Chương 6

11.

Vốn dĩ tôi cho rằng bữa ăn này tôi cùng Ôn Hân Nhiên nước sông không phạm nước giếng, có thể coi cô ta như không khí.

Kết quả là cô chị gái này cố tình chống đối tôi.

Ăn được nửa chừng, cô ta cười trêu ghẹo Lục Tùy An nói:

“Tùy An cũng cưng chiều vợ quá mức đi, lúc trước thật đáng tiếc khi tôi bỏ lỡ một người đàn ông tốt như thế.”

Lời nói vào trong tai tôi thật khó nghe.

Nhưng tư thái của Ôn Hân Nhiên tự nhiên hào phóng, trong giọng điệu tràn đầy sự lịch sự và tán thưởng.

Lớp trưởng cười đáp lại cô ta: “Ai da, Tùy An của chúng ta bây giờ đã là hoa đã có chủ, cậu có hối hận cũng đã muộn.”

Lục Tùy An cười như không cười mà liếc nhìn cô ta một cái: “Lớp trưởng nói đúng.”

Ôn Hân Nhiên lại nói: “Anh cứ gắp đồ ăn cho người khác liên tục, chính mình thì lại chẳng ăn được bao nhiêu.”

Vừa nói, cô ta vừa gắp một miếng cá, ngữ khí thập phần quen thuộc:

“Em nhớ rõ anh thích ăn cá nhất, nhà hàng này làm không tệ.”

Những người khác đều sửng sốt, biểu tình rất vi diệu.

Mà Lục Tùy An nhanh tay trong giây phút cô ta đứng lên, duỗi tay che bát của mình lại.

“So với cái này, tôi càng thích cái của vợ tôi làm hơn, nó mới là mỹ vị.”

Ôn Hân Nhiên bị cự tuyệt trước mặt mọi người, sắc mặt có chút khó coi.

Nhưng Ôn Hân Nhiên không hổ là trà xanh cao cấp.

Cô ta thản nhiên cười: “Nhìn tay tớ này, thật là đáng đánh đòn, bạn gái của Tùy An còn ở đây, tớ lại làm loạn rồi.”

“……”

Vở kịch tự biên tự diễn của Ôn Hân Nhiên cuối cùng cũng hạ màn.

“Em nấu cơm khi nào thế?”

Tôi thì thầm bên tai Lục Tùy An hỏi.

Trong nhà cơm vẫn luôn là do dì Triệu nấu, thỉnh thoảng thì Lục Tùy An không tăng ca cũng sẽ xuống bếp làm cơm.

Còn tôi, cùng lắm là biết nấu mì ăn liền.

Lục Tùy An khẽ cười một tiếng: “Em không cần phải biết, anh sẽ nấu cho em ăn.”

Khuôn mặt già của tôi đỏ lên.

Đáng ghét, thằng nhóc này giỏi tán tỉnh quá!

Khi buổi họp lớp sắp kết thúc, Lục Tùy An đến quầy lễ tân để tình tiền, lớp trưởng và mọi người cũng rời đi.

Mọi người gần như đã rời đi hết, lớp trưởng đầy khó khăn đỡ Ôn Hân Nhiên đã say đến bất tỉnh nhân sự.

“Các cậu đưa cậu ấy về được không, lát nữa tôi còn có hẹn.”

Lục Tùy An mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn: “Gọi xe đưa cô ta đi không phải là được rồi sao.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi kéo tay Lục Tùy An lại, cười rồi nói với lớp trưởng: “Anh có việc gấp thì đi đi, giao cô ấy cho bọn em.”

“Lục Tùy An, giúp em đem cô ta lên xe của bọn em.”

Dưới ánh mắt khó hiểu của anh ấy, tôi cong môi cười khẽ.

“Cô ta dù sao cũng là chị gái em, còn đang mắc bệnh nan y, đã trễ thế này để cô ta về một mình em cũng không yên tâm, để cô ta ở nhà chúng ta một đêm đi.”

Bên trong xe, tôi liếc nhìn tình trạng Ôn Hân Nhiên đang nằm ở hàng ghế sau, nói chuyện với Lục Tùy An giọng oán giận:

“Máy tính để ở phòng ngủ phụ nên thay rồi, tối hôm qua em dùng nó để vẽ, cực kỳ lag, may mà em lưu lại được bản vẽ rồi.”

