Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống An Nhiên Thực Khó!

Chương 57

« Chương TrướcChương Tiếp »
" Thiếu Phàm... anh họ! Thả em ra, đau quá!"

Tiếng vang chói tai, cả tiếng lục đυ.c từ trên tầng lầu xuống tận phòng khách. Giờ trong nhà không có ai, Thiếu Phong cũng đi làm nên việc Thiếu Phàm đột nhiên xông vào khiến Thiếu Di sợ hãi không thôi.

" Anh... anh"

Thiếu Di sợ hãi ngồi trên ghế sofa, không dám nhìn thẳng người đối diện, giọng nói thập phần sợ hãi mà nói. Thanh âm quá đỗi ngọt ngào dễ khiến người ta nguôi giận, nhưng người trước mặt lại không còn tâm tư để tâm.

" Biết gì, nói nhanh!"

Thiếu Phàm gằn giọng, thanh âm lạnh lẽo đến tận xương, cả bàn tay cũng siết chặt đến nổi gân khiến Thiếu Di run lên. Cô nên làm sao đây!!! Anh họ là người thích bạo lực, sao cô lại không biết vậy!!

" Anh... bình tĩnh lại cái đã"

Thiếu Di cố trấn an người trước mặt, nhưng bị lườm một phát liền run lên, im bặt.

" Nói!"

Giọng nói ra lệnh vang lên, Thiếu Di chỉ đành cắn răng khai ra kịch bản đang sắp xếp trong đầu mình,mong rằng người trước mặt sẽ tin.

" Lúc đầu chúng em chỉ là nói chuyện vui thôi mà.... Anh họ em xuất chúng vậy, xem cũng chỉ đem khoe tý thôi mà"

Thiếu Di cố cười lấy lòng, nhưng đáp lại là ánh mắt chế diễu của Thiếu Phàm. Ai.... đúng là Thiếu Di đâu có thân với Thiếu Phàm đâu... nhưng kệ đi!!!

" Chi Chi lúc đầu cũng có hứng thú với anh. Nhưng sau đó khi thấy tư liệu thì lại sợ hãi. A... cậu ấy sợ gia thế của anh, không xứng đôi. Chúng em chỉ có thế thôi, không dám làm gì hơn đâu!"

Thiếu Di vừa kể, vừa nhìn biểu hiện của Thiếu Phàm càng lúc càng khó coi. Mà... kệ đi, cô cũng hết cách bịa rồi!

" Ha, chỉ làm thế là điều tra cả giờ anh về nước, là sợ gia thế đến nỗi trốn tránh anh?"

Thiếu Phàm hỏi lại, mà Thiếu Di lúc này cũng ngạc nhiên, trong lòng thầm rủa... Chi Chi, cô đã nói gì vậy!!!

" A... là vì cậu ấy đã... đã lỡ có cảm tình, nên muốn trốn tránh thôi mà"

Cho nên anh thả Chi Chi ra đi!!! Thiếu Di trong lòng hét lớn, lo lắng nhìn biểu hiện của người trước mặt. Một lúc sau, Thiếu Phàm dường như đã nguôi lửa giận, tạm biệt Thiếu Di rồi rời đi. Lúc này Thiếu Di mới dám thở phào, lo lắng cho Chi Chi.

Làm sao đây? Nhất định phải đưa Chi Chi về lại kia nhanh thôi! Việc này sắp ra khỏi tầm kiểm soát rồi!! Thiếu Di đang lo lắng, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, nhanh chóng chạy lên phòng kho, lướt qua mấy gian đồ. Thiếu Di cũng không ngờ gia tộc họ Thiếu này thế mà khi trước lại là pháp sư, có rất nhiều tư liệu hữu ích trong đây.

Dừng trước một cuốn sách, Thiếu Di nhanh chóng đảo mặt qua vài trang. Trong lòng hơi nhíu mày, xong chỉ bất đắc dĩ tặc lưỡi. Thôi vậy, xem như cô đã cố hết sức mà giúp rồi, còn lại là tự do Chi Chi quyết định vậy.

