Chương 3: Không phải vợ anh, thì là mẹ của con anh!

Editor: AHy

NO.3

"Hoắc, tôi định tối nay xem phim, chúng ta cùng đi đi?" Một viên ngọc trai đen dáng người nóng bỏng cúi người, như lơ đãng lộ ra sóng biển dữ dội của cô.

"Phim có gì đáng xem." Hoa khôi tóc vàng mắt xanh ngồi xuống bàn học của Hoắc Nhiên, vươn đôi chân thon dài thẳng tắp của cô đẹp như siêu mẫu. "Tôi đặt khách sạn phòng tổng thống, Hoắc, chúng ta có thể thưởng thức một bữa tối hoàn mỹ dưới ánh nến."

Một cô gái xinh đẹp người Nhật Bản đứng bên cạnh Hoắc Nhiên cầm chiếc bánh bao cô làm, hàng mi run run, trong mắt dường như có ngàn lời muốn nói còn xấu hổ, càng nhỏ nhắn xinh xắn lại càng quyến rũ.

...

"Các người đẹp mời là vinh hạnh của tôi, nhưng rất xin lỗi, gần đây tôi quyết định tập múa ballet lần nữa. Mà tôi lại đã hẹn thầy Smith xong từ hôm nay trở đi bắt đầu luyện tập, chỉ sợ khoảng thời gian này không thể đi ra ngoài chơi." Hoắc Nhiên mỉm cười, uyển chuyển từ chối nói: "Nếu các cậu cần con trai đi cùng, tôi tin sẽ có rất nhiều trai đẹp nguyện xông pha khói lửa cho các cậu.

Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, mộ của Hoắc Nhiên có lẽ đã mọc đầy cỏ.

Đáng tiếc Hoắc Nhiên đã sớm quen với những ánh mắt gϊếŧ người của đám bạn xấu kia.

Một tay chống mặt, Lâm Noãn ngồi phía sau bên trái Hoắc Nhiên xem hết cả chuyện.

Xem ra Nhiên Nhiên nhà mình không dễ bị sắc đẹp đả động như vậy, ừm, mỹ nhân kế của mình không thể dùng. (Tác giả: Mỹ nhân ở đâu? Mỹ nhân ở đâu? Sao tui không thấy mỹ nhân? Lâm Noãn: Pái pai ~)

Xem ra phải về nhà tính toán tổng hợp thật cẩn thận, lên kế hoạch tác chiến số N.

Ừm, tất cả là để đánh bại sự cám dỗ của tư sản! Tất cả là để cứu Nhiên Nhiên nhà mình rời khỏi vòng xoáy của chủ nghĩa tư bản!

Ồ đúng vậy.

"Hắt xì ~~~"

Xem ra gần đây thật sự mặc quá ít áo, có hơi cảm lạnh.

Hoắc Nhiên dùng sức ôm lấy quần áo.

"Đường Ninh khu số 206... 206... đến rồi! Là nơi này!" Lâm Noãn chỉnh trang lại một chút, đặt va li lớn xuống rồi ấn chuông cửa. "Xin chào, cho hỏi có người có đây không? Chiều hôm qua tôi có hẹn đến xem phòng trọ ~"

Cánh cửa từ từ mở ra.

"Két ——"

Trời sập, đất sụt, cho dù tiền thuê nhà có đắt gấp mười lần tôi cũng phải chuyển vào.

Người mở cửa là Hoắc Nhiên.

Thấy là cô, Hoắc Nhiên cũng có hơi kinh ngạc.

"Chiều hôm qua mẹ tôi nói hôm nay sẽ có một cô gái đến đây xem phòng, không nghĩ tới sẽ là cậu. Sớm biết là cậu thì hôm chúng ta có thể cùng nhau đến rồi, tôi còn có thể giúp cậu xách chút hành lý, dù sao thì tôi cũng là một thanh niên trai tráng mà." Hoắc Nhiên đưa tay giúp tôi kéo va li vào cửa: "Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào đi."

"Cho nên chúng ta có duyên thật nha, không ngờ tới sau này có thể làm bạn cùng phòng với trai đẹp. Đâu, nếu những cô gái đang đuổi theo cậu biết tôi vào đây ở, chắc sẽ ước gì có thể đánh tôi đánh đánh rồi gói lại ném về Trung Quốc mất thôi."

Hoắc Nhiên mỉm cười.