“Sao có thể?” Lục Tùy An quay đầu nhìn tôi, “Máy tính ở phòng ngủ phụ mới mua năm nay mà.”

Tôi bĩu môi: “Dù sao cũng dùng không tốt, anh biết bản thiết kế lần này đối với em cực kỳ quan trọng mà, dù chỉ là một chút vấn đề, tâm huyết cả đoàn đội bọn em đều sẽ trở nên vô ích.”

“Được rồi, được rồi.” Lục Tùy An không chịu được nhất là khi tôi làm nũng “Mua! Đêm nay anh liền đặt hai cái mới, một cái để dùng, một cái để xem.”

“……”

Khi chờ đèn đỏ, Lục Tùy An liếc mắt về phía sau một cái: “Vợ ơi, em xác định muốn đem con mụ kia về nhà à?”

Tôi hơi mỉm cười: “Coi như thu lưu một con chó lang thang đi, ây sự đồng cảm chết tiệt của em.”

“Được rồi.” vẻ mặt của Lục Tùy An không tình nguyện, “Vậy để cô ta đi vào sáng mai.”

12.

Sáng hôm sau, không cần chúng tôi đuổi, Ôn Hân Nhiên sáng sớm đã rời đi.

Lục Tùy An nghe thấy động tĩnh, rời giường để xác nhận cô ta đã thật sự rời đi, rồi quay lại lay tôi dậy.

“Đừng ngủ nữa vợ ơi, em không cảm thấy tối hôm qua Ôn Hân Nhiên rất kỳ quái à?”

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Như thế nào?”

“Rượu ý! Cô ta bị ung thư dạ dày mà, uống đến say như chết, mà không có một chút khó chịu nào.”

Tôi bỗng nhiên thanh tỉnh vài phần: “Ý của anh là…… cô ta bị ung thư là giả?”

Lục Tùy An gật gật đầu: “Hơn phân nửa là đúng, nhưng…… chứng minh kiểu gì đây? Mang cô ta đi làm kiểm tra?”

“Không thể nào, lần trước em tận mắt nhìn thấy cô ta nôn ra máu mà.”

“Cái này diễn không khó, phim truyền hình nhiều tình tiết hộc máu lắm.”

Bây giờ, cơn buồn ngủ của tôi biến mất: “Có đạo lý nha.”

Lục Tùy An ngồi dậy nói: “Chuyện này giao cho anh, lần trước ở nhà em, anh có xem qua giấy khám bệnh, trên mặt có logo bệnh viện, anh trực tiếp đến bệnh viện xác minh là được rồi.”

“Dạ” tôi cọ cọ cổ anh ấy: “Cảm ơn chồng, có anh thật tốt.”

Lục Tùy An nháy mắt hóa thân thành một con chó bự ngạo kiều: “Đương nhiên.”

Buổi chiều hôm đó, trong phòng làm việc vội đến khí thế ngất trời, cho đến khi trợ lý Tiểu Vương vội vã chạy vào.

“Chị Tân Di, chị mau xem một chút đi, có người đem bản thảo thiết kế của chúng ta tung lên mạng!”

“Cái gì?”

Trừ bỏ tôi, mọi người không hẹn mà cùng đồng thanh hét lên.

Bọn họ luống cuống tay chân mà bật máy tính lên, bài đăng đã có ít nhất 30.000 lượt thích và 500.000 lượt xem.

“Làm thế nào lại bị rò rỉ ra ngoài?”

“Chị Tân Di, chúng ta nên làm cái gì bây giờ, cái này làm sao mà dự thi bây giờ?”

Bốn, năm thanh niên trong văn phòng cùng nhau nhìn tôi, bọn họ là những sinh viên tốt nghiệp mới được tuyển dụng hôm nay, cũng là những người tham gia dự án này.

“Mọi người trước hết đừng hoảng, mọi người xem, lưu truyền trên mạng chỉ là bản thảo đầu tiên, cùng bản thảo cuối cùng của chúng ta có khác biệt rất lớn.”

Nghe vậy, bọn họ đều nhẹ nhõm thở dài một hơi.

“Ừ ha, vừa nãy khẩn trương quá nên không để ý kỹ.”

Tôi tiếp tục nói: “Điều này không ảnh hưởng đến cuộc thi của chúng ta, nhưng chúng ta phải tìm ra người làm lộ bản thảo.”

“Tiểu Vương, báo cảnh sát đi.”