Nói về Thiếu Phàm, sau đó không về nhà ngay mà lại tạt hiệu thuốc mua ít đồ. Nhưng hắn lại không ngờ, khi vừa về nhà đã thấy một màn đặc sắc. Chi Chi thế mà lại đang vắt chăn xuống từ tầng hai để trốn. Xem ra rất chật vật đi.

"Muốn trốn?"

Thiếu Phàm đanh giọng đột ngột hỏi khiến Chi Chi đang trên tường giật bắn mình,thả cả tay ra mà rơi xuống.

" A......"

Chi Chi hét lớn, thầm nghĩ chết chắc rồi! Nhưng khi mở mắt ra lại thấy mình nằm trong vòng tay Thiếu Phàm, hắn thì đang mặt lạnh nhìn cô. Nhanh chóng muốn nhảy xuống nhưng lại không được, Thiếu Phàm dường như đã có ý giữ chặt cô lại.

Thiếu Phàm cũng quan sát, mấy vệt máu kia cũng đã được rửa sạch, nhưng vết sưng bên môi vẫn còn hiện rõ. Môi vừa sưng vừa đỏ.... hắn đột nhiên muốn tra tấn thêm người trước mặt ( máu S =v=)

" Anh.... tôi.... tôi.... thả tôi ra đã...."

Chi Chi lúc đầu là muốn tự biện minh, nhưng nghĩ lại đã bị bắt tại trận còn nói được gì? Cuối cùng chỉ đành yêu cầu được thả xuống, tư thế này... thật không thoải mái chút nào.

" Vô cái đã"

Thiếu Phàm nhàn nhạt nói, xong không để ý vẻ mặt khó chịu của Chi Chi mà mang cô vào. Lúc đầu Chi Chi phản kháng, sau cảm thấy bàn tay kia đã hết nhẫn nại mà siết chặt da thì liền sợ hãi, im lặng tùy ý người kia. Thiếu Phàm thấy con mèo trong lòng cuối cùng cũng bị khuất phục, lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc tự hào, đắc thắng.

" Ngồi yên đây!"

Thiếu Phàm lại nói, thả Chi Chi lên ghế Sofa, Chi Chi vẫn im lặng ngoan ngoãn. Sau thấy người kia cẩn thận chăm sóc cho vết thương của cô thì có hơi mất tự nhiên, muốn né tránh thì lại bị lườm. Lại lần nữa ngoan ngoãn tùy ý người kia làm việc, trong lòng Chi Chi đã là một bụng nghẹn khuất.

" Nghe Thiếu Di nói, cô là sợ gia thế nhà tôi?"

Thiếu Phàm chợt hỏi khiến Chi Chi giật mình,lòng mơ hồ. Sợ... gia thế? Là lý do Thiếu Di bịa ra ?

" Ừ.... nhà anh toàn quân nhân với chính trị gia, dân kinh doanh như tôi không hợp được!"

Chi Chi hùa theo, bĩu môi nói, lại đúng trúng vết thương mà đau đến xanh mặt. Người kia thấy cô nhăn mặt thì lại chợt cười, thậm chĩ cốc đầu cô một cái mà nói " hậu đậu!". Đùa! Xem lão nương là trẻ con lên ba?!

" Vậy sao trốn tôi? Không phải sợ phát sinh chuyện gì chứ?"

Thiếu Phàm lại cười nói, ánh mắt giờ đây đột nhiên mang theo vạn tia sủng nịnh khiến Chi Chi rùng mình. Chuyện gì là chuyện gì?! Thiếu Di, cô rốt cuộc đã nói gì vậy?!

" Chuyện đó ấy hả.... ừ... đúng vậy!"

Chi Chi cắn răng đồng thuận,lòng tự hỏi không biết mình có trả lời đúng không. Đột nhiên Thiếu Phàm lại cười, lần này nụ cười xuất phát từ tâm khiến hắn xung quanh như bao phủ cả một tầng ánh sáng ấm áp. Trong phút chốc, Chi Chi không nhận ra người này với Thiếu Phàm vài giây trước là cùng một người.

" Vậy, tất cả đều là tự cô bịa?"

