Chương 31

"Bạn Diệp này."

Diệp Trăn nhìn cô.

"Cậu có lý do gì để nhất định phải trở về thực tại không?"

Diệp Trăn không nói gì.

"Chị và Trương Nguyệt đều có đấy. Chị có đứa em gái đang nằm trong bệnh viện, mỗi ngày đều tốn một khoản tiền lớn. Nếu chị chết, bố mẹ chị sẽ không gánh nổi."

"Nếu cậu không để tâm đến sống chết của mình, thì có thể quan tâm đến mạng sống của chị và Trương Nguyệt một chút được không?"

Giọng cô rất nhẹ, nhẹ đến mức như muốn tan biến theo gió.

Cô không đợi câu trả lời của Diệp Trăn, quay đầu bước đi không ngoảnh lại.

Diệp Trăn nằm ngửa trên bậc thang lạnh lẽo và cứng nhắc.

Cuối cùng thì cũng bị bắt quả tang rồi.

Chết...

Cái chết là gì?

Cậu ta nhớ đến bà lão bị nhân viên vệ sinh bỏ vào thùng nước.

Cậu ta nhớ đến gương mặt đầy máu của cha mẹ dưới bánh xe.

Cậu ta rùng mình.

...

Lúc 10 giờ 30 sáng, khi Diệp Trăn và anh em nhà họ Bạch vừa rời đi không lâu, Trương Nguyệt đã đi kiểm tra camera an ninh.

Cô nói với nhân viên quản lý rằng mình đã làm rơi ví và muốn biết ai đã nhặt được.

Toà nhà này ít người ở, cô chỉ phát hiện một chuyến thang máy có số người vượt quá quy định chín người.

Có người đứng bên cạnh, cô không tiện lấy điện thoại ra chụp từng người trên màn hình, chỉ có thể cố gắng nhớ mặt họ.

Cô đặc biệt chú ý đến người cuối cùng bước vào thang máy.

"Chắc là tôi không đánh rơi ví trong tòa nhà này đâu." Cuối cùng cô nói với nhân viên quản lý.

"À, cho hỏi người này là ai vậy?" Cô làm ra vẻ xấu hổ, vờ như vừa phải lòng chàng trai trẻ cuối cùng bước vào thang máy.

Nhân viên quản lý không nghi ngờ, cười đáp: "Ồ, anh ta à, trẻ trung tài giỏi lắm. Anh Trương đã là quản lý của một công ty quảng cáo rồi đấy."

Anh Trương...

Trương Nguyệt nhìn hình ảnh anh Trương bước vào thang máy từ tầng tám.

Thật đáng tiếc.

...

Hôm nay anh Trương cảm thấy rất đói.

Buổi trưa khi ăn ở căng tin, anh ta ăn hai bát cơm vẫn chưa no, càng ăn càng đói, càng đói lại càng muốn ăn.

Căng tin đông người quá, anh ta ngại không dám đi lấy thêm đồ ăn, chỉ quét sạch đống thức ăn trong khay vào miệng, ơ? Cái gì cứng quá, nhai không nổi, cổ họng đau quá!

Anh ta chạy vào nhà vệ sinh, há to miệng, thấy có một mảnh xương.

Anh ta đưa hai ngón tay kéo mảnh xương ra.

Mảnh xương bị cắn vỡ, viền rất sắc, cứa rách miệng anh ta. Máu me be bét, cuối cùng anh ta cũng lôi nó ra được.

Anh ta lại phun ra một ngụm máu.

Chân anh ta loạng choạng bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Bụng đói quá...

Đói quá...

Hôm nay không cần tăng ca, khi sếp thông báo tin ấy, đồng nghiệp vui mừng cứ như sếp vừa tăng lương vậy. Tần Phong thấy còn năm phút nữa mới tan làm, liền vội vàng thu dọn bàn làm việc.

Sau giờ làm có nhiều thời gian, không muốn chen chúc trên tàu điện ngầm, anh chọn đi xe buýt đến siêu thị để tích trữ ít đồ ăn.

Bạch Niên thích đồ ăn nhiều calo.

Còn tiểu Tuyết thì sao?

Tiểu Tuyết thích ăn gì nhỉ?

Tần Phong nhớ lại tối qua, Bạch Thụy Tuyết ăn bánh ngọt mà không tỏ ra thích thú, ngược lại cậu ấy cứ vừa nhai bánh ngọt vừa thèm thuồng nhìn vào bát oden trên tay anh.

Khi Tần Phong nhận ra điều đó thì đã ăn xong rồi, chỉ còn lại nửa bát canh.

Đương nhiên anh ấy cũng ngại để Bạch Thụy Tuyết uống canh thừa. Khi anh định đổ đi, cổ tay đã bị nắm lấy, Bạch Thụy Tuyết lại gần nhìn vào bát canh: "Thật là lãng phí."

"Thế thì... làm sao đây? Anh không thích uống canh. Ai chịu uống nhỉ?"

Bạch Thụy Tuyết giương đôi mắt to đen như quả nho chăm chú nhìn anh.

"Đáng tiếc nhà anh không nuôi chó con." Tần Phong không có ý định cho Bạch Thụy Tuyết uống, thật vô lý.

Anh đổ hết canh đi.

Kết thúc hồi tưởng, Tần Phong không nhịn được cười. Vừa hay nhìn thấy qua cửa sổ có một con phố bán đồ ăn vặt, anh lập tức xuống xe ở trạm đó.