Chương 12: Hủy hôn? Nằm mơ đi! (phần 4)

Phó Nhậm Hiên không thể để bản thân rơi vào tình trạng này.

Phó Nhậm Hiên tự nhắc nhở mình, nhưng những ký ức về Tôn Yên cứ trở lại như một cơn sóng dữ, cuốn trôi lý trí của hắn.

Phó Nhậm Hiên đã từng xem phụ nữ như một món đồ chơi, chỉ đơn giản để thỏa mãn ham muốn của đàn ông, nhưng Tôn Yên lại khác.

Tôn Yên là một thách thức, một bí ẩn, điều đó càng làm Phó Nhậm Hiên thêm tò mò.

Phó Nhậm Hiên chợt cười nhếch mép, tự giễu chính mình: "Làm gì có chuyện mình lại phải quan tâm đến một người như cô ta?"

Phó Nhậm Hiên thì thầm, nhưng giọng nói lại thiếu đi sự tự tin mà hắn luôn mang theo.

Một cảm giác khao khát bất chợt ập đến, khiến Phó Nhậm Hiên cảm thấy châm chọc. Hắn thà để những đối thủ khác phải khổ sở vì tình cảm, chứ không muốn tự mình sa lầy vào sự rối ren của tình yêu.

Phó Nhậm Hiên cần phải quên đi Tôn Yên, nhưng sự thật là hắn không thể. Cô đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong tâm trí hắn, đó chính là điều khiến hắn cảm thấy hoảng loạn.

"Không thể để điều này ảnh hưởng đến công việc." Phó Nhậm Hiên thầm nghĩ, nhưng vẫn không thể xóa nhòa hình ảnh Tôn Yên ra khỏi tâm trí.

Mỗi lần nhắm mắt, Phó Nhậm Hiên đều thấy được gương mặt Tôn Yên, đôi mắt trong veo tràn đầy sự căm phẫn và yếu đuối.

Phó Nhậm Hiên thở dài, hớp thêm một ngụm rượu, nhưng vị đắng trong miệng không thể làm dịu đi sự hỗn loạn trong lòng.

"Phải kiểm soát bản thân."

Phó Nhậm Hiên quyết tâm, nhưng lòng hắn lại đang gào thét một điều ngược lại. Hắn muốn có Tôn Yên, muốn khám phá cô nhiều hơn nữa, nhưng lại không thể để bản thân rơi vào tình thế đó.

Trong cái thế giới lạnh lùng này, tình cảm chỉ khiến Phó Nhậm Hiên trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết.

Cả đêm, Phó Nhậm Hiên tiếp tục uống, đắm chìm trong những suy nghĩ về Tôn Yên, nhưng trong lòng lại không biết rằng những cảm xúc ấy chỉ là khởi đầu cho một trò chơi mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Tôn Yên đang nằm cuộn mình trên giường, ôm chặt con gấu bông mềm mại. Mặc dù cố gắng bình tĩnh lại sau những gì đã xảy ra, nhưng hình ảnh của Phó Nhậm Hiên vẫn khiến lòng cô quặn thắt.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tôn Yên. Nhìn thấy số của thư ký Đỗ, cô miễn cưỡng nhận cuộc gọi.

"Xin chào, Tôn Yên." Giọng thư ký Đỗ vang lên, có vẻ khá gấp gáp: "Phó tổng đã say khướt ở quán bar. Hiện tại tôi đang bận việc gấp, không thể đến đón ngài ấy được. Chỉ có cô mới có thể giúp tôi đưa ngài ấy về khách sạn."

Nghe đến tên Phó Nhậm Hiên, Tôn Yên lập tức cảm thấy sự khó chịu dâng lên. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Tại sao tôi phải làm điều đó? Tôi không phải là người giúp việc của anh ta." Tôn Yên cố gắng để giọng nói không vang lên sự tức giận.

"Xin lỗi, nhưng thực sự không ai khác có thể làm điều này. Cô là vị hôn thê của Phó tổng mà." Thư ký Đỗ nói, giọng điệu của cậu ta rất nghiêm túc: "Cô không muốn Phó tổng nằm đó cả đêm, đúng không?"

Tôn Yên thở dài, không còn sự lựa chọn nào khác. Cô không thể để Phó Nhậm Hiên lại trong quán bar, không chỉ vì sự an toàn của hắn mà còn vì danh tiếng của Phó gia và Tôn gia.

Cuối cùng, Tôn Yên đành cắn răng đồng ý: "Được rồi, tôi sẽ đến."

Tôn Yên đứng dậy, chậm chạp rời khỏi giường.

Tôn Yên mặc một chiếc áo khoác đơn giản và nhanh chóng ra khỏi biệt thự.

Khi bước vào quán bar, âm thanh ồn ào và không khí ngột ngạt ngay lập tức ập vào mặt Tôn Yên. Ánh đèn chói lóa làm cô hơi choáng váng. Cô nhìn quanh, không thấy Phó Nhậm Hiên đâu, nhưng những người xung quanh đều nhường đường cho cô, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Cuối cùng, Tôn Yên nhìn thấy Phó Nhậm Hiên ngồi tựa người vào quầy bar, sắc mặt hắn đỏ ửng xanh xao, đôi mắt híp lại trong tình trạng say xỉn.

Tôn Yên cảm thấy một cơn giận dâng lên: "Tại sao anh ta lại có thể để bản thân rơi vào tình trạng này?"

"Phó Nhậm Hiên!"

Tôn Yên gọi lớn, cố gắng len lỏi qua đám đông. Phó Nhậm Hiên quay lại, ánh mắt lờ đờ nhưng vẫn có phần sắc lạnh.

