Chương 54

Tách trà trên bàn cũng đã vơi, Tử Lâm cũng buồn chán đứng lên. Nhưng nhanh chóng ánh mắt cậu liền sắc bén, liếc nhìn xung quanh một vòng.

" Còn không mau vào?!"

Giọng nói gắt lên, sau đó liền có một thân ảnh tiến vào. Là một cô gái mang vài phần giống Tư Hinh, nhưng nhìn thì lại thiếu đi vài phần kiêu ngạo thế vào đó là sự yếu đuối nhu mì.

"Ai?"

Với người không an phận tự tiện thì Tử Lâm liền không giữ sắc mặt, mà chính xác thì tâm tình của Tử Lâm vốn đã không tốt sẵn rồi. Cô gái kia nhìn Tử Lâm một hồi, ánh mắt yếu đuối kia đột nhiên ẩn ẩn hiện hiện sự tính toán. Tử Lâm cũng nhận ra sự thay đổi đó, trong lòng có chút cảm thán, cô gái này... xem ra còn khó đối phó hơn cả Tư Hinh đi.

" Tôi là chị gái của Tư Hinh, Tư Tuyết"

Cô gái kia ngồi xuống, dáng vẻ nhẹ nhàng mà tự nhiên khiến Tử Lâm có chút khó chịu.

" Tư tiểu thư, tôi không nhớ có nhận thức về người?"

Nói trắng ra là... chúng ta hình như không quen không biết thì phải?! Tư Tuyết xem ra hiểu ý trong câu nói, kiên nhẫn nhìn người trước mặt.

"Tôi là thầy pháp"

" A... vậy sao?"

Tử Lâm cười lạnh trước câu trả lời kia, không thể nói ánh mắt đã hiện lên chút châm chọc. Nói cậu không tin là sai, dù sao những chuyện của Chi Chi đã khiến cậu sớm tin vào một thế lực vô hình khác. Nhưng không phải nói tin là dễ tin, ít nhất không phải ai nhảy ra kêu mình là thầy pháp thì cậu cũng liền tin.

" Tôi biết Diệp tiểu thư đang ở đâu, cũng có cách khiến cô ấy về đây!"

Tư Tuyết lại lên tiếng, ngay sau đó nhận ra khí áp của người trước mặt đột ngột thay đổi. Lúc đầu cô chỉ thấy người này tâm tình không tốt, bất quá không có gì nguy hiểm. Nhưng bây giờ khí áp thoát ra rất mãnh liệt, như thể nếu cô nói sai... cô chắc chắn sẽ chết!

" Nếu Tư tiểu thư đã nói vậy, thử nói xem cô biết những gì?"

Giọng nói bình thản, không nóng không lạnh khiến người ta không rõ tâm tình người nói. Con người này với cái người luôn gằn giọng khi trước... càng đáng sợ hơn rất nhiều. Tư Tuyết bất giác run lên, nhưng nghĩ đến mục đích của mình thì cố gắng giữ lại chút bình tĩnh nhỏ nhoi của mình.

" Diệp tiểu thư vốn đã tráo hồn cho một cô gái khác, đúng không? Thậm chí linh hồn ấy vốn không thuộc về thế giới này. Nhưng kì lạ là, vận mệnh của linh hồn kia lại gắn liền với cậu, với thế giới này. Vì sự đặc biệt ấy, linh hồn kia đang kẹt giữa hai thế giới. Tôi có cách khiến linh hồn kia hoàn toàn thuộc về nơi này"

Tư Tuyết trầm giọng nói, cố nén tâm tình phức tạp của mình lại. Vốn Tư gia khi trước, rất rất lâu rồi là một gia tộc thầy pháp nổi tiếng, thậm chí đã có người có thể nói chuyện được với thần linh. Nhưng sau này chủ nghĩa vô thần xuất hiện, nghề thầy pháp dần dần lụi tàn. Không hiểu sao đến đời của Tư Tuyết cô lại có khả năng nhận thức được một số chuyện.

" Vậy... cô có thể nói cho tôi biết, tại sao lại xuất hiện hai thế giới song song như vậy không?"

Tử Lâm khó khăn nói, đó vốn là nghi vấn từ rất lâu của cậu. Tại sao khi không lại xuất hiện thêm một thế giới khác? Nếu nói như vậy... có phải có rất nhiều thế giới khác nữa không?

" Chuyện này... tôi không thể giải thích. Tôi chỉ biết, thế giới của chúng ta vì một ý niệm vô cùng ác liệt má đâm thủng cả khoảng không gắn liền với thế giới kia. Thông quan lỗ thủng đó mà có một số sự cố xảy ra, đó chính là tráo đổi linh hồn. Nhưng lỗ thủng kia đang bị thế giới dần dần nối liền lại, rất nhanh thôi, hai thế giới sẽ nhanh chóng bị tách biệt ra."

