Phó Nhậm Hiên rút thanh kiếm Katana ra, máu vẫn tiếp tục phun ra từ vết thương của Trình Kiến Minh. Cậu vẫn cắn răng chịu đựng, nhưng sự đau đớn quá lớn khiến cậu không thể nào giữ vững được sức mạnh.
Mỗi lần Phó Nhậm Hiên đâm kiếm vào cơ thể cậu, Trình Kiến Minh lại phải chịu thêm một cơn đau tột cùng.
Phó Nhậm Hiên đứng trước Trình Kiến Minh, ánh mắt như tàn bạo hơn bao giờ hết, và lại bắt đầu đếm ngược. Giọng nói của hắn không có chút cảm xúc, chỉ đầy sự lạnh lùng, như thể đang thực hiện một nhiệm vụ.
"5... 4... 3... 2... 1..."
Khi con số "1" vừa dứt, thanh kiếm lại chuẩn bị đâm xuống cơ thể của Trình Kiến Minh, nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, một giọng nói vang lên từ xa, ngắt lời mọi thứ:
"Dừng lại!"
"Tôn Yên?"
Phó Nhậm Hiên quay lại, ánh mắt sắc lạnh, nhưng trước khi hắn có thể phản ứng gì, tiếng khóc của Tôn Yên đã xé không gian. Cô đứng trên cầu, đôi mắt đỏ hoe, đầy tuyệt vọng, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Cô khóc lớn, tiếng khóc vang vọng trong không khí, mang theo nỗi đau không thể chịu đựng.
"Dừng lại đi!"
Giọng Tôn Yên vang lên như một lời cầu cứu tuyệt vọng, đầy nỗi sợ hãi và đau đớn. Cô không thể nhìn thấy cảnh tượng này thêm nữa. Mỗi nhịp tim đập của cô như muốn vỡ tung ra, từng tiếng khóc như cào xé tâm hồn.
Phó Nhậm Hiên đứng im, sự tàn nhẫn trong ánh mắt hắn không thay đổi, nhưng lần này, có sự dao động, một chút nghi ngờ. Hắn không ngờ Tôn Yên lại xuất hiện ở đây. Dù vậy, hắn vẫn không buông tay.
Còn Tôn Yên, cô đứng trên cầu, đôi chân như không còn sức lực. Cô biết rằng nếu cô không dừng hắn lại, nếu cô không làm gì đó, Trình Kiến Minh sẽ không thể sống sót. Nhưng một phần trong cô lại sợ rằng, nếu cô can thiệp, chính mình sẽ là người tiếp theo chịu đau đớn dưới tay Phó Nhậm Hiên.
Phó Nhậm Hiên ném thanh kiếm xuống đất với một tiếng "cạch" sắc lạnh, ánh mắt của hắn vẫn đầy sự tàn nhẫn, nhưng lúc này, có vẻ như hắn đã quyết định. Sự lạnh lùng trong giọng nói của hắn không hề thay đổi, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm, có chút gì đó khó có thể đoán được.
"Lại đây." Phó Nhậm Hiên ra lệnh một cách ngắn gọn, nhưng đầy uy lực.
Tôn Yên đứng yên một lúc, mắt vẫn đỏ hoe vì khóc, cơ thể cô run rẩy, dường như không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi trong lòng. Những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt, nhưng cô không thể đứng mãi ở đó. Cô biết nếu cô không đi đến, hắn sẽ không bỏ qua.
Với từng bước chân yếu ớt, Tôn Yên đi về phía Phó Nhậm Hiên, tay vẫn ôm lấy cơ thể mình, đôi mắt không dám nhìn hắn. Cảm giác như từng bước đi ấy là một con đường đau đớn, cô không thể thoát khỏi, không thể trốn tránh. Những tiếng nấc nghẹn ngào vẫn vỡ ra từ trong cổ họng, nhưng cô không thể dừng lại.
Khi Tôn Yên đến gần, Phó Nhậm Hiên không nói gì, chỉ đơn giản là mở rộng cánh tay, ôm chặt lấy cô. Cánh tay của Phó Nhậm Hiên siết chặt đến mức khiến Tôn Yên không thể thở nổi, nhưng dường như hắn lại tìm thấy sự thỏa mãn nào đó trong sự kiểm soát này. Hắn không cho cô cơ hội phản kháng, và cô cũng không có sức để đẩy hắn ra.
Giọng Phó Nhậm Hiên thì thầm bên tai Tôn Yên, lạnh lẽo như băng giá, nhưng lại mang theo một sự áp bức mạnh mẽ: "Em đã trốn rồi, nhưng cuối cùng vẫn phải trở về bên tôi."
Tôn Yên không thể làm gì, nước mắt cô vẫn rơi, nhưng trong sâu thẳm, cô cảm nhận được sự kiệt sức, nỗi tuyệt vọng dâng lên không thể kiểm soát. Cô không còn là người quyết định số phận của chính mình nữa, mà đã hoàn toàn rơi vào tay Phó Nhậm Hiên.
Trình Kiến Minh dù cơn đau đớn vẫn hành hạ cơ thể, cậu không thể làm ngơ. Máu từ vết thương vẫn không ngừng chảy, nhưng cậu cố gắng nén lại, tay giữ chặt miệng vết thương, nhưng không thể ngăn cản được sự kiệt sức đang dần chiếm lấy mình.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh Phó Nhậm Hiên ôm Tôn Yên, kéo cô đi như thể cô chỉ là một món đồ, ánh mắt Trình Kiến Minh lóe lên sự giận dữ.
Tôn Yên ở trong vòng tay Phó Nhậm Hiên, dường như không thể phản kháng, cô như một con thú bị nhốt trong l*иg. Ánh mắt của cô lướt qua Trình Kiến Minh, đầy nỗi sợ hãi, nhưng không thể làm gì để cứu lấy bản thân hay cậu ấy.
