Chương 103: Trốn chạy (phần 2)

Phó Nhậm Hiên đứng giữa quán bar, ánh đèn mờ nhạt chỉ càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn.

Phó Nhậm Hiên nắm lấy đầu của một tên giang hồ, mặt mũi đã bầm dập, sưng tím đến mức khó nhận ra. Dưới chân Phó Nhậm Hiên, một vài tên khác nằm bất động, bất tỉnh sau những cú đánh dữ dội của hắn. Không ai trong số chúng còn nguyên vẹn, tất cả đều là bằng chứng cho sự tàn nhẫn không chút khoan nhượng của hắn.

Phó Nhậm Hiên cúi xuống gần tên giang hồ trong tay, giọng nói của hắn vang lên lạnh lẽo, đe dọa:

"Nói, ai đã sai khiến tụi bây đến đây quậy phá?"

Tên giang hồ, run rẩy và sợ hãi, cố ngước lên nhìn gương mặt không cảm xúc của Phó Nhậm Hiên, đôi mắt đỏ rực như lưỡi dao sắc lạnh. Tên đó mở miệng định nói điều gì đó, nhưng lại nghẹn ngào vì đau đớn và kinh hãi. Tên giang hồ biết nếu không nói ra sự thật, mình sẽ không còn cơ hội sống sót.

"Không... không phải chúng tôi muốn đến phá phách." Tên giang hồ lắp bắp, thở gấp trong sợ hãi: "Là... là do người khác... thuê bọn tôi. Bọn tôi không biết người đó là ai... chỉ là một người mặc áo đen, đưa tiền cho chúng tôi, rồi bảo phải gây rối ở đây.."

Phó Nhậm Hiên siết chặt hơn, đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm, không hề hài lòng với câu trả lời nửa vời này. Giọng hắn càng trở nên sắc bén:

"Có thật không biết, hay là muốn thử xem giới hạn kiên nhẫn của tao là gì?"

Tên giang hồ hoảng loạn, cảm nhận rõ cơn đau từ những ngón tay đang siết chặt trên đầu mình, khóc lóc van xin:

"Tôi... tôi không dám nói dối đâu! Người đó không để lộ mặt, chỉ xuất hiện một lần rồi đưa tiền cho chúng tôi... Tôi không biết gì hơn nữa!"

Phó Nhậm Hiên lạnh lùng buông tên đó ra, để tên đó ngã khuỵu xuống sàn. Không còn hứng thú với những lời khai mơ hồ, nhưng trong lòng hắn đã có nghi ngờ về một thế lực đang âm thầm nhắm vào mình. Nhìn lướt qua những tên giang hồ bất động dưới chân, hắn rời khỏi quán bar, quyết tâm tìm ra kẻ đứng sau vụ việc này.

Phó Nhậm Hiên quay lưng rời khỏi quán bar, ra lệnh cho đàn em dọn dẹp sạch sẽ đám giang hồ bị đánh bầm dập, không để lại một dấu vết nào. Lần này, hắn không chỉ muốn trừng phạt những kẻ dám đυ.ng đến mình, mà còn muốn gửi một thông điệp rõ ràng đến những thế lực ngầm đang cố tình thách thức hắn. Phó Nhậm Hiên không phải là người dễ bị khıêυ khí©h mà không có hậu quả.

Khi Phó Nhậm Hiên trở về biệt thự Phó gia, tâm trạng vẫn còn căng thẳng, nhưng khi bước vào phòng ngủ, một cảm giác khác hoàn toàn xuất hiện. Phó Nhậm Hiên nhìn quanh không thấy bóng dáng Tôn Yên đâu, căn phòng vắng lặng khiến hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Phó Nhậm Hiên đứng yên giữa phòng, đôi mắt đen như vực sâu, sắc bén đến mức có thể xuyên thủng bất kỳ ai dám đến gần. Phó Nhậm Hiên dựa lưng vào tường, môi mím chặt, ánh mắt lạnh như băng. Cảm giác lo lắng trỗi dậy trong hắn, nhưng điều đáng sợ hơn là sự giận dữ đang dần lan tỏa trong cơ thể hắn.

