Chương 23: Vật Thế Thân Là Hoàng Hậu (8) (H)

Ngữ Kỳ vô vọng không nhận được hồi âm từ hệ thống đành tự lực cánh sinh, hít thở một chậm rãi nói

- Hoàng thượng, người nghe thần thϊếp nói. Xuân dược đó rất mạnh, ta ngửi qua mùi nó không phải loại xuân dược bình thường. Nếu không có ai hoan hợp với Lý Hoà Nhi, nàng ấy sẽ chết.

Cô vốn đọc được trong nguyên tác Lý Hoà Nhi nếu không được hoan sẽ vỡ mạch máu mà chết, Khúc Thừa Ân hơi dựng lại cười khẽ hơi thở chạm vào nhũ hoa xinh đẹp làm cô hơi run người

- Nàng sẵn sàng chia sẽ nam nhân của mình cho người khác? Ta chưa từng thấy có nữ nhân nào muốn tránh sủng hạnh cả. Hoặc là... Nàng chán ghét ta đến mức độ muốn đuổi ta đi...?

Khúc Thừa Ân nói đến câu hoặc là đôi mắt có chút sắc làm cô muốn rụt người vào bên trong, hắn cười hằn một tiếng

- Nàng càng chán ghét ta, ta càng muốn có!

- A...

Vừa nói xong Khúc Thừa Ân cúi xuống ngậm lấy một nhũ hoa, dùng sức ngậm lấy nó, cô hoàn toàn bất ngờ bật kêu lên một tiếng kiều mị rồi nhanh chóng bịt miệng lại giãy giụa

- Hoàng thượng, còn Lý Hoà Nhi...!

- Nàng ấy được ngâm trong dược, nàng khỏi lo cho nàng ấy. Thay vì lo cho nàng ta, nàng tự lo cho bản thân trước đi! - Khúc Thừa Ân bế cô ra khỏi bồn tắm

Ném cô xuống giường rồi tự cởi y phục của mình, hành động nhanh tới mức cô chỉ kịp bò vào cuối giường thì bị hắn kéo chân lại rồi nằm đè lên người cô

Không để cô kịp phản kháng, anh cúi xuống ngậm tiếp nhũ hoa của cô, hung hăng ngậm lấy làm cho cô cảm nhận được một luồng tê dại từ ngực truyền đến.

Những lúc như này cô cảm giác sức lực hoàn toàn biến mất, cố gắng đánh vào vai của hắn lại thành vuốt ve. Không khí trong phòng dần nóng lên đầy tư vị ái muội

Cho tới lúc hắn chịu buông tha nhũ hoa của cô cơ thể cô đã mềm nhũn không còn chút sức nào, nhũ hoa dựng thẳng trước gò bồng đào làm Khúc Thừa Ân nóng mắt lại tiếp tục ngậm lấy nó

- Đừng... Đừng ngậm nó nữa... - Ngữ Kỳ thực sự không chịu nổi sự kí©h thí©ɧ lạ thường này đành cầu xin

Hắn khômg thương tiếc ngậm lấy một hồi rồi buông ra hôn lên cổ cô mυ"ŧ mạnh, mạnh mẽ để lại dấu vết đỏ ửng trên người

- Hoàng... thượng... Dừng lại... - Ngữ Kỳ lúc này nói không ra hơi, cô thở dốc cố gắng ngăn cản

Cô cự quậy bỗng nhận ra phía dưới chân chạm vào cái gì đó cứng rắn liền co rúm người lại. Cô nhớ không nhầm đó là quái vật dưa chuột mà má cô từng kể...

Khúc Thừa Ân hôn lên mắt của cô nhẹ nhàng nói

- Nàng nghĩ bậy cái gì đó.

Ngữ Kỳ chột dạ ánh mắt lảng tránh đi, gã này đọc được suy nghĩ của người khác à?

Đang mải suy nghĩ bỗng cơ thể cảm nhận có dị vật kì lạ xâm nhập một chút vào người, cảm giác đau nhói làm cô thanh tỉnh

- Mau rút nó ra...! Đau...!!!!

