Tôn Yên cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau từ đôi chân bị bó bột khiến cô phải nén lại. Cô cắn chặt môi, cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt. Nhìn bác sĩ với ánh mắt đầy lo lắng, cô hỏi, giọng khẽ run:
"Gia đình tôi... họ đâu rồi?"
Vị bác sĩ im lặng một lúc, đôi mắt trầm ngâm đầy thương cảm. Anh hít một hơi sâu, cố gắng nói một cách nhẹ nhàng nhất, nhưng từng từ anh nói ra như dao cắt vào lòng Tôn Yên.
"Họ... không qua khỏi trong vụ tai nạn đó. Chúng tôi đã cố gắng liên lạc với bất kỳ người thân nào khác, nhưng... cô không còn ai khác đến thăm."
Thế giới của Tôn Yên như vỡ vụn trong khoảnh khắc đó. Nước mắt cô trào ra không kiểm soát, trái tim nhức nhối với nỗi đau không thể diễn tả. Mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại sự trống rỗng và cô độc bao trùm.
Bác sĩ nhẹ nhàng nắm lấy tay Tôn Yên, truyền cho cô một chút ấm áp trong khoảnh khắc đau buồn ấy. Anh dịu dàng nhìn cô, ánh mắt chứa đựng sự cảm thông sâu sắc:
"Đừng lo lắng, tôi là Hàn Thuần Phong, trưởng khoa của bệnh viện này. Từ giờ tôi sẽ chăm sóc cho cô, chúng tôi sẽ làm mọi điều có thể để cô hồi phục tốt nhất. Nếu cần gì, cô cứ gọi tôi."
Giọng nói trầm ấm của Hàn Thuần Phong mang lại cho Tôn Yên chút an ủi giữa cơn giông bão trong lòng. Cô nhìn vào ánh mắt kiên định của vị bác sĩ trẻ, cảm thấy như tìm được một điểm tựa nhỏ bé để bám víu.
Sáu tháng sau vụ tai nạn, Tôn Yên vẫn miệt mài với những buổi vật lý trị liệu, tập từng bước với sự hỗ trợ của các dụng cụ y tế. Đôi chân cô đã mạnh lên phần nào, nhưng vẫn chưa thể đi lại như trước.
Những ngày này, Hàn Thuần Phong luôn bên cạnh, giúp đỡ và động viên Tôn Yên trong từng khoảnh khắc khó khăn. Sự quan tâm chân thành của anh đã dần nảy nở thành một tình yêu yên bình, là điểm tựa để cô vượt qua nỗi đau và sự mất mát.
Một buổi chiều muộn trong phòng trị liệu, sau khi hoàn thành bài tập, Tôn Yên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, ngắm ánh hoàng hôn đang đổ xuống qua tấm kính. Hàn Thuần Phong bước đến bên cạnh, đưa cho cô chai nước.
"Cố gắng lắm rồi, em giỏi lắm." Hàn Thuần Phong nói, nở nụ cười ấm áp.
Tôn Yên mỉm cười yếu ớt, tay run run mở nắp chai nước: "Nhờ có anh em mới vượt qua được từng ngày thế này. Không có anh chắc em không trụ nổi."
Hàn Thuần Phong ngồi xuống cạnh Tôn Yên, nắm lấy bàn tay gầy guộc, ánh mắt kiên định: "Anh đã nói rồi mà, anh sẽ ở đây vì em. Dù có khó khăn thế nào, chúng ta cũng cùng nhau vượt qua."
Tôn Yên nhìn Hàn Thuần Phong, đôi mắt long lanh: "Anh không phiền sao? Có lẽ.. em chẳng bao giờ có thể đi lại bình thường nữa."
Hàn Thuần Phong lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tôn Yên: "Em vẫn là Tôn Yên anh yêu quý, dù thế nào đi nữa. Anh không quan trọng việc em có đi lại bình thường được hay không, anh chỉ cần em ở đây, khỏe mạnh và hạnh phúc."
