Chương 26

Vẻ mặt Từ Thúy Thúy đầy đau khổ: "Quy tắc này đã có từ lâu, sự thờ ơ của tôi là sai lầm! Là vô ích!"

Cô ấy nhìn xuống đôi tay mình, mơ hồ cảm thấy đầy máu tanh.

Chính cô ấy đã đẩy bà lão đến cái chết. Một cái chết đau đớn như vậy.

Lúc đó cô ấy đang nghĩ gì?

Trong đầu chỉ toàn là nhiệm vụ, nhiệm vụ, nhiệm vụ…

Trương Nguyệt mở miệng nhưng không biết an ủi thế nào. Ban đầu cô ấy nghĩ rằng quy tắc thứ ba là vô hại, hoặc ít nhất chỉ gây hại nhỏ, nhưng một mạng người chết đã làm cô ấy thức tỉnh. Giống như trò chơi đầu tiên của Từ Thúy Thúy - "Đi học", vẻ ngoài vô hại che giấu nguy hiểm chết người.

"Cô cũng không cố ý mà." Lời an ủi vừa thốt ra, ngay cả chính cô ấy cũng thấy giả dối.

Trương Nguyệt cắn môi, không nói thêm gì nữa.

"Không phải vô ích." Diệp Trăn đột nhiên nói.

Từ Thúy Thúy sững sờ.

Trương Nguyệt cũng nghĩ đến điều đó, vội vàng nói: "Có điều thứ tư rồi, là… gì nhỉ, nhân viên vệ sinh…" Cô ấy tìm điện thoại, xem ảnh chụp.

Nội quy sử dụng thang máy:

1. Người dùng ở tầng một cấm sử dụng thang máy, vi phạm sẽ bị cho vào thế giới trong gương.

2. Số người đi thang máy không quá chín người.

3. Hãy giữ gìn thang máy, hành vi nhổ nước bọt, xả rác, đá đập trong thang máy sẽ bị phản lại.

4. Thang máy này không có nhân viên vệ sinh, nếu bạn thấy nhân viên vệ sinh, xin đừng bước vào.

5.

Diệp Trăn thản nhiên nói: "Còn lý do tại sao lại xuất hiện điều thứ tư, có lẽ là nhờ nhân viên vệ sinh đã dọn dẹp xác trong thang máy kia đấy."

Từ Thúy Thúy sững sờ nhìn bức ảnh.

Trương Nguyệt nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay cô ấy rồi chầm chậm nắm chặt.

"Cô thấy không? Hành động của cô là có ích cho chúng ta. Cô không nghĩ những người này đều là NPC sao? Hãy giữ lấy suy nghĩ đó có được không, lấy lại tinh thần nào. Chuyện đã qua thì đã qua rồi, bây giờ đã là ngày thứ hai, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa."

"Thời gian không còn nhiều nữa…"

"Chính xác là bảy mươi hai giờ." Từ Thúy Thúy lên tinh thần.

"Vậy bây giờ là chín giờ sáng. Chúng ta đã mất mười tám giờ. Còn lại năm mươi tư giờ."

"À, nhìn theo cách này thì thời gian của chúng ta vẫn còn đủ." Trương Nguyệt nói: "Vẫn còn lại một quy tắc hoàn chỉnh và hai quy tắc có hình phạt."

"Nhưng mà, đã có người chết rồi. Tôi có cảm giác không lành. Hơn nữa..." Từ Thúy Thúy thì thầm: "Những thứ khó khăn nhất và bất ngờ nhất thường để lại cuối cùng."

Bạch Phong Niên chỉ mặc một chiếc quần bơi ngồi bên hồ bơi, một nhân viên cứu hộ khác tiến đến đưa điện thoại cho anh: "Này, điện thoại của anh kêu kìa."

"Cảm ơn!" Bạch Phong Niên bắt máy, thấy là em trai gọi.

Bể bơi khá ồn ào, anh ra hiệu cho đồng nghiệp rồi đi vào phòng thay đồ để nghe điện thoại.

"Alo, Tiểu Tuyết."

"Có người chết rồi."

"Gì cơ?!" Bạch Phong Niên sững sờ: "Anh không nghe rõ, em nói gì?"

Giọng ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng, nhắc lại: "Có người chết rồi, chết ở trong thang máy. Anh về nhớ đừng đi thang máy."

Bạch Phong Niên lập tức xin nghỉ về nhà.

Khi về đến khu chung cư, anh thấy một xe cảnh sát đỗ trước tòa nhà.

Bạch Thụy Tuyết ngồi bên mép bồn hoa, đôi chân đung đưa, cậu mặc quần ngắn, lộ ra đôi chân trắng đến lóa mắt.

Bạch Phong Niên đến muộn, cảnh sát đã hỏi xong và ghi lại lời khai, xem xét camera. Có nhiều người chứng kiến cái chết của bà cụ, nhưng camera lại bị lỗi trong thời gian đó, và thi thể cũng không cánh mà bay.

Con gái của nạn nhân nói muốn tháo dỡ thang máy, cho rằng xác mẹ cô vẫn còn trong thang máy, không thể nhắm mắt.

Vì vậy, những người có chuyên môn đã đến.

Sau nhiều kiểm tra kỹ lưỡng, họ khẳng định rằng không có dấu vết của thi thể bên trong. Cảnh sát cũng đã xét nghiệm dấu vết máu, kết quả không hề có chút hemoglobin nào.

Có người nhìn lại quần áo dính máu của mình nhưng lại chẳng thấy giọt máu nào.