Đừng nói với cô là nam chính chưa từng ngủ với nguyên chủ nhé! Sao lại đau thế này! Khúc Thừa Ân nhẹ nhàng hôn lên tai cô

- Ngoan, sẽ không còn đau nữa đau...

Hắn nhẹ nhàng tiến sâu hơn một chút cảm nhận được cơ thể cô cứng lại, cũng chạm được đến màng mỏng trong cơ thể cô khẽ rung động...

Tuy hắn luôn bỏ thuốc mê vào cốc nước của cô mỗi khi thị tẩm để cô không biết chuyện gì xảy ra, nhưng không ngờ cô vẫn còn là xử nữ suốt một thời gian dài không gian díu với ai...

Khúc Thừa Ân nhấn mạnh một cái, du͙© vọиɠ nóng bỏng đâm sâu vào hoa huyệt của cô xuyên qua lớp màng mỏng đó.

- A....!

- Hưʍ..!

Cả hai cùng kêu lên nhưng Ngữ Kỳ kêu đau còn Khúc Thừa Ân đầy hứng thú

Con bà nó, sao lại đau thế này! Ngữ Kỳ đau đến mức nước mắt rơi lã chã, con bà nhà ngươi nam chính, có cần giữ trai tân cho nữ chính đến mức nguyên chủ cũng còn xử nữ không? Đau chết bà đây rồi!

Cô giãy giụa không muốn hắn ấn sâu nữa lại vô tình làm du͙© vọиɠ nóng bỏng của hắn sâu vào bên trong hơn. Thừa Ân hít thở một chút, cố gắng không luận động mạnh mẽ trong cơ thể cô

Ngữ Kỳ cảm nhận được du͙© vọиɠ nóng bỏng đó to lên một vòng, cô hoảng hốt giãy giụa muốn đẩy hắn ra

- Mau buông ra...! Đau lắm...! Mau thả ta ra...!!!

Khúc Thừa Ân thấy mắt cô long lanh nước mắt liền hôn lên mắt cô, rồi ngậm lấy đôi môi của cô mυ"ŧ mát lấy nó. Dần dần cơ thể đang căng cứng lại của Ngữ Kỳ có chút thả lỏng

Nhưng vừa có chút thả lòng Thừa Ân đã không chịu nổi liền luận động mạnh mẽ

- A... ưʍ... Chậm... Chậm lại... Đau... Khúc Thừa Ân...! A... Ngươi... Muốn gϊếŧ ta... A... Sao...!

Tiếng rêи ɾỉ kèm theo tiếng thở dốc, chiếc giường đung đưa mạnh mẽ. Khúc Thừa Ân cảm nhận được du͙© vọиɠ của bản thân được mυ"ŧ chặt lại, muốn yêu chết hoa huyệt

Hắn gia tăng lực, đâm vào hoa huyệt đến tận cùng sâu nhất chạm vào đáy của nó. Ngữ Kỳ hai tay cào vào vai của Khúc Thừa Ân ngửa cổ về phía sau rêи ɾỉ kiều mị

- Không... Đừng đâm... Đừng đâm vào đó...

Cảm giác kí©h thí©ɧ mạnh mẽ làm đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, rêи ɾỉ đến khàn cổ cơ thể bắt đầu co rút cảm giác mãnh liệt đến mức cơ thể cô không thể tự điều chỉnh được

Khúc Thừa Ân vẫn mãnh liệt đâm vào hoa huyệt, cắn nhẹ tai cô thì thầm

- Muốn nó, ta liền cho nàng...!

- A...!

Hắn rút ra gần hết du͙© vọиɠ rồi bất chợt đâm thật mạnh vào nơi sâu nhất của cô, liên tục như vậy đến khi cô hét lên một tiếng rồi cảm nhận được một dòng nước ấm xông thẳng vào hoa huyệt kí©h thí©ɧ các điểm chưa hết mẫn cảm, cô cắn vào vai anh để ngăn cơ thể co rút vì quá kí©h thí©ɧ

Con mẹ ngươi, nam chính. Ngươi đợi bà tỉnh bà liền băm ngươi cho chó ăn... Đó là suy nghĩ của cô trước khi ngất đi...

.

.

.

.

.

.

( các nàng thấy sao? Hí hí hí )