Tôn Yên lặng đi, cảm nhận từng lời Hàn Thuần Phong nói như liều thuốc xoa dịu nỗi đau của mình: "Thuần Phong, em không biết phải làm sao để cảm ơn anh."
Hàn Thuần Phong cười nhẹ, đôi mắt sáng lên trong ánh chiều tà: "Vậy thì lấy lại sức đi, để chúng ta còn có thể đi du lịch cùng nhau, thăm những nơi em thích. Và..."
"Và gì ạ?" Tôn Yên mỉm cười hỏi, ánh mắt lấp lánh.
"Và để anh có thể chính thức nói với em điều mà anh muốn nói từ lâu." Hàn Thuần Phong cúi xuống gần Tôn Yên, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Tôn Yên, anh yêu em. Em có sẵn sàng bước tiếp con đường này với anh không?"
Tôn Yên nhìn sâu vào mắt Hàn Thuần Phong, cảm nhận được sự chân thành không gì lay chuyển. Cô nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt: "Em sẵn sàng."
Hai người nhìn nhau, im lặng trong giây lát, để rồi cùng nắm lấy tay nhau, cảm nhận sự an ủi và hạnh phúc lan tỏa.
Hàn Thuần Phong vòng tay ôm lấy Tôn Yên, kéo cô vào lòng một cách mạnh mẽ. Cô hơi bất ngờ khi cảm nhận nụ hôn của anh đột nhiên trở nên dữ dội hơn, không còn chỉ là những cái chạm nhẹ nhàng như thường lệ.
Tôn Yên khẽ run lên, trái tim đập nhanh khi cảm giác ấy bất chợt gợi nhớ đến những gì cô từng trải qua với Phó Nhậm Hiên.
Nhận thấy Tôn Yên cứng đờ, Hàn Thuần Phong ngừng lại, ánh mắt nhìn cô tràn đầy lo lắng. Anh chạm nhẹ vào khuôn mặt cô, giọng nói trầm ấm:
"Anh xin lỗi... có lẽ anh hơi vội. Anh không muốn làm em thấy khó xử."
Tôn Yên lắc đầu, ánh mắt chợt thoáng buồn: "Không, không phải lỗi của anh... chỉ là... em có những ký ức mà em muốn quên đi."
Hàn Thuần Phong gật đầu, nhìn Tôn Yên với sự cảm thông sâu sắc: "Anh hiểu mà, Tôn Yên. Chúng ta có thể tiến từng bước chậm rãi. Anh không muốn em phải chịu bất kỳ áp lực nào. Chỉ cần em biết rằng anh ở đây, bên cạnh em."
Tôn Yên mỉm cười yếu ớt, lòng như nhẹ nhõm phần nào khi nhận ra Hàn Thuần Phong luôn thấu hiểu và kiên nhẫn.
Ánh mắt Hàn Thuần Phong chợt tối lại, như thể một suy nghĩ sâu xa nào đó vừa lướt qua tâm trí anh. Sự ấm áp và dịu dàng trong ánh mắt anh thoáng chốc bị thay thế bởi một cái nhìn lạnh lùng, sắc bén. Anh buông tay Tôn Yên ra, giọng nói chậm rãi nhưng có phần xa cách:
"Tôn Yên, em nên nghỉ ngơi đi. Đừng lo nghĩ quá nhiều, sức khỏe của em vẫn là quan trọng nhất."
Tôn Yên hơi ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của Hàn Thuần Phong, nhưng cô chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Hàn Thuần Phong đứng dậy, nhìn Tôn Yên một lần nữa, rồi quay lưng rời khỏi phòng. Bước chân anh đều đặn nhưng dứt khoát.
Khi Hàn Thuần Phong bước vào phòng làm việc của mình, anh đóng cửa lại, khoác lên mình một vẻ trầm tư khó đoán. Ánh mắt anh dõi ra ngoài cửa sổ, sâu thẳm và lạnh lùng, như thể đang suy tính điều gì đó bí ẩn.