Tư Tuyết một hơi nói, mà Tử Lâm cũng chỉ im lặng nghe, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Thảo nào.... thảo nào tần xuất Chi Chi xuất hiện gần đây lại ít đến vậy. Giờ dù có muốn cậu cũng rất khó để quan sát cô ấy. Hơn nữa.... cậu cảm giác không tốt với cái người tên Thiếu Phàm kia.

" Nói cho tôi cách giúp Chi Chi trở về!"

Tử Lâm nghiến răng nói, Tư Tuyết lúc này lại chỉ cười, ánh mắt có chút sắc bén. Tử Lâm nhận ra ẩn ý trong ánh mắt kia, cũng chỉ nhàn nhạt cười đáp lại.

" Cô muốn gì làm thù lao?"

Tuy cậu hỏi vậy, nhưng đáp án thì đã rất rõ.

" Ngôi vị gia chủ Tư gia!"

Tư Tuyết cười nói, đây là nụ cười xuất phát từ tâm tâm đầu tiên từ nãy giờ, ấy vậy nó lại mang theo ý niệm lãnh khốc khiến Tử Lâm cũng phải nhíu mày.

" Cô muốn Tư Hinh làm sao?"

" Tất nhiên là, thân bại danh liệt!"

Tư Tuyết lãnh khốc trả lời, trong lời nói bất giác ngập tràn ý hận. Tử Lâm trong lòng cơ hồ ngạc nhiên nhưng vẫn giữ biểu tình bĩnh, gật đầu.

" Được, giờ có thể nói?"

Dù sao với Tư Hinh cậu cũng không có cảm tình gì, nếu cô ta có bị oán hận như vậy cũng là cô ta tự chuốc lấy. Tư Tuyết thấy được câu trả lời như ý thì trong mắt cũng có chút mừng rỡ, nhưng vẫn cẩn thận cười nói.

" Tôi đợi một chút thành ý của Triệu tổng, ngày đại lễ kia sẽ là lúc chúng ta hoàn thành giao dịch"

Tư Tuyết nói,nhanh chóng lui ra, bóng lưng mềm yếu xoay đi khiến người ta khó tin nổi người con gái yếu đuối đó đang tính kế đẩy em gái mình vào một kết cục khó mà trở thân. Tử Lâm lại lần nữa trầm ngâm một lúc, sau cùng là mở điện thoại ra.

" Mau điều tra cho tôi về Tư Tuyết và mối quan hệ của cô ta với Tư gia!"

Tử Lâm trầm ổn nói, đầu dây bên kia kính cẩn nhận nhiệm vụ rồi cúp máy. Lúc này Tử Lâm mới đứng dậy, duỗi lưng đi ra bên ngoài. Trời vẫn rất đẹp, mây trắng cùng bầu trời xanh giao hòa làm một bức tranh yên bình, ấy vậy tâm tình của Tử Lâm lại không có tâm tình mà thức cảnh đẹp kia.

Với Tư gia nổi tiếng như vậy thì việc điều tra thông tin cũng không có gì khó. Nhất là chuyện gia đình danh gia, tuy những việc ẩn sâu thì khó,nhưng với những vụ bê bối thì rất dễ. Rất nhanh Tử Lâm đã có trong tay thông tin của Tư Tuyết.

Xem ra chuyện Tư Tuyết nói cô ta là thầy pháp không hề sai, tổ tiên Tư gia vốn là thầy pháp nổi tiếng. Nhưng bất quá.... Tư Tuyết lại thành quả của mối quan hệ lσạи ɭυâи! Là thành quả của gia chủ Tư gia với chị gái mình. Sau đó người chị gái kia đã chết, mặc dù Tư Tuyết vẫn giữ địa vị đại tiểu thư nhưng trong gia tộc không hề có ai thích. Ngay cả ba mình cũng ghét bỏ cô ta, từ nhỏ đã bị cô lập. Mà trái với Tư Tuyết, Tư Hinh có mọi thứ mà coi ta hằng ao ước. Bảo sao... cô ta muốn Tư Hinh nhận một kết cục ác liệt đến vậy.

" Không ngờ...."

Tử Lâm cảm thán trước cái bối cảnh này, không ngờ một gia tộc như Tư gia lại xảy ra một chuyện xấu hổ đến vậy. Thậm chí cậu còn thấy Tư Tuyết kia đã rất may mắn khi sinh ra lành lặn như vậy, thậm chí còn có năng lực ngoại cảm hiếm có. Phải biết quan hệ lσạи ɭυâи,muốn có một đứa con bình thường đã là rất hi hữu rồi. Tiếc là... cô ta không thấy việc đó, trong mắt cô ta chỉ có sự đố kỵ với Tư Hinh. Đúng là con người... chỉ biết nhìn đến những thứ mình không có, không nhận ra mình đã có những gì.