Tôn Yên đã đi đâu? Phó Nhậm Hiên không thể chấp nhận được việc cô rời khỏi hắn mà không một lời giải thích.

Giây phút đó, sự tàn nhẫn trong Phó Nhậm Hiên như bừng lên. Mọi suy nghĩ về việc buông tha cho Tôn Yên biến mất. Thay vào đó là một quyết tâm máu lạnh.

Nếu Tôn Yên nghĩ rằng có thể trốn khỏi Phó Nhậm Hiên, thì cô đã sai. Hắn sẽ tìm ra cô, không có gì có thể ngăn cản được hắn. Hắn sẽ khiến mọi kẻ cản đường phải trả giá.

Phó Nhậm Hiên quay lại, bàn tay nắm chặt thành quyền, giọng nói trầm khàn như gầm gừ qua kẽ răng: "Tôn Yên, em không thể trốn được đâu."

Phó Nhậm Hiên bước xuống căn phòng tầng hai, hắn không thể chấp nhận việc Tôn Yên đã rời bỏ hắn mà không có một lời giải thích. Những suy nghĩ về cô, những cảnh tượng về việc cô trốn chạy khiến sự giận dữ trong hắn dâng lên không thể kìm chế.

Phó Nhậm Hiên gọi điện cho thư ký Đỗ, cậu thư ký thân tín của mình, giọng hắn trầm và rõ ràng:

"Ngay lập tức liên lạc với tất cả các nhóm trong hắc bang. Tìm Tôn Yên cho tôi, không được để cô ấy đi đâu được."

Thư ký Đỗ ở đầu dây bên kia chỉ kịp đáp một câu ngắn gọn: "Vâng, Phó tổng." Rồi nhanh chóng làm theo lệnh.

Phó Nhậm Hiên cúp máy, đôi mắt vẫn như băng giá, không có chút cảm xúc. Hắn đi qua các hành lang rộng lớn của biệt thự, bước vào căn phòng cấm của mình. Căn phòng này không ai được phép vào, ngoại trừ chính hắn. Đây là nơi hắn giữ những món đồ quý giá và những kỷ vật của mình, trong đó có một thanh kiếm Katana sắc bén.

Phó Nhậm Hiên tiến lại gần thanh kiếm, tay đưa lên vuốt ve lưỡi kiếm lạnh giá, ánh mắt chìm trong suy nghĩ. Đôi tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn của nó. Cảm giác lạnh lẽo của thanh kiếm làm hắn nhớ lại tất cả những lần hắn phải ra tay trừng phạt kẻ thù. Hắn không ngần ngại gϊếŧ chết bất kỳ ai dám chống đối hay cản đường mình. Và lần này, nếu Tôn Yên không quay lại, hắn sẽ không để cô thoát.

Phó Nhậm Hiên hít một hơi dài, tay vẫn giữ chặt thanh kiếm, một nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên môi.

Phó Nhậm Hiên ngồi trong căn phòng tối, ánh sáng mờ nhạt từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn. Màn hình hiển thị một đoạn video từ CCTV mà thư ký Đỗ đã gửi đến. Hắn không rời mắt khỏi màn hình, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng Tôn Yên bước lên chiếc xe của một người đàn ông lạ.

Cảnh tượng ấy khiến những cơn giận dữ trong Phó Nhậm Hiên bùng lên. Tôn Yên, cô gái mà hắn đã luôn coi là thuộc về mình, giờ lại bước lên xe của người khác, không hề một chút do dự. Hắn cảm nhận rõ ràng sự phản bội trong hành động của cô, dù có thể đó chỉ là sự hoảng loạn, nhưng điều đó không làm hắn dịu đi.

