại gần, cô lại cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, sự hiện diện của hắn khiến cô không thể không suy nghĩ về những gì sắp xảy ra.

"Chỉ cần một chút nữa thôi, sẽ không còn phải chịu đựng."

Tôn Yên tự nhủ trong lòng, mặc dù lòng vẫn đầy những mâu thuẫn. Cô muốn được tự do, muốn thoát khỏi cái vòng tay áp bức ấy, nhưng không thể phủ nhận rằng trong những khoảnh khắc đó, những khao khát mơ hồ đã bắt đầu len lỏi vào tâm trí cô.

Trong không gian yên tĩnh, những tiếng thở đều đặn của Phó Nhậm Hiên trở thành âm thanh duy nhất vang vọng trong đầu cô. Tôn Yên cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn độn, để tìm một khoảng trời yên bình trong tâm hồn mình. Nhưng trong đêm tối mịt mờ, ánh sáng duy nhất lại đến từ chính những mâu thuẫn trong trái tim cô.

Tôn Yên không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ biết rằng đêm nay, cô sẽ phải đối mặt với tất cả những cảm xúc này, dù cho điều đó có khó khăn đến mức nào. Và trong giấc ngủ chập chờn, Tôn Yên thầm cầu nguyện cho ánh sáng sẽ sớm trở lại, cho cô cơ hội để chiến đấu và tìm lại chính mình.