"Đây là căn nhà mẹ tôi mua cho tôi ở đây học, phòng muốn cho thuê là phòng ngủ phụ trên lầu, cậu có thể chọn một phòng cậu thích. Tôi không định cho thuê, nhưng mẹ tôi nói căn nhà này chỉ có mình tôi sống thì thiếu hơi người, để tôi tìm một người bạn cùng phòng người Trung Quốc. Thật ra tôi cũng biết, mẹ chỉ là không yên tâm tôi ở một mình mà thôi. Bên này, cẩn thận dưới chân..."

Ánh nắng tinh nghịch nhảy nhót trên thiên thần trước mặt, trong lúc vô tình nhìn, dường như đôi cánh của thiên thần đang dần dang rộng.

“Thư phòng ở trên lầu, thầy Marry giao bài tập rất nhiều đều phải tra tài liệu chính xác, bên trong có rất nhiều tài liệu, cậu có thể vào trong đó tìm tự nhiên. Nếu bạn vẫn còn cảm thấy hài lòng với hoàn cảnh, chúng ta có thể đi đến phòng khách để nói chuyện chi tiết, cậu có muốn uống một tách cà phê không?"

"Được"

Hoắc Nhiên dẫn cô tham quan căn hộ chung cư bình thường ở Mỹ này xong, sau đó dẫn cô đi tới phòng khách.

"Cậu cảm thấy thế nào?"

"Phải nói là, 101 điểm hài lòng, thêm ra 1 điểm để cậu kiêu ngạo ~"

"Ha ha, nếu như vậy chúng ta có thể ký hợp đồng thuê nhà rồi.” Hoắc Nhiên cười khẽ: "Nhưng mà có một chuyện tôi cảm thấy vẫn nên nói rõ ngay từ đầu sẽ tốt hơn, những điểm khác tôi đều OK, nhưng có một chút, ngoại trừ diện tích công cộng bên ngoài, tôi hi vọng có thể giữ lại cho mình một chút riêng tư. Đương nhiên, tôi cũng sẽ tôn trọng riêng tư của cậu, mong cậu có thể hiểu được."

Lâm Noãn bưng ly cà phê lên nhấp nhẹ một ngụm: "Đương nhiên, đây là ý trong đề mục."

Chỉ cần cậu để cho tôi chuyển đến, tôi sẽ biến quy củ của cậu thành mây mù.

"Cảm ơn cậu đã cho tôi xem nhà, tôi thích nhất căn phòng hướng nam này nhất, có hoa hướng dương rất đẹp.”

"Bụi hoa hướng dương này có thể được người đẹp ưu ái, điều này làm cho tại hạ cảm thấy rất vinh hạnh." Hoắc Nhiên cường điệu làm một kiểu lễ nghi quý tộc phương Tây: "Nếu tôi là bụi hoa hướng dương này, sẽ hạnh phúc đến ngất đi mất."

Lâm Noãn cúi đầu nhìn đĩa hoa màu vàng sáng, đưa tay hái một đóa đưa cho Hoắc Nhiên.

"Cậu có biết vì sao tôi thích hoa hướng dương không?"

"Vì sao?"

Bởi vì hoa hướng dương tượng trưng cho mặt trời, tưởng trưng cho sự ấm áp, tượng trưng cho việc không bao giờ quên tình yêu mình theo đuổi."

"Ý nghĩa của hoa hướng dương là như thế đúng không?"

"Không phải, ngôn ngữ của hoa hướng dương là tình yêu thầm lặng."

"Vậy..."

Nhìn Hoắc Nhiên có hơi bối rối, Lâm Noãn cắt đứt lời Hoắc Nhiên chưa nói: "Hoắc Nhiên, anh biết vì sao em lại đến nước Mỹ không?"

Hoắc Nhiên nhìn Lâm Noãn.

"Bởi vì số mệnh đã định."

Hoa hướng dương ấm áp đã định phải đuổi theo mặt trời thiêu đốt.

Hoắc Nhiên chần chừ một chút, vẫn nhận lấy hoa hướng dương trong tay Lâm Noãn.

"Hoắc Nhiên, lần thứ đầu gặp mặt em đã biết vì sao em đến rồi." lần đầu tiên Lâm Noãn nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly. "Em là vì anh mà đến."

Nhịp tim của Hoắc Nhiên có hơi nhanh.

Lâm Noãn tới gần một bước.

"Hoắc Nhiên anh nghe kỹ cho em, em Lâm Noãn ở đây thề nhất định phải vào sổ hộ khẩu Hoắc gia. Không phải vợ anh, thì là mẹ của con anh!"

Hoắc Nhiên chết lặng.

— Hết chương 3 —