Sự việc này dần tiến triển theo hướng một câu chuyện kỳ bí.
Vụ này biến thành án mất tích.
Thang máy vẫn hoạt động bình thường, nhưng nghe tin đồn kia thì không ai dám đi nữa.
Từ Thúy Thúy không ngờ, người chơi mới là người bị ảnh hưởng nhiều nhất.
Không có ai đi trước dò mìn, làm sao xử lý được quy tắc cuối cùng đây?
Cả ba người hợp lại, phân chia công việc. Diệp Trăn tiếp nhận việc chỉ huy.
Từ Thúy Thúy chịu trách nhiệm xem camera, kiểm tra những ai đã vi phạm quy tắc thứ hai "Số người trong thang máy không được vượt quá chín người".
Diệp Trăn có thể lực tốt, cậu ta chịu trách nhiệm chạy giữa tầng một và tầng mười hai xem có ai đi thang máy không, và xem có may mắn gặp nhân viên vệ sinh trong thang máy không.
Trương Nguyệt đảm nhiệm quy tắc cuối cùng. Từ Thúy Thúy từng gợi ý, có thể nhân viên không liên quan không được phép vào thang máy?
Trương Nguyệt cần dụ dỗ một người lạ.
"Dụ dỗ? chị không làm được đâu!"
"Trông chị rất được lòng mấy tên biếи ŧɦái mà." Diệp Trăn nhìn nghiêm túc không đùa: "Đi vào quán net hay quán bar đi, người mà cô dụ được chắc chắn cũng không phải là kẻ có ý tốt. Như vậy, cảm giác tội lỗi của cô sẽ giảm đi một chút."
"Không được," Từ Thúy Thúy phản đối, liếc nhìn Diệp Trăn nói: "Cậu là con trai, đâu biết về mấy chuyện con gái phải trải qua chứ. Nếu con gái bị kẻ xấu bám đuôi, thì hắn sẽ không theo cô ấy vào khu chung cư, mà sẽ ra tay ở chỗ vắng vẻ đấy! Như vậy là làm hại cô ấy chứ gì nữa!"
"Thế thì phải làm sao? Chúng ta cần dụ một người lạ. Thời gian không còn nhiều, không thể câu cá dài ngày. Chỉ có thể nhắm vào những người dễ kích động thôi!"
Trương Nguyệt nhìn Từ Thúy Thúy rồi lại nhìn Diệp Trăn. Cô muốn lấy hết can đảm nói rằng mình có thể làm được.
Ánh mắt Từ Thúy Thúy lóe lên, nhìn Diệp Trăn, thâm ý nói: "Không phải cậu quen một cậu bé sao?"
Diệp Trăn: "..."
"Nhỏ tuổi, xinh đẹp, tính tình trầm lặng, ít nói chuyện. Đúng không?"
Cậu thanh niên đẹp trai nhấp nhô cổ họng, giọng nói lắp bắp: "Cậu ấy, cậu ấy cũng giống như Trương Nguyệt, không có nhiều sức phản kháng."
"Nhưng cậu ta vẫn tốt hơn Trương Nguyệt. Trương Nguyệt là đồng đội của chúng ta. Là người cùng phe."
Ngực Diệp Trăn phập phồng dữ dội.
Từ Thúy Thúy nhắm mắt lại, tự nhủ phải từ bỏ sự mềm yếu không cần thiết.
Cô mở mắt ra, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng.
Cô tiếp tục: "Cậu lo cậu ấy không đến được khu chung cư, vậy thì cậu đi cùng cậu ấy."
Diệp Trăn quay đầu đi, từ chối nhìn cô.
Từ Thúy Thúy không ép buộc cậu: "Cậu nghĩ kỹ đi, mạng người khác có quan trọng bằng mạng của mình không?"
Trương Nguyệt nhìn Diệp Trăn đang tức giận, thở dài một hơi.
"Trương Nguyệt!"
"Tôi đây."
"Cô đi lấy camera ở chỗ quản lý tòa nhà, tôi nhớ là họ nói camera bị lỗi trong thời gian bà cụ chết, nhưng ngoài thời gian đó thì vẫn bình thường. Cô tìm xem ai đã đi thang máy quá chín người, nhớ mặt họ, xem ai có biểu hiện khác thường gì, đã bị phạt gì chưa?"
Từ Thúy Thúy nhìn thẳng vào mắt Trương Nguyệt: "Chú ý, tập trung vào người thứ chín vào thang máy!"
Trương Nguyệt gật đầu.
Từ Thúy Thúy mỉm cười: "Còn tôi, tôi đã sống sót từ trò chơi sinh tồn kia, tôi chạy trốn rất nhanh."
Cô liếc nhìn Diệp Trăn một cái, nói: "Leo cầu thang thôi mà, chuyện nhỏ như con thỏ. Tôi sẽ lo vụ nhân viên vệ sinh."
Sự chu toàn của cô ấy khiến Trương Nguyệt an tâm.
Nhưng Diệp Trăn vẫn không thể không xen vào một câu như muốn đổ thêm gáo nước lạnh, giọng đầy u ám: "Chỉ sợ là, phải có người chết trong thang máy thì nhân viên vệ sinh mới xuất hiện."
Trương Nguyệt không khỏi tái mặt.
"Rồi khi thấy nhân viên vệ sinh dọn dẹp cảnh tượng máu me trong đó, ai lại ngốc đến mức xông vào cơ chứ?"
"Diệp Trăn, im đi."
Diệp Trăn liếc nhìn Từ Thúy Thúy.
Từ Thúy Thúy lạnh lùng nói: "Đẩy vào không được à?"
Bạch Thụy Tuyết không nói với anh trai về việc cậu đã nhìn thấy xác chết đầy máu ấy. Bạch Phong Niên nghĩ rằng cậu chỉ nghe người khác kể lại. Anh ấy chỉ đơn giản an ủi cậu vài câu, rồi chuẩn bị dẫn cậu đến hồ bơi nơi mình làm việc.