Chương 104: Trốn chạy (phần 3)

Tôn Yên trốn trong tủ áo trên tầng hai, hơi thở của cô gần như nghẹn lại trong l*иg ngực, mỗi nhịp thở đều cố gắng kìm nén để không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Cô cảm nhận được một sự rợn người, một cảm giác mơ hồ nhưng rõ ràng rằng Phó Nhậm Hiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

Phó Nhậm Hiên sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy Tôn Yên, cô biết điều đó quá rõ. Lúc này, mọi hy vọng của cô chỉ là mong hắn sẽ bỏ cuộc, rằng hắn sẽ không thể tìm ra nơi cô đang ẩn nấp.

Nhưng ngay khi Tôn Yên thầm cầu nguyện, bên dưới tầng, không gian trở nên yên lặng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi bỗng chốc vang lên tiếng đấm đá.

Phó Nhậm Hiên đã đến. Hắn không để bất kỳ ai cản đường mình, Trình Kiến Minh, dù là một người có sức mạnh và kỹ năng, cũng khó có thể đối đầu với hắn.

Tiếng đấm mạnh vào mặt Trình Kiến Minh khiến cả không gian như vỡ vụn. Một cú đá đầy sức mạnh từ Phó Nhậm Hiên vào bụng Trình Kiến Minh khiến cậu ngã lăn ra đất, không kịp chống cự.

Phó Nhậm Hiên đứng vững, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống người đối diện. Trình Kiến Minh, dù là người đã nhiều lần đối mặt với những tình huống nguy hiểm, cũng không thể so sánh với sức mạnh vượt trội của hắn. Mỗi đòn đánh của Phó Nhậm Hiên đều mạnh mẽ, như một con thú hoang đang gặm nhấm sự kháng cự yếu ớt của kẻ đối diện.

Trong khoảnh khắc này, Tôn Yên trong tủ áo không dám thở mạnh, sợ rằng tiếng động dù là nhỏ nhất cũng sẽ khiến hắn phát hiện ra cô. Cô chỉ có thể tự nhủ rằng mình cần phải kiên nhẫn hơn, chờ đợi cho đến khi mọi thứ kết thúc.

Tôn Yên biết rằng, dù mình trốn ở đâu, Phó Nhậm Hiên sẽ không từ bỏ. Nhưng có lẽ, hy vọng duy nhất của cô lúc này là Trình Kiến Minh sẽ đứng vững đủ lâu để cản lại sự tàn nhẫn của Phó Nhậm Hiên, ít nhất là cho cô thêm thời gian để chạy trốn.

Phó Nhậm Hiên bước đến gần Trình Kiến Minh, bàn tay nắm chặt thanh kiếm Katana, ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi kiếm phản chiếu lên khuôn mặt hắn, làm cho vẻ tàn nhẫn của hắn càng thêm sắc bén và đáng sợ. Mỗi bước đi của hắn đều đầy uy lực, như thể một con thú hoang đang tiến gần con mồi, không có chút khoan nhượng.

Trình Kiến Minh dù đang vật lộn với đau đớn, vẫn cố gắng đứng dậy, nhưng sự tàn nhẫn trong ánh mắt Phó Nhậm Hiên khiến anh không thể làm gì khác ngoài sự im lặng.

Phó Nhậm Hiên đứng ngay trước mặt Trình Kiến Minh, nghiêng đầu, giọng hắn cất lên, trầm đυ.c nhưng đầy đe dọa: "Tôn Yên đang ở đâu?"

Sau khi nói xong, Phó Nhậm Hiên không một chút do dự, dùng một lực mạnh đâm thanh kiếm vào tay của Trình Kiến Minh. Tiếng kim loại va vào xương và tiếng hét đau đớn của Trình Kiến Minh vang lên, như một tiếng thét xé rách không gian tĩnh lặng.

Cơn đau dâng tràn khiến Trình Kiến Minh gần như ngã quỵ, nhưng cậu vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng, không muốn thể hiện sự yếu đuối trước mặt Phó Nhậm Hiên.

Tôn Yên đang trốn trong tủ áo, trái tim cô như ngừng đập khi nghe thấy tiếng hét đó. Cô run rẩy, tay ôm chặt lấy thân mình, nước mắt không kiềm chế được chảy ra. Tiếng hét đó như một cú tát mạnh vào lòng cô, khiến cô càng cảm thấy mình đang bị đẩy vào một đường cùng. Sợ hãi tột độ, cô chỉ muốn chạy ra cứu Trình Kiến Minh, nhưng lại sợ mình sẽ bị phát hiện bởi Phó Nhậm Hiên.

Cảm giác hoảng loạn và bất lực khiến cơ thể cô run lên từng cơn. Tôn Yên biết rằng, nếu cô không làm gì đó, không những Trình Kiến Minh sẽ bị thương nặng mà chính bản thân cô cũng sẽ không thể thoát khỏi sự truy đuổi tàn nhẫn của Phó Nhậm Hiên.

Phó Nhậm Hiên tiếp tục hăm dọa, đôi mắt hắn như hai hòn than cháy đỏ, không hề có chút thương hại.

"Trả lời tôi, Kiến Minh. Tôn Yên đang ở đâu?"

Giọng Phó Nhậm Hiên càng lúc càng lạnh hơn, mỗi lời đều mang theo sự tàn nhẫn không thể lay chuyển.