Quà thành ý ư? Tử Lâm đột nhiên không biết nên làm gì với Tư Hinh. Ngẫm một hồi, Tử Lâm liền nhớ ra hình như Tư gia bây giờ đang rất có hứng thú với một mảnh đất trong buổi đấu giá sắp tới. Vậy.... chơi cô ta một vố đi?

Tử Lâm nhanh cầm điện thoại lên gọi,mà đầu dây bên kia cũng nhanh chóng bắt máy.

" Triệu tổng là có chuyện gì chỉ bảo?!"

Đầu dây bên kia có chút gắt lên, Ngụy Minh đang sắp ngủ bị vực dậy rất nhanh chóng cáu gắt. Mà Tử Lâm cũng chỉ cười nhẹ.

" Anh sắp đi buổi đấu giá ở Huy Long?"

" Đúng, có hứng thú?"

Với câu hỏi của Tử Lâm thì Ngụy Minh cũng chỉ nhàn nhạt trả lời,không thắc mắc gì.

" Ừ, sắp xếp cho tôi một chỗ"

" Vip?"

" Không cần, chỉ cần là một nơi thuận lợi để quan sát mọi nơi."

Đấy với chỗ Vip khác nhau?! Ngụy Minh trong lòng thầm chửi thề, nhưng ngoài miệng vẫn ừ một tiếng. Đạt được mục đích thì Tử Lâm cũng tắt máy, xoay người đi vô trong....

Trong lúc Tử Lâm còn đang giải quyết Tư gia thì Chi Chi cũng đang ngồi với anh rể của Thiếu Phàm mà bàn chuyện làm ăn. Từ khi thay xong quần áo thì thái độ của Chi Chi cũng đã tự tin hơn, khi đối mắt với sở trường của mình thì hoàn toàn như một con người khác. Thiếu Phàm cũng có chút khó tin nhìn con người trước mặt đang nói chuyện cùng anh rể mình.

Thiếu Phàm tự biết anh rể của hắn rất tài giỏi, với độ tuổi mới ngoài ba mươi đã có thể điều hành cả một tập đoàn lớn. Đối diện với anh rể này hắn cũng phải kiêng kị vài phần, ấy vậy Chi Chi bây giờ lại dám cùng anh rể đối chất. Khác với cái người nhu nhu nhuận nhuận nghe lời hắn lúc ở nhà, đây rõ ràng là một người rất khác.

" Được! Tôi chấp nhập hợp đồng này!"

Tiếng cười vang lên sảng khoái, Thiếu Phàm ngạc nhiên khi thấy anh rể hắn lại có thể cười rộ đến vậy mà bắt tau với Chi Chi.

"Tôi cũng mong đợi hợp tác!"

Chi Chi cười đáp lại, trong ánh mắt đầy vui vẻ khi đạt được mục đích của mình. Lúc quay sang thấy ánh mắt của Thiếu Phàm thì Chi Chi mới nhận ra mình đã quên mất người này. Cũng phải... đây là thói quen khi bàn việc làm ăn của cô. Nhất là với những người thâm trầm như vị anh rể này, nhất nhất sơ hở sẽ khiến hắn chiếm tiện nghi của minh. Mà Chi Chi cũng rất ghét để người ta chiếm lợi từ mình, dẫn đến không bao giờ suy nghĩ đến vấn đề khác khi bàn làm ăn.

" Quả là người tài hiếm có, Thiếu Phàm, em quả thật có mắt nhìn người!"

Anh rể kia vừa vỗ vai Chi Chi vừa cười nói, Chi Chi đang uống nước làm mát cổ họng liền có chút khó khăn mà ho nhẹ.

"Không phải! Chúng tôi chỉ là bạn!"

Chi Chi cười nói, nhưng nhận ra người kia hình như không tin mình, ánh mắt thậm chí còn có chút cười cợt. Nghiến răng nhẫn nhịn, Chi Chi cũng chỉ biết nhìn sang Thiếu Phàm chờ giải thích. Nhưng đáp lại chỉ là thân ảnh hai người cùng rời đi, còn nói cô ở lại đợi một lát nữa chứ!

" Ha! Dù sao cũng xong rồi! Tôi còn không mau chóng chuồn đi!"

Chi Chi thầm nhẫn nhịn, tự lẩm bẩm kiềm chế cảm xúc của mình. Không phải Thiếu Phàm nói bản hợp đồng này là để bù lại cho cô sao? Dù sao cũng xong rồi, cũng sắp được giải thoát rồi, nhẫn nhịn.... nhẫn nhịn!