Editor: Song ThyNăng lực của Giang Kiêm tốt hơn Khá Giả rất nhiều, đương nhiên là bởi vì Giang Kiêm là một ‘đại bài’, hằng ngày Vu Giai rất thoải mái, Khá Giả sẽ an bài thỏa đáng tất cả mọi việc hằng ngày từ những việc nhỏ nhất, nhưng Giang Kiêm lại không được tinh tế như vậy.
Vu Giai cũng không cảm thấy không quen, nhưng cô cũng không phải khó tính, yêu cầu mọi thứ đều phải tinh tế, cũng có thói quen việc của mình thì tự mình làm, Khá Giả sẽ đỡ bớt việc. Bây giờ Giang Kiêm không làm những việc đó thì cũng xem như cô làm thêm chút việc.
Bên người nhiều thêm Hà Uyển Doanh, sinh hoạt cũng nhiều thêm niềm vui, chút ngốc nghếch của cô có thể giúp đoàn phim thêm chút tiếng cười. Tuy rằng Hà Uyển Doanh xuất thân từ doanh môn quyền quý, trừ bỏ có chút kiêu ngạo thì cũng không có các tính tình như các thiên kim tiểu thư khác, tính tình đơn thuần, tâm tư trong sáng, nhân phẩm này trong một trường ngư long hỗn tạp như giới giải trí rất hiếm thấy, đã thấy qua nhiều dơ bẩn thì hầu như mọi người đều hướng tới đơn thuần trong sáng. Trên dưới đoàn làm phim đều thích Hà Uyển Doanh, cho dù có một số người trong lòng ghen ghét bất mãn, nhưng có Vu Giai và Giang Kiêm che chở, cũng không dám tìm Hà Uyển Doanh gây phiền toái.
Trong khoảng thời gian đó, Vu Giai mang Hà Uyển Doanh đi gặp Chu Lôi, hai người như bạn bè đã lâu, so với cô còn thân thiết hơn, Vu Giai ra vẻ oán trách khiến cho cả hai phải lo lắng bày tỏ tình cảm với cô. Vu Giai cân nhắc nhan sắc của Chu Bắc Hà, cũng rất thích Hà Uyển Doanh, đại khái là bởi vì quan hệ với Chu Lôi, hắn rất thích những bé gái nhỏ đơn thuần, nhưng bề ngoài lại không tỏ ra vẻ mặt gì khác.
Chu Lôi có thêm nhiều bạn mới, rất cao hứng.
Một lúc lâu sau, thế nhưng Chu Bắc Hà lại đồng ý cho Chu Lôi đến phim trường, khiến cho Vu Giai bị dọa không nhẹ, nima, thành phố điện ảnh là một nơi ngư long hỗn tạp, Chu Bắc Hà an tâm? Cho dù Chu Bắc Hà có an tâm, Vu Giai vẫn không an tâm, hai ngày liên tiếp tinh thần đều không tốt, lo lắng ở thành phố điện ảnh xảy ra chuyện.
Cho đến ngày hôm đó, Chu Bắc Hà tự mình đưa Chu Lôi tới, Vu Giai vừa kinh ngạc vừa đem trái tim thả xuống. Là cô lo lắng suông, Chu Lôi như bảo bối được che chở của Chu Bắc Hà, sao Chu Bắc Hà có thể để một mình Chu Lôi đến một nơi như thành phố điện ảnh.
Đi đến một nơi khác, Chu Lôi nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Vu Giai nói thân phận của Chu Bắc Hà cho Du Tranh, suất diễn hôm nay của cô cũng không nhiều lắm, vì vậy Du Tranh cũng cho cô đưa ông cháu Chu Bắc Hà đi dạo ở thành phố điện ảnh. Bởi vì không tiếp xúc nhiều với ngành giải trí nên Chu Bắc Hà cũng không hiểu biết nhiều về giới giải trí này.
Trong thành phố điện ảnh có rất nhiều phim trường đang quay, cùng với nhiều diễn viên nổi tiếng, trên đường đi, Chu Lôi không ngừng cảm thán, tiêu cũng rất nhiều tiền, nhưng Chu Bắc Hà cũng không để ý, chỉ cần cháu gái cao hứng, chút tiền ấy cũng không là gì.
Cả ngày đi cùng ông cháu Chu Bắc Hà, Vu Giai cảm giác so với diễn cả ngày còn mệt hơn, vừa trở về khách sạn liền ngã trên giường, không muốn nhúc nhích.
<
> quay xong, liền đến buổi lễ trao giải Kim Ngô Đồng, vì <> được đề cử nên Vu Giai cũng nhận được điện thoại của Tạ Tam Sơn, yêu cầu cô tham dự.
Lễ trao giải không ở Nam Thành, cũng không ở An Thành mà là tại một sân vận động ở Đế đô Thiên triều, Vu Giai khởi hành trước một ngày, Giang Kiêm và Hà Uyển Doanh cùng đi theo, Vu Đông cũng sẽ tới, nhưng không đi cùng bọn họ.
Lần này, Vu Giai lái xe đi, nhưng không tự mình lái mà là thuê một tài xế chuyên nghiệp, đường đi cũng không khó di chuyển.
Cửu ca đã đặt chỗ cho mỗi nghệ sĩ tới tham gia lễ trao giải. Khi bước vào khách sạn, người quen đầu tiên Vu Giai nhìn thấy lại là Cốc Trình Hàm, Hàn Tín đi theo bên cạnh, Vu Đông cũng ở đó.