Phó Nhậm Hiên nở một nụ cười lạnh, nụ cười của một người đã mất hết kiên nhẫn. Trong ánh mắt đó là sự tàn nhẫn và quyết tâm không gì có thể cản lại. Hắn nhìn đoạn video lần nữa, rồi từ từ cầm điện thoại lên và nhấn một dãy số.

Giọng Phó Nhậm Hiên trầm, đầy uy lực khi cất tiếng ra lệnh:

"Chuẩn bị mọi thứ. Tìm ra người đàn ông này và mang Tôn Yên về đây, không được phép để cô ấy đi mất."

Phó Nhậm Hiên dừng lại một chút, ánh mắt sắc lạnh như dao, đôi tay siết chặt thanh kiếm Katana trên bàn.

"Nhớ kỹ, nếu ai cản đường, thì hãy gϊếŧ ngay lập tức." Phó Nhậm Hiên lạnh lùng nói xong, ngắt điện thoại và quay lưng bước ra ngoài.

Lúc này, Phó Nhậm Hiên không còn sự kiên nhẫn hay lo lắng nữa. Mọi thứ chỉ có một kết quả duy nhất – Tôn Yên sẽ quay lại với hắn, kẻ nào dám ngáng đường, sẽ phải trả giá.

Phó Nhậm Hiên nhận được thông tin từ Đỗ Liên ngay lập tức, địa chỉ của Trình Kiến Minh – một người bạn lâu năm của Tôn Yên, hiện đang sống ở khu phố kế bên. Hắn không lãng phí thời gian, ngay lập tức lái xe đến đó.

Ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu trên cửa kính xe khi Phó Nhậm Hiên ngồi trong chiếc xe hơi đen bóng. Phó Nhậm Hiên không nói lời nào, đôi mắt sắc lạnh của hắn hướng thẳng, lòng dâng lên cơn giận dữ không thể tả. Một phần trong hắn cảm thấy căng thẳng, một phần khác lại lạnh lùng, kiên quyết – Tôn Yên không thể trốn chạy mãi được.

Khi xe dừng lại trước cổng biệt thự của Trình Kiến Minh, Phó Nhậm Hiên bước xuống xe, nhanh chóng đi vào trong, mỗi bước chân đều đầy sự quyết đoán và tàn nhẫn. Cái lạnh của đêm thu như càng làm tăng thêm sự nghiêm nghị trong dáng vẻ của hắn.

Phó Nhậm Hiên không cần phải gõ cửa, bởi hắn đã có cách để vào, hắn không ngần ngại làm điều đó. Mọi thứ đều diễn ra nhanh chóng, không có sự nhân nhượng hay chờ đợi.

Phó Nhậm Hiên bước vào trong, ánh mắt lập tức quét khắp căn phòng, tìm kiếm dấu vết của Tôn Yên. Trình Kiến Minh đang ngồi ở một góc phòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, không hề lúng túng hay sợ hãi. Nhưng Phó Nhậm Hiên biết, Trình Kiến Minh cũng không phải kẻ dễ bị khuất phục.

"Trình Kiến Minh." Phó Nhậm Hiên cất tiếng, giọng nói như dao cắt: "Cậu có biết Tôn Yên đang ở đâu không?"

Trình Kiến Minh không vội trả lời, cậu chỉ ngồi đó, không hề di chuyển, ánh mắt nhìn thẳng vào Phó Nhậm Hiên, mặc dù biết rõ ràng trong cơn giận của hắn, mọi thứ sẽ không dễ dàng. Nhưng cậu không hề run sợ.

Phó Nhậm Hiên không nhịn nổi nữa, sự tức giận và sự kiểm soát đã dồn nén bấy lâu giờ như muốn vỡ tung. Hắn nhìn thẳng vào Trình Kiến Minh, giọng nói của hắn, đầy uy quyền và tàn nhẫn, vang lên:

"Nếu cậu không muốn tất cả phải trả giá vì việc này, thì tốt nhất là cậu nói cho tôi biết Tôn Yên ở đâu."