Chương 10: Hủy hôn? Nằm mơ đi! (phần 2)

Cuộc nói chuyện giữa họ trở nên căng thẳng, như một cuộc chiến không thể tránh khỏi.

Ông Tư hiểu rằng Phó Nhậm Hiên không phải là người dễ dàng thỏa hiệp, nếu không có biện pháp nào để can thiệp, tương lai của Tôn Yên sẽ bị định đoạt bởi những quyết định tàn nhẫn và lạnh lùng của hắn.

Phó Nhậm Hiên nhìn ông Tư với ánh mắt sắc lạnh, không giấu nổi sự kiêu ngạo trong giọng nói:

"Ông nên hiểu rằng tôi không chỉ là một người đàn ông bình thường. Ở Nguyệt Thành này, quyền lực của tôi có sức nặng vô cùng lớn. Nếu tôi quyết định rút vốn đầu tư của mình, Tư gia sẽ không chỉ gặp khó khăn mà sẽ sụp đổ hoàn toàn."

Ông Tư tuy đã từng nghe danh tiếng của Phó Nhậm Hiên, nhưng giờ phút này, ông cảm thấy mồ hôi toát ra trên trán: "Nhưng việc này sẽ ảnh hưởng đến nhiều người khác, không chỉ riêng tôi." Ông Tư cố gắng phản bác.

"Đúng vậy." Phó Nhậm Hiên tiếp tục, giọng điệu lạnh lùng và tàn nhẫn: "Hậu quả sẽ không chỉ dừng lại ở Tư gia. Những dự án mà ông tham gia trên toàn quốc sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Tình trạng tài chính của Tư gia sẽ làm cho nhiều người mất việc, nhiều gia đình sẽ lâm vào cảnh khốn cùng. Ông có thực sự muốn thấy điều đó xảy ra không?"

Ông Tư cảm thấy nghẹt thở trước sức ép khủng khϊếp mà Phó Nhậm Hiên tạo ra. Ông biết rằng mình không thể đánh giá thấp khả năng của hắn: "Vậy cậu muốn gì?"

Ông hỏi, giọng ông đã dịu lại nhưng vẫn mang nỗi lo lắng.

"Tôi chỉ muốn ông ủng hộ cuộc hôn nhân này. Tôn Yên sẽ trở thành phó phu nhân của tôi, ông cũng nên hiểu rằng đây không chỉ là lợi ích cho cá nhân tôi, mà còn là một phần của kế hoạch lớn hơn." Phó Nhậm Hiên đáp, nụ cười của hắn mang một chút ý nghĩa bí hiểm.

"Cậu đang chơi một trò chơi nguy hiểm." Ông Tư nói, nhưng trong lòng ông biết rằng mình đang ở thế bất lợi.

"Tôi chỉ đơn giản là đang làm những gì cần thiết để bảo vệ lợi ích của mình. Ông có thể từ chối và đối mặt với những hệ lụy, hoặc hợp tác và bảo vệ gia đình mình."

Phó Nhậm Hiên nhấn mạnh: "Chọn lựa là ở ông. Nhưng hãy cẩn thận, vì lựa chọn của ông không chỉ ảnh hưởng đến bản thân, mà còn đến tất cả những người xung quanh."

Phó Nhậm Hiên đứng dậy, để lại một bầu không khí ngột ngạt, một lời hứa đe dọa lơ lửng giữa không gian.

Ông Tư cảm thấy nỗi lo lắng chồng chất, biết rằng quyết định của mình sẽ quyết định tương lai không chỉ của Tôn Yên mà còn của cả gia đình ông.

Phó Nhậm Hiên bước vào quán bar, nơi không khí ồn ào và náo nhiệt với tiếng nhạc lớn và những cuộc trò chuyện ầm ĩ.

Mùi khói thuốc lá nặng nề quyện với hương rượu, tạo nên một bầu không khí u ám, nhưng lại đầy sức sống. Mọi ánh mắt trong quán đều hướng về hắn, như thể Phó Nhậm Hiên là một vị vua vừa xuất hiện giữa đám đông.

Phó Nhậm Hiên đi thẳng, không thèm nhìn ngó xung quanh, chỉ có thư ký Đỗ đi sát bên cạnh.

Những người đàn ông có vẻ bặm trợn, những đại ca đang ngồi uống rượu, thấy Phó Nhậm Hiên thì lập tức cúi đầu chào kính cẩn.

Họ đều biết đến danh tiếng của Phó Nhậm Hiên – một người không chỉ giàu có mà còn tàn nhẫn trong hắc bang, có quyền lực và khả năng kiểm soát mọi thứ trong tay.