Angle ngồi trên bàn khách đối diện bàn làm việc của Hàn Thuần Phong, chân đung đưa qua lại đầy hờ hững. Gương mặt cô nở một nụ cười tinh nghịch, đôi mắt lấp lánh tia chế giễu:
"Vậy nếu Tôn Yên biết anh sẵn sàng trả giá để đến thế giới này, cô ấy sẽ nghĩ thế nào đây?"
Hàn Thuần Phong tựa lưng vào tường, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như lưỡi dao, phát ra sự tàn nhẫn đáng sợ. Anh đáp không chút do dự:
"Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh Yên Yên. Dù phải đánh đổi cả mạng sống, tôi cũng sẽ không hối tiếc."
Angle bật cười khẽ, nhún vai, gương mặt mang vẻ châm biếm: "Thật cảm động đấy. Nhưng... trái tim của anh chẳng ngon lành chút nào đâu, nhạt nhẽo đến phát ngán."
Angle đưa lưỡi liếʍ khóe môi như thể không thỏa mãn với "món ăn" mình vừa thưởng thức.
Hàn Thuần Phong nhếch môi cười lạnh, không nao núng: "Vậy cô định làm gì tiếp theo? Còn tên cớm đó thì sao?"
"Trình Kiến Minh à?" Angle làm vẻ ngẫm nghĩ rồi nhún vai, nói một cách thờ ơ: "Tôi gϊếŧ hắn rồi. Bây giờ thì phải đi giúp đỡ những "quái vật" như anh chứ nhỉ?"
Hàn Thuần Phong mỉm cười lạnh nhạt, giọng đầy mỉa mai: "Cô cũng là một "quái vật" chẳng khác gì chúng tôi cả."
Angle khẽ cười, đôi mắt ánh lên tia ma mãnh: "Ở thế giới này, anh chỉ là một bác sĩ tầm thường thôi. Ở bên kia, anh là CEO của Phó Thị, quyền lực trong tay. Anh không tiếc sao?"
Hàn Thuần Phong quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhẹ nhàng khi dõi về phía căn phòng đối diện, nơi Tôn Yên đang ngồi trên giường, vô tình lướt điện thoại. Đôi mắt anh trở nên dịu dàng hơn, tràn đầy tình cảm:
"Chỉ cần có thể ở bên Yên Yên, mọi thứ khác đều không quan trọng."
Angle thở dài, nhảy khỏi bàn, vươn vai như một đứa trẻ buồn chán với trò chơi mà mình đã phá phách xong:
"Thế giới này không thuộc quyền kiểm soát của tôi đâu nhé. Tôi chỉ có thể nhúng tay vào thế giới tiểu thuyết thôi. Tốt nhất là đừng gặp Phù Thủy Không Gian. Bà ta mà tìm ra, sẽ lôi anh về chỗ cũ ngay lập tức."
Hàn Thuần Phong cười lạnh, ánh mắt tối lại đầy kiên định: "Thế thì gϊếŧ bà ta. Ai dám cản đường tôi, tôi sẽ không ngần ngại."
Angle quay đầu lại, nhoẻn cười thích thú và đầy thách thức: "Muốn làm gì thì làm. Dù sao thì tôi cũng chẳng bận tâm nữa. Chúc anh vui vẻ tình yêu của mình."
Angle vẫy tay rồi lướt đi trong bóng tối, để lại Hàn Thuần Phong đứng đó, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng cô cho đến khi cô biến mất hoàn toàn.
Khi chỉ còn lại sự tĩnh lặng, Hàn Thuần Phong tiến về phía cửa sổ. Anh nhìn vào căn phòng đối diện, nơi Tôn Yên đang ngồi, bóng dáng mỏng manh của cô hằn sâu trong trái tim anh.
"Chỉ cần có em, Tôn Yên, anh sẵn sàng đánh đổi tất cả."
Hàn Thuần Phong thì thầm, ánh mắt chứa đựng tình yêu sâu sắc xen lẫn một sự điên cuồng khó che giấu.