Vừa mở cửa cầu thang ra, cửa nhà bên cạnh cũng mở theo, ba người bước ra... là hai cô gái trẻ trung và một chàng trai với biểu cảm u ám lạnh lùng.
"Anh Bạch." Có người gọi.
Bạch Phong Niên quay lại, người gọi anh là một cô gái tóc ngắn, đôi mắt sáng ngời.
"Có chuyện gì vậy?" Anh đáp, ánh mắt dừng lại trên bộ quần áo thể thao màu xanh lá của cô, màu sắc trông hơi tối như chưa khô hẳn đã bị lấy từ ban công xuống.
"Đây là em trai của anh, tiểu Tuyết đúng không? Định đi chơi đâu à?"
Cô ấy liếc nhìn Bạch Thụy Tuyết, cậu đang nắm tay anh trai mình, đứng lùi lại phía sau, giấu nửa người đi, ánh mắt nhìn họ đầy tò mò.
Từ Thúy Thúy đẩy Diệp Trăn ra phía trước.
"Anh có thể cho em trai tôi đi cùng được không? Chúng tôi vừa mới chuyển đến đây, chưa quen ai cả. Hai chị em mà cứ đi với một đứa em trai thì cũng không có nhiều chuyện để nói."
Diệp Trăn nhíu mày, né tránh ánh mắt của Bạch Thụy Tuyết đang nhìn qua.
Bạch Phong Niên cười: "Được thôi. Bọn tôi định đi bơi, tiểu Diệp có biết bơi không?"
Diệp Trăn im lặng gật đầu, rõ ràng là đang có chuyện gì đó suy nghĩ trong đầu.
Khi Diệp Trăn rời đi, Từ Thúy Thúy vui mừng đến mức quay lại nhìn thấy khuôn mặt u sầu của Trương Nguyệt.
"Cô đang lo lắng gì vậy?"
Trương Nguyệt không muốn nói rằng mình đang lo lắng cho sự an toàn của cậu trai kia. Vì đó là sắp xếp của Từ Thúy Thúy, nói ra sẽ làm cô ấy buồn.
Cô ấy chỉ cố nở một nụ cười: "Tôi lo là sự xuất hiện của người dọn vệ sinh sẽ ngặt nghèo đúng như lời Tiểu Diệp nói."
Lời này cũng không phải dễ nghe, Từ Thúy Thúy cũng bắt đầu lo lắng, nói thì dễ, làm lại rất khó!
Sợ rằng đến nửa đêm sẽ gặp ác mộng, thấy oan hồn đến đòi mạng!
Từ Thúy Thúy chỉ lo lắng một lúc rồi vỗ mặt mình, lấy lại tinh thần. Nhìn gương mặt trắng bệch và quầng thâm dưới mắt của Trương Nguyệt, cô nghĩ: Mình đã có một mạng người trong tay, những chuyện máu me này cứ để mình làm đi vậy!
Nhà không có xe, họ chỉ có thể đi bộ hoặc đi xe buýt, tàu điện ngầm.
May mắn là lúc 10 giờ sáng, người đi lại không nhiều, không phải lo trời nắng mà chen chúc nhau.
Xuống xe buýt, họ đi bộ thêm mười phút nữa là đến hồ bơi.
Bạch Phong Niên mang theo ô, chủ yếu là nhìn thấy làn da trắng của em trai nên anh không nỡ để cậu phơi nắng. Nhưng anh ấy lưỡng lự nhìn sang Diệp Trăn.
Ba người, hai người che một cái ô, cứ có cảm giác như đang gạt người thứ ba ra.
Anh ấy liền nghĩ ra cách giải quyết.
"Tiểu Diệp."
Diệp Trăn ngẩng đầu. Hôm nay cậu ta không còn vẻ bình thản như tối qua nữa. Trong mắt có sự lo lắng như đang nghĩ ngợi gì đó.
Bạch Phong Niên hạ giọng: "Em với Tiểu Tuyết che chung một ô, được không?"
Diệp Trăn nghiêng đầu nhìn mặt bên của Bạch Thụy Tuyết, có vài giọt mồ hôi trên mặt cậu ấy, dưới ánh nắng chói chang, trông chún như những viên kim cương lấp lánh.
Cậu ta gật đầu, cầm lấy ô, mở ra, che trên đầu Bạch Thụy Tuyết.
Bạch Thụy Tuyết ngẩng mặt nhìn tán ô đen, mím môi nở một nụ cười nhẹ với Diệp Trăn.
Bạch Phong Niên dẫn đường phía trước.
Bạch Thụy Tuyết thắc mắc: "Hôm nay sao cậu không nói chuyện?"
Diệp Trăn sững sờ.
Bạch Thụy Tuyết lại hỏi: "Cậu đang có tâm sự à?"
Diệp Trăn: "..."
"Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi… tôi đang nghĩ làm sao để kết bạn với cậu."
Bạch Thụy Tuyết cúi đầu nhìn bóng dài ngoằng và xiêu vẹo của anh trai, cậu chỉ cần một bước là có thể giẫm lên. Cậu cẩn thận tránh xa cái bóng đó, rồi nói với Diệp Trăn: "Trong sách nói, kết bạn nên bắt đầu từ việc tự giới thiệu."
Diệp Trăn kiên định cầm ô, phối hợp với bước chân của Bạch Thụy Tuyết, cố ý đi chậm lại, để cái bóng của Bạch Phong Niên dần xa họ.
"Nhưng tôi biết tên của cậu, cậu cũng biết tên tôi rồi."
"Tôi có biết đâu."
Diệp Trăn ngạc nhiên, nhìn về phía lưng thẳng tắp của Bạch Phong Niên, sau đó lặng lẽ ghé gần Bạch Thụy Tuyết: "Anh cậu không nói với cậu à?"