Trong bóng tối, Tôn Yên nắm chặt tay mình, cảm nhận được sự tuyệt vọng và nguy hiểm bao trùm. Cô biết rõ, nếu không làm gì đó, lần này Phó Nhậm Hiên sẽ không dừng lại.

Trình Kiến Minh thều thào, cậu đau đớn rêи ɾỉ khi cơn đau từ vết thương lan rộng khắp cơ thể. Mồ hôi tuôn ra, máu tươi bắt đầu nhuộm đỏ cả tay và áo của cậu. Cậu cắn chặt răng, không muốn để Phó Nhậm Hiên thấy sự yếu đuối của mình, nhưng lời nói của hắn như một lời nguyền hứa hẹn đau đớn vô tận.

"Không... không biết..." Trình Kiến Minh gần như không còn sức để nói hết câu, giọng cậu yếu ớt, thậm chí khó khăn.

Phó Nhậm Hiên nghe thấy câu trả lời, đôi mắt hắn như bùng cháy, căm phẫn và tàn nhẫn. Hắn không có chút kiên nhẫn, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào.

Phó Nhậm Hiên rút thanh kiếm Katana ra một cách tàn nhẫn, máu lập tức phun ra từ vết thương của Trình Kiến Minh. Cậu hét lên một tiếng đau đớn, cảm giác như từng tế bào trong cơ thể mình đang rỉ máu và bị xé nát.

Phó Nhậm Hiên nhìn cậu, giọng hắn lạnh lùng, không chút thương xót: "Tôi sẽ không gϊếŧ cậu ngay đâu. Tôi sẽ để cậu sống.. cho đến khi cậu mất hết máu."

Phó Nhậm Hiên lại đâm thêm một nhát nữa, mỗi cú đâm như một lời tuyên chiến với sự sống và cái chết.

Máu tiếp tục phun ra từ vết thương, nhuộm đỏ cả không gian. Trình Kiến Minh cố gắng gắng gượng, nhưng thân thể đã quá yếu, ánh mắt dần mờ đi trong cơn đau không thể chịu nổi.

Phó Nhậm Hiên không hề dừng lại, gương mặt hắn vẫn không có chút cảm xúc, giọng hắn đều đều, như thể đang nói về một công việc đơn giản: "Cứ mỗi 5 giây, tôi sẽ đâm thêm một nhát. Cho đến khi Tôn Yên xuất hiện."

Tôn Yên trong tủ áo nghe thấy từng tiếng hét, từng lời nói đó. Cô run rẩy, cảm giác đau đớn và tuyệt vọng trào lên trong lòng. Mỗi nhịp thở của cô như gập ghềnh, lo sợ bị phát hiện, nhưng trái tim cô không thể không thắt lại khi nghe thấy sự tàn nhẫn mà Phó Nhậm Hiên dành cho Trình Kiến Minh.

Tôn Yên biết mình không thể đứng nhìn thêm nữa. Phó Nhậm Hiên sẽ không dừng lại cho đến khi có được câu trả lời, và có lẽ, chỉ có cô mới có thể cứu lấy Trình Kiến Minh.

Phó Nhậm Hiên đứng trước Trình Kiến Minh, đôi mắt sắc lạnh không rời khỏi cậu. Hắn bắt đầu đếm ngược, từng con số phát ra lạnh lùng, như một bản án dành cho nạn nhân trước mặt.

"5... 4... 3... 2... 1." Giọng Phó Nhậm Hiên vang lên.

Ngay khi số cuối cùng cất lên, thanh kiếm Katana lại đâm mạnh vào tay Trình Kiến Minh. Máu phun ra như một dòng suối đỏ tươi, Trình Kiến Minh không thể kiềm chế được, hét lên trong đau đớn:

"Aaaaa... hừ..."

Trình Kiến Minh cố gắng cắn răng để không phát ra thêm tiếng kêu nào, nhưng sự đau đớn không thể nào chịu đựng được.

Phó Nhậm Hiên không dừng lại. Hắn tiếp tục đếm ngược, không có chút do dự nào: "5... 4... 3... 2... 1."

Lần này, cú đâm mạnh hơn, sắc bén hơn, lại thêm một nhát vào tay Trình Kiến Minh. Máu tiếp tục chảy ra, làm ướt đẫm mặt đất dưới chân cậu. Nhưng Phó Nhậm Hiên vẫn không dừng lại, hắn cứ đếm, từng con số vang lên, từng nhát kiếm đâm vào cơ thể Trình Kiến Minh.

Tôn Yên trốn ở trong tủ áo, không thể chịu đựng được nữa. Những tiếng hét của Trình Kiến Minh, những lời đe dọa của Phó Nhậm Hiên, tất cả như đang xé rách tâm trí cô. Cô ôm chặt đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, trái tim cô thắt lại từng cơn. Cô không thể đứng nhìn Trình Kiến Minh bị hành hạ như vậy, nhưng lại sợ hãi không dám ra ngoài.

Tôn Yên cảm thấy nỗi sợ hãi và bất lực dâng lên, không biết phải làm gì. Nếu cô không xuất hiện, Trình Kiến Minh sẽ tiếp tục chịu đựng những đau đớn này. Nhưng nếu cô ra ngoài, Phó Nhậm Hiên sẽ không tha cho cô. Cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cô, khiến cô không thể suy nghĩ rõ ràng.

"Cứ tiếp tục đi, Tôn Yên... Nếu em không xuất hiện, tôi sẽ không dừng lại." Giọng Phó Nhậm Hiên vang lên, như một lời hứa chắc chắn.