Khi nhận ra Tôn Yên, Phó Nhậm Hiên khẽ nhếch môi, một nụ cười mơ hồ hiện lên nhưng không chút vui vẻ.

"Đến rồi sao?" Phó Nhậm Hiên nói, giọng lúng búng, nhưng trong đó có một chút châm biếm.

"Đến rồi, tôi sẽ đưa anh về khách sạn." Tôn Yên đáp, cố giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng bên trong lại đầy bực bội.

Phó Nhậm Hiên đứng dậy, loạng choạng bước về phía Tôn Yên.

Tôn Yên phải nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy Phó Nhậm Hiên, nếu không hắn sẽ ngã ngay lập tức.

"Cẩn thận một chút." Tôn Yên cảnh cáo, nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ cười nhạt.

"Cô sẽ không thể thoát khỏi tôi đâu, Tôn Yên." Phó Nhậm Hiên nói, trong giọng nói có sự tự tin kỳ lạ. Hắn vòng tay qua vai Tôn Yên, kéo cô sát lại, khiến cô cảm thấy khó chịu.

"Mau đi thôi!" Tôn Yên hối thúc, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Phó Nhậm Hiên không thể cứ tiếp tục như vậy, Tôn Yên không muốn mình bị cuốn vào trò đùa của hắn thêm nữa.

Khi bước ra khỏi quán bar, Tôn Yên cảm thấy mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, nhưng cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Cô thầm cầu mong rằng điều này sẽ sớm kết thúc, cô có thể trở về cuộc sống bình yên của mình.

Trên đường về khách sạn, trong chiếc taxi chật chội, Tôn Yên nhìn Phó Nhậm Hiên, hắn ngồi dựa vào ghế, đôi mắt nhắm nghiền, vẻ mặt có phần say xỉn và khó chịu.

Tôn Yên cảm thấy khó xử khi phải nhìn Phó Nhậm Hiên như vậy. Thực sự, việc đưa một người đàn ông điên cuồng và kiêu ngạo như hắn về khách sạn không hề dễ dàng chút nào.

Khi taxi dừng lại trước cửa khách sạn Ngàn Sao, Tôn Yên không khỏi thở dài. Cô không thể để Phó Nhậm Hiên nằm lại trong xe.

Nhưng... Phó Nhậm Hiên nặng hơn Tôn Yên tưởng tượng rất nhiều, còn hơn là một bao cát nặng trĩu.

"Phó Nhậm Hiên, dậy đi!"

Tôn Yên khẽ gọi, nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng, tiếp tục ngủ say.

Bất lực, Tôn Yên cố gắng kéo Phó Nhậm Hiên ra khỏi ghế. Cô phải nhờ đến sức lực toàn thân của mình để lôi hắn ra, đôi chân hắn lảo đảo như thể không còn kiểm soát được.

"Nặng quá! Anh là con khủng long à?" Tôn Yên cằn nhằn, cô gắng sức lôi hắn lên hành lang.

Khi bước vào thang máy, Tôn Yên cảm thấy như mình đang vác một tảng đá lớn. Cô nhấn nút lên tầng tổng thống, tay vẫn không ngừng cố gắng giữ Phó Nhậm Hiên đứng vững.

Thang máy từ từ đi lên, tiếng thang máy kêu lên đều đặn êm tai, nhưng trong lòng Tôn Yên như có ngàn vạn dòng suy nghĩ chao đảo.

Cuối cùng, cửa thang máy mở ra, Tôn Yên một lần nữa sử dụng hết sức lực của mình để đẩy Phó Nhậm Hiên ra khỏi thang máy.

"Chúng ta gần đến nơi rồi."

Tôn Yên hít một hơi thật sâu, cảm thấy mệt mỏi nhưng không thể bỏ cuộc.

Khi tới cửa phòng tổng thống, Tôn Yên còn nhớ mật khẩu mà lúc sáng Phó Nhậm Hiên để lại cho cô, cô liền bấm mật khẩu, bàn tay run rẩy vì sức nặng của hắn.

Sau khi cánh cửa mở ra, Tôn Yên chỉ biết lôi Phó Nhậm Hiên vào trong, từng bước một, giống như một cuộc chiến. Hắn lả đi, không giúp được gì, chỉ có mình cô phải chịu đựng mọi thứ.

Cuối cùng, Tôn Yên đã đưa được Phó Nhậm Hiên vào trong phòng, nhưng giờ thì cô phải nghĩ cách để hắn nằm xuống giường mà không khiến mình phải gục ngã.

"Có lẽ, nếu mình đặt anh ta nằm xuống nhẹ nhàng, anh ta sẽ không tỉnh dậy."

Tôn Yên tự nhủ, cố gắng điều chỉnh tư thế của Phó Nhậm Hiên.

Tôn Yên khó khăn đặt Phó Nhậm Hiên xuống giường.

Phó Nhậm Hiên vẫn không mở mắt, chỉ thở đều đều. Tôn Yên cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng không khỏi lo lắng.

"Đừng có làm phiền tôi nữa, Phó Nhậm Hiên." Tôn Yên thầm thì.

Sau đó, Tôn Yên định đứng lên đi về phía cửa, không muốn nhìn lại Phó Nhậm Hiên thêm nữa.

Nhưng khi quay lưng lại, tiếng nói trầm thấp của Phó Nhậm Hiên lại vang lên: "Em vẫn chưa đi sao, Tôn Yên?"

Phó Nhậm Hiên mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt nhưng lại sáng như một vì sao lạnh lẽo.