Phó Nhậm Hiên nắm chặt tay Tôn Yên, kéo cô đi như một người chiến thắng, không để cô có cơ hội thoát ra. Hắn vẫn lạnh lùng, đôi mắt không rời khỏi cô, như thể cô đã hoàn toàn thuộc về hắn, mọi thứ xung quanh không còn quan trọng nữa.
Nhưng Trình Kiến Minh không thể đứng im nhìn cảnh tượng này. Cậu gắng gượng đứng dậy, dồn hết sức vào đôi chân yếu ớt, lao về phía Phó Nhậm Hiên. Cậu dùng hết sức để đẩy hắn ra, khiến Phó Nhậm Hiên bị ngã xuống đất. Sự bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay, trong khoảnh khắc đó, cả hai người đàn ông bắt đầu vật lộn với nhau.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn khi họ lăn qua lăn lại trên sàn. Tôn Yên bị va đập và mất thăng bằng, cô té xuống đất, đôi mắt ngấn lệ và đầy hoảng loạn. Cô muốn đứng dậy, nhưng mọi thứ quanh cô đều như sụp đổ, nỗi sợ hãi không cho phép cô làm gì.
Trong lúc hai người đàn ông chiến đấu, Tôn Yên dù rất muốn giúp đỡ, nhưng lại cảm thấy mình hoàn toàn bất lực. Cô chỉ có thể nhìn họ, lòng đầy đau đớn và hoang mang.
Khi Phó Nhậm Hiên và Trình Kiến Minh vẫn đang vật lộn với nhau, tình thế ngày càng trở nên căng thẳng.
Phó Nhậm Hiên với sức mạnh vượt trội, muốn tấn công vào bụng của Trình Kiến Minh, nhưng đúng lúc đó, cậu hét lớn, giọng đầy quyết đoán và tuyệt vọng:
"Tôn Yên, làm đi!"
Lời kêu gọi ấy như một lời thôi thúc, một cú đấm vào tâm trí của Tôn Yên. Cô hoảng loạn, trái tim đập mạnh trong l*иg ngực, và một làn sóng sợ hãi lại ập đến. Cô nhìn thấy thanh kiếm Katana nằm gần đó, tay cô run rẩy khi nắm lấy nó.
Mỗi giây trôi qua như một thế kỷ, tôn Yên không biết mình có thể làm gì, nhưng khi nhìn thấy Trình Kiến Minh đang phải chịu đựng đau đớn và Phó Nhậm Hiên không buông tha cho cậu, cô biết mình không còn sự lựa chọn.
Tôn Yên cầm thanh kiếm lên, tay vẫn run rẩy, trái tim đập loạn nhịp. Cô chạy về phía Phó Nhậm Hiên, ánh mắt lướt qua anh ta đầy sự căm phẫn và tuyệt vọng.
Một nhát, ngay tim Phó Nhậm Hiên.
Thanh kiếm cắm sâu vào ngực Phó Nhậm Hiên, máu vọt ra như một dòng suối đỏ tươi, Tôn Yên có thể cảm nhận rõ ràng sự sống đang dần rời khỏi cơ thể hắn.
Phó Nhậm Hiên không thể tin nổi, hắn ngã xuống đất trong đau đớn, đôi mắt tràn đầy sự phẫn nộ và hối tiếc, nhưng không thể làm gì để thay đổi số phận mình.
Trình Kiến Minh khi thấy Phó Nhậm Hiên bị đánh gục, lập tức buông tay, không còn giữ chặt hắn nữa. Cậu ngã xuống đất, cơ thể đầy vết thương, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể cứu được Tôn Yên. Cả ba người đều nằm xuống đất trong một không gian đầy hỗn loạn và máu.
Tôn Yên đứng đó, tay vẫn cầm thanh kiếm, ánh mắt đờ đẫn, trong lòng đầy hỗn loạn. Cô không thể tin vào chính mình, nhưng giờ đây, cô đã buộc phải làm những điều mà trước đây cô không bao giờ nghĩ tới.
Tôn Yên đứng đó, nhìn thanh kiếm rơi khỏi tay, tiếng kim loại chạm đất vang lên một cách lạnh lẽo. Cô quỳ xuống, cơ thể run rẩy như bị sức nặng của chính quyết định của mình đè bẹp. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng giọt chảy xuống gò má, mang theo nỗi đau không thể diễn tả thành lời.
Khi Tôn Yên nhìn thấy Phó Nhậm Hiên nằm bất động trên đất, những cảm xúc hỗn loạn trong lòng càng thêm nghẹt thở. Cô đã làm gì? Cô đã chọn con đường này, nhưng nó chẳng hề nhẹ nhàng. Dù có giải thoát được một người, nhưng cô lại không thể giải thoát chính mình khỏi nỗi đau đớn, sự hoang mang không ngừng đè nén tâm trí.
Kết thúc rồi...
Tôn Yên thầm nghĩ, dù là kết thúc cho một cơn ác mộng, nhưng đó cũng là kết thúc cho tất cả những hy vọng của cô về sự tự do.
Tôn Yên quỳ trên mặt đất, tay vẫn run rẩy vươn về phía thanh kiếm nằm lăn lóc trước mặt, nhưng cô không còn sức lực để nhấc nó lên. Cô cảm nhận được sự tĩnh lặng bao quanh, không còn âm thanh của cuộc vật lộn hay tiếng la hét. Chỉ còn lại không gian tĩnh mịch, đầy rẫy những vết thương và những nỗi đau không thể xóa nhòa.
"Đã kết thúc rồi..." Tôn Yên thều thào trong nước mắt, lòng trống rỗng như vừa mất đi tất cả.