Phó Nhậm Hiên không để ý đến những ánh mắt sợ hãi đó. Hắn đi thẳng đến một bàn trong góc, nơi có ánh đèn mờ, tạo cảm giác riêng tư hơn. Hắn ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng quét qua những người xung quanh, thể hiện rõ ràng rằng hắn không có thời gian cho những trò chơi vặt vãnh.

"Rót cho tôi một ly whisky." Phó Nhậm Hiên ra lệnh, giọng điệu chắc nịch, không thể chối cãi.

Thư ký Đỗ nhanh chóng làm theo, biết rõ rằng bầu không khí này cần sự kiềm chế và kiểm soát.

Khi ly rượu được đặt trước mặt, Phó Nhậm Hiên nhấc lên, hất nhẹ về phía thư ký Đỗ.

"Đừng để bất kỳ ai làm phiền chúng ta. Tôi chỉ muốn yên tĩnh để suy nghĩ." Phó Nhậm Hiên nói, một cách bực bội nhưng vẫn mang theo sự cuốn hút.

Những đại ca trong quán bar, mặc dù sợ hãi nhưng cũng không thể không nể phục. Họ biết rằng với Phó Nhậm Hiên, mọi chuyện đều có thể xảy ra, việc làm mất lòng hắn có thể mang đến hậu quả khôn lường.

Phó Nhậm Hiên không chỉ là một tài phiệt mà còn là một người có thể khiến cả một tổ chức sụp đổ chỉ bằng một cái nhấc tay.

Phó Nhậm Hiên nhấp một ngụm rượu, cảm nhận vị đắng ngọt nơi đầu lưỡi, trong đầu dần hiện ra những kế hoạch mà hắn đang nuôi dưỡng.

Ở đây, giữa những tiếng cười nói và nhạc nền ồn ào, Phó Nhậm Hiên lại cảm thấy mình như đang ở trong một cuộc chiến không hồi kết. Mỗi bước đi đều cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, hắn không thể để bất cứ điều gì cản trở con đường của mình.

Đại ca quản lý quán bar bước vào, dáng vẻ tự tin và kiêu ngạo, ánh mắt lấp lánh sự nịnh bợ. Tên đại ca đã quen với việc tạo ấn tượng với những người có quyền lực như Phó Nhậm Hiên.

Đi sau tên đại ca là một dàn em gái xinh đẹp, mặc những bộ đồ ngắn ngủi, đầy quyến rũ, với nụ cười tươi tắn và ánh mắt lấp lánh như muốn gây sự chú ý.

"Ôi, Phó tổng! Hân hạnh được gặp ngài tại đây."

Đại ca quản lý nói với giọng ngọt ngào, không che giấu được sự xu nịnh. Tên đó tiến lại gần, vừa nói vừa khẽ chỉ tay về phía dàn em gái:

"Để tôi giới thiệu cho ngài vài cô gái xinh đẹp, họ sẽ rót rượu cho ngài và đảm bảo ngài có khoảng thời gian tuyệt vời nhất."

Đại ca cười, đôi mắt sáng lên khi nhìn về phía Phó Nhậm Hiên, mong đợi một cái gật đầu chấp thuận. Những cô gái đứng sau, biết rằng mình phải thu hút sự chú ý của Phó Nhậm Hiên, ngay lập tức bắt đầu làm duyên, tạo dáng và nở nụ cười rạng rỡ.

Phó Nhậm Hiên chỉ nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng quét qua những gương mặt xinh đẹp ấy nhưng không mang theo sự quan tâm nào. Phó Nhậm Hiên đã quá quen thuộc với những trò chơi này.

"Tôi không có thời gian cho những thứ vớ vẩn." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng không thiếu phần quyền lực.

Đại ca quản lý khẽ nuốt nước bọt, cảm giác bị chột dạ nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không làm phiền thêm. Chỉ cần ngài cần gì, hãy cho tôi biết." Đại ca nói, cười nịnh bợ.

Phó Nhậm Hiên nhìn đại ca chằm chằm, rồi lại quay về ly whisky trong tay mình.

"Ừ, hãy giữ cho tôi không bị làm phiền. Tôi đang cần không gian yên tĩnh để suy nghĩ về một số chuyện quan trọng." Phó Nhậm Hiên nhấn mạnh, không cho phép có sự can thiệp nào.

Dàn em gái vẫn đứng im lặng, nhìn nhau bối rối, nhưng cảm giác sợ hãi trước sự tàn nhẫn của Phó Nhậm Hiên khiến họ không dám mở lời.

Đại ca quản lý nhanh chóng nhận ra mình đã vượt quá giới hạn, liền cúi đầu xin lỗi và lùi lại một bước.

Phó Nhậm Hiên vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, không biểu hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt điển trai của mình. Hắn đã quen với việc kiểm soát tình hình, tại nơi đây, giữa những âm thanh ồn ào và ánh đèn mờ ảo, hắn lại một lần nữa khẳng định quyền lực của mình.