Thiếu Phàm lại hỏi, Chi Chi giật mình.... bịa?

" Không phải? Chuyện hôn phu của cô, cả vụ chán ghét tôi?"

Tiếp đến câu hỏi này khiến Chi Chi ngày càng ngờ vực, nhưng nghĩ cũng đúng... đành gật đầu. Chỉ chờ vậy, Thiếu Phàm đột nhiên ôm chặt cô khiến cô hốt hoảng, thậm chí còn tính đẩy người này ra. Nhưng sau đó, từng câu từng chữ của người này khiến cô ngây người.

" Tôi biết mà, vốn phải nói thật từ đầu chứ. Gia đình tôi nhìn là vậy nhưng không bài xích thương nhân đâu, cả anh rể của tôi cũng rất thích cô mà"

Chi Chi đứng hình vài giây, trong lòng có dự cảm xấu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tốt nhất cứ giả bộ, sau tìm Thiếu Di tìm hiểu. Cô cũng muốn chọc giận tên này lên nữa, cô không phải tuýp thích tự ngược mình.

Lạ là, Thiếu Phàm sau đó liền trở về như trước đây, vừa cười đùa vừa chăm sóc cho vết thương của cô. Còn cho cô mượn cả điện thoại để hỏi thăm tình hình công ty. Chỉ là có một điều kiện... cô phải ở đây.

" Không thể mua lại điện thoại cho tôi? Hay để tôi tự đi mua, tôi có tiền!"

Điện thoại cô đã bị đập nát, mà dùng chung điện thoại với Thiếu Phàm thì làm sao liên lạc với Thiếu Di. Nhưng đáp lại cô chỉ là ánh mắt dần dần lạnh xuống, mang theo cả sự nguy hiểm làm Chi Chi dù muốn kháng nghị thêm cũng không còn đủ dũng khí. Thấy người bên cạnh im lặng, Thiếu Phàm lại hồi phục lại tinh thần như cũ.

" Mấy ngày nay đã mệt rồi, em đi nghỉ trước đi"

Em?!!! Cô xuống chức em hồi nào?!!! Khi trước còn gọi là " cô" cơ mà!!! Chi Chi mở to mắt nhìn người kia đưa mình về phòng, dự cảm xấu càng lúc càng tăng cao.

" Khoan đã....tôi... tôi muốn đi...."

Đi về nhà tôi!!!!! Chi Chi muốn nói, nhưng thấy sắc mặt lại nhanh chóng đổi địa điểm.

" Tôi muốn đi tắm!"

Nghe thấy đáp án vừa lòng, Thiếu Phàm cũng đồng ý cho người bên cạnh chạy xuống dưới phòng tắm. Cho đến lúc này Chi Chi mới dám thở mạnh, cảm giác nhẹ nhõm hơn được một ít.

Tiếng nước vang lên, không gian nhanh chóng im ắng lại. Một lúc sau bên ngoài có tiếng TV phát ra, xem ra Thiếu Phàm đang ngồi ngoài phòng khách. Chi Chi cả người rã rời, thật sự mệt mỏi nên khi ngâm trong nước nóng thì tâm tình nhanh chóng tốt lên hẳn. Gạt hết mọi phiền muộn, Chi Chi cố gắng thư giãn tinh thần để tiếp tục chiến đấu!!

Tích tắc... tích tắc... thời gian chậm rãi trôi qua, Chi Chi thấy mình đã ngâm đủ thì liền nhanh chóng đứng dậy. Nhưng lúc này cô mới đột ngột nhận ra một vấn đề quan trọng.... quần áo để thay đâu? T_T

Vì muốn trốn tránh Thiếu Phàm mà cô chỉ nghĩ nhanh chóng chuồn vào đâu đó, lại không nghĩ mình đang thiếu thốn những gì. Giờ thì hay rồi... đến quần áo cũng không chuẩn bị, cứ như tự dâng mình vào hang cọp vậy!

Mất một lúc hốt hoảng, lại thêm một thời gian để bình tâm thì Chi Chi mới bạo gan mở hé cửa nhìn ra ngoài. Tiếng TV đã tắt từ lâu, không gian im ắng... là người đã đi rồi sao?

