Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Ấm Áp Của Tôi Ở Thế Giới Vô Hạn

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Phong bật cười.

Anh ta đặt túi đồ ăn lên bàn trà, sau đó cởi giày, cởi cà vạt, cởi vest ngoài.

Anh ta quay đầu nhìn, ánh mắt Bạch Thụy Tuyết lia sang túi trên bàn trà, bất giác thấy buồn cười, nói: “Đoán xem anh mua gì nào?”

Bạch Thụy Tuyết: “Bánh ngọt nghìn lớp vi sầu riêng.”

Cậu vẫn nhớ Tần Phong nói sẽ đem bánh nghìn tầng vị sầu riêng Bạch Phong Niên thích nhất về.

Tần Phong bất đắc dĩ nói: “Về muộn nên tiệm bánh đã đóng cửa rồi, không mua được bánh ngàn lớp vị sầu riêng nhưng mua được bánh ngọt nhỏ vị khác, có dâu tây, oreo, matcha, ồ, còn có bánh mì lạnh và oden.”

“Em muốn ăn không?” Anh ta ngồi xổm trước Bạch Thụy Tuyết, ngẩng đầu hỏi cậu.

Gương mặt Tần Phong vô cùng ôn hòa, trong mắt có vẻ mệt mỏi.

Đột nhiên Bạch Thụy Tuyết muốn sờ mắt anh ta, nhưng bọn họ không quen nên cậu cũng giống Tần Phong, ngồi xổm xuống nói: “Được ạ.”

Cậu cảm thấy mình đồng ý với Tần Phong sẽ khiến Tần Phong vui vẻ hơn chút.

Tần Phong cười cười, khóe mắt có nếp nhăn nhỏ.

Tuy phòng khách không có đèn, nhưng phòng ngủ có ánh sáng nhạt, ngoài cửa sổ cũng có ánh trăng chiếu vào. Ánh trăng chiếu lên gương mặt họ.

Tần Phong nhìn ánh trăng trên mặt Bạch Thụy Tuyết, chợt nói: “Anh có thể sờ em không?”

Bạch Thụy Tuyết chớp chớp mắt.

“Em nghĩ đã.”

“Được, thế em từ từ nghĩ.” Trong mắt người đàn ông lộ tia dịu dàng.

“Anh muốn sờ ở đâu?”

“Sờ đầu em.”

“Ồ… Vậy được, bà ngoại thường sờ, anh trai cũng thích sờ.”

Tần Phong cong mắt, vương đôi tay vốn cao quý lại trải qua mấy năm gió sương, khẽ xoa xoa mái tóc của Bạch Thụy Tuyết.

“Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn.”



Buổi sáng, Bạch Phong Niên dậy rất sớm, bận rộn làm bữa sáng.

Ăn sáng xong, anh ấy vào phòng Bạch Thụy Tuyết, thấy cậu vẫn đang ngủ, bèn dặn dò cậu: “Tiểu Tuyết, anh và anh Tần của em đều đi làm, bữa sáng trong nồi điện, chìa khóa anh đặt dưới gối của em, có chuyện gì thì gọi cho anh.”

Bạch Thụy Tuyết mơ hồ đáp lời.

Bạch Phong Niên và Tần Phong ra ngoài chờ thang máy.

Trong thang máy đầy người, Bạch Phong Niên vừa bước chân vào đã nghe nhắc nhở quá tải, thang máy này giới hạn mười người, Bạch Phong Niên chỉ có thể lui ra.

Tần Phong an ủi: “Chúng ta đi chuyến sau, vẫn còn thời gian, vẫn kịp tàu điện ngầm.”

Bạch Phong Niên gật đầu, sau đó nói với thiếu niên sau lưng: “Tiểu Diệp, sáng nay em cũng đi thang máy à?”

Diệp Trăn nói: “Đi mua bữa sáng.”

“Thật hiếm có, người trẻ tuổi rất mê giường. Đúng rồi, hôm nay chỉ có mình Tiểu Tuyết ở nhà, nếu em chán thì có thể đến tìm em ấy chơi, tính tình em ấy trầm quá.”

Diệp Trăn gật đầu nói được.

Tần Phong nghe hai người nói chuyện, lẳng lặng đánh giá Diệp Trăn.

“Tối qua mấy giờ anh về đến nhà?” Bạch Phong Niên hỏi Tần Phong.

“Gần mười một giờ rưỡi.”

Vừa dứt lời, Bạch Phong Niên âu sầu vỗ trán, nói: “Em ngủ say quá, không nghe thấy tiếng động gì.”

Tần Phong cầm túi tài liệu, tay kia ôm vai Bạch Phong Niên, vỗ vai anh ấy.

Đợi tới đợi lui, thấy thang máy dừng ở tầng mười hai, cuối cùng Bạch Phong Niên không kiên nhẫn nổi nữa, nói: “Chúng ta đi thang bộ!”

Tần Phong cười khổ: “Anh ghét đi thang bộ.”

Nói rồi, hai người đi sang thang bộ. Bạch Phong Niên quay đầu nói với Diệp Trăn: “Cậu không vội thì đợi thang máy thêm cũng được.”

Diệp Trăn đi theo: “Không, xem như rèn luyện vậy.”

Lúc cậu ta muốn đi xuống thang máy, trong đầu xuất hiện một giọng nói: “Điều thứ hai trong quy tắc thang máy: Số người đi thang máy không nhiều hơn chín người.”

Trong tháng máy đó đủ mười người, hơn chín người, người dư ra sẽ thế nào?

Hoặc… Mười người sẽ thế nào?

Đến tầng một, Diệp Trăn thấy Trương Nguyệt đã đứng trước “quy tắc đi thang máy”.

Đi ngang Trương Nguyệt, Bạch Phong Niên thắc mắc hỏi: “Cô ấy đang nhìn gì vậy?”

Tần Phong nhìn về phía cô ấy, chỉ thấy bức tường sạch sẽ.

Hai người vội vàng đi làm, rời khỏi tiểu khu.

“Diệp Trăn, chuyến thang máy trước ra mười người.”
« Chương TrướcChương Tiếp »