" Thay quần áo đi"

Đang nghĩ thì lại có tiếng Thiếu Phàm khiến Chi Chi giật nảy mình, sợ đến nỗi chân như đã mềm nhũn ra, nếu không có cửa để vịn vào thì chắc đã ngồi bệt xuống đất.

" Ừm... nhưng... tôi không có...."

Chi Chi gượng gạo nói, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ ửng lên nhìn Thiếu Phàm. Chỉ thấy hắn thẩy vào cô một chiếc áo sơ mi rất dài, lại quay đi.

" Mặc tạm đi, rồi khi nào sang nhà em lấy đồ"

Chi Chi cầm áo trong tay, lại nghi hoặc.

" Không có quần?!"

Nghe câu hỏi, Thiếu Phàm lại quay lại, đáp lửng một câu.

"Vớ vẩn!"

A..... vớ vẩn?! Ý gì đây!! Chi Chi nghẹn họng, muốn cãi nhưng nhìn lại đã không còn thấy bóng người, đành im lặng đóng cửa.

Áo sơ mi trắng, rất dài, rất rộng, thậm chí gần đến đầu gối Chi Chi, còn cánh tay thì phải sắn lên mới vừa. Điều này khiến Chi Chi ngạc nhiên, chỉ thấy Thiếu Phàm cao hơn cô một cái đầu thôi, sao quần áo lại rộng đến thế nhỉ? Vả lại... vả lại... đồ lót ở mô?!

Cuối cùng, cô gái mang tính khiết phích nào đó phải nhục nhã mặc lại đồ lót cũ, khó chịu đi ra ngoài. Ngạc nhiên là, không gian yên tĩnh đến vậy tưởng như khônh còn ai, ấy vậy vừa ra đã thấy Thiếu Phàm ngồi trên ghế Sofa trong phòng khách nhìn cô.

" Cái này... tôi muốn nhanh chóng thay đồ!"

Mặc dù áo không quá ngắn, cũng không có hở hang gì nhưng vẫn khiến Chi Chi cảm thấy xấu hổ. Nhưng Thiếu Phàm lại ngược lại, hắn đi đến gần cô, vui vẻ nhìn tác phong lúng túng này.

" Quả thật, nếu là em, tôi nghĩ gia đình tôi sẽ chấp nhận thôi"

Hắn nói, nhẹ ôm lấy, lại siết chặt vào eo cô khiến cô cau mày, hơi rụt lại. Nhưng sau cùng vẫn bị nhốt chặt trong l*иg ngực kia.

" Vì vậy, tôi cho phép em yêu tôi"

Thiếu Phàm bồi thêm một câu gần như khiến Chi Chi điên lên, theo bản năng tái mặt lại đẩy người đang ôm mình ra xa. Chỉ một hành động lại khiến người trước mặt đang cười tươi liền đanh mặt lại.

" Em từ chối?"

Thiếu Phàm hỏi, xem vẻ tâm tình lại xấu đi.... rất nhiều. Chi Chi biết mình đã chọc người trước mặt,lại cuống cuồng tìm cách hoãn binh, cố cười gượng.

" Không... không phải... chỉ là... quá đột ngột"

Nghe thấy giải thích, Thiếu Phàm dường như lại bình thường. Chi Chi thở phào, lại tự hận trong lòng, kiểu thất thường... thật đáng sợ mà!!!

" Yên tâm, sau này sẽ quen thôi"

Thiếu Phàm nhỏ giọng nói, như đang dụ dỗ một đứa trẻ nào đó, mà giọng nói lại chính là viên kẹo ngọt mà hắn dùng để dụ dỗ. Chi Chi muốn thoát, lại nhận thấy vòng ôm quá chắc, đến nỗi chỉ xoay nhẹ người cũng khó. Chi Chi rốt cuộc cũng biết dự cảm xấu kia là gì, cô đang dần dần cảm nhận được... mình đã bị người này trói buộc.
« Chương TrướcChương Tiếp »