“Đạo diễn đoàn phim thả anh ra rồi sao?” Vu Giai cười.
“Phạm nhân cũng cần không khí.” Cốc Trình Hàm nói: “Có không ít người trong đoàn phim cũng tới tham gia, đạo diễn cũng tới.”
Hai người nói mấy câu liền thấy nhiều nghệ sĩ của Cửu ca và đạo diễn nổi tiếng. Chỗ tốt khi tham gia loại tiệc tối như này không cần nói cũng hiểu, chính là một lúc nào đó có thể nhận được lời tán thưởng của một vị đạo diễn lớn nào đó, từ đó liền xuôi chèo mát mái, giá trị con người cũng nhân đôi.
Nơi mà những minh tinh tai to mặt lớn hội tụ cũng có chung một ý nghĩ: có rất nhiều truyền thông.
Vu Giai và Cốc Trình Hàm không ngừng lâu dưới đại sảnh, mà liền vào thang máy, lên lầu, Vu Đông sắp xếp hai phòng cạnh nhau cho bọn họ, “Sáng mai Tiểu Phùng sẽ đến.” Tiểu Phùng kia tất nhiên là Phùng Hạo, Phùng Hạo chưa từng đóng bộ phim nào, nhưng tại mấy loại thịnh hội như thế này, Vu Đông cũng muốn hắn tham gia nhiều hơn, hình tượng của Phùng Hạo rất tốt, tuy rằng hiện tại kỹ thuật diễn còn thua Cốc Trình Hàm và Vu Giai, nhưng tiềm lực của Phùng Hạo vẫn rất lớn, theo thời gian, kỹ thuật diễn cũng sẽ được nâng cao, hơn nữa tính tình của Phùng Hạo cũng rất khiêm tốn, muốn ra mắt ở vai trò diễn viên cũng không tính là khó khăn.
Vu Đông đi rồi, Vu Giai làm mặt quỷ sau lưng hắn, nhỏ giọng hài hước nói với Cốc Trình Hàm: “Ở trong lòng anh của ta, quả nhiên tiểu Phùng là quan trọng nhất, chúng ta chỉ là lá xanh làm nền cho hoa hồng.”
Vu Giai cũng không phải oán trách. Lòng người rất dài, giống như Vu Đông đem mọi chuyện xử lí công bằng đã không dễ dàng gì. Tuy rằng tìm được một người đại diện tốt rất quan trọng nhưng quan trọng nhất vẫn là chính bản thân của mình.
Sáng hôm sau, quả nhiên Phùng Hạo đã tới, có một trợ lí đi bên cạnh hắn, là một nử tử khoảng 30 tuổi, thoạt nhìn vừa giỏi giang lại vừa hiền hòa, Phùng Hạo gọi cô là chị Nhạn.
Phùng Hạo vẫn bộ dáng cười thẹn thùng như cũ: “Chị Tiểu Giai, anh Trình Hàm.”
Loại bộ dáng đệ đệ nhà bên này rất được Vu Giai thích, cùng hắn nói về kinh ngiệm của mình và một số chuyện trong giới, không khí cũng rất sôi nổi. Chị Nhạn, Hàn Tín và Giang Kiêm cũng quen biết, cùng nhau nói chuyện.
“Tiểu Giai trong <> diễn rất tốt, còn vài A Kiều Hoàng Hậu trong <> nữa, lần đầu xem tôi còn tưởng hai người khác nhau diễn, lúc sau nhìn tên diễn viên mới phát hiện.”
Bộ phim thanh xuân thần tượng mà Phùng Hạo đang quay còn chưa đóng máy, Vu Giai không biết diễn xuất của hắn như thế nào, nhưng căn cứ vào kí ức của kiếp trước, kỹ thuật của Phùng Hạo không hề kém. Ba người trao đổi về tin tức trong giới gần đây, nói vị đạo diễn nổi danh nào đang muốn làm đạo diễn cho bộ phim nào, hay vị thiên vương nào đang diễn nhân vật nào, đa số đều là Vu Giai và Phùng Hạo nói, Cốc Trình Hàm nói rất ít, nhưng mỗi câu đều vào trọng tâm của câu chuyện. Thời gian ra mắt dài hay ngắn cũng đại diễn cho kiến thức nhiều hay ít của mỗi người, Cốc Trình Hàm có cái nhìn rất bao quát, tầm nhìn xa, hai người nghe đều có lợi.
Vào buổi chiều, lễ trao giải đã chật ních người. Cả ba ngươi đều mang theo quần áo đến tham gia, Giang Kiêm phụ trách trang điểm cho ba người.
“Anh Giang đã là trợ lí, còn là thợ trang điểm, chị Tiểu Giai kiếm lợi rồi.” Phùng Hạo cười nói.
“Đúng vậy.” Vu Giai không hề khiêm tốn: “Nhân tài như anh Giang là khả ngộ bất khả cầu* a, tiểu sư đệ đang hâm mộ đi? Có hâm mộ cũng không cho.”
*Khó gặp, khó có được
Ba người cười nói đi xuống lầu, ở đại sảnh gặp được rất nhiều nghệ sĩ và đạo diễn, mọi người gật đầu chào hỏi, ở cửa khác sạn có một hàng dài xe ô tô hàng hiệu đang đậu, đều là xe đưa đón mọi người tới sân vận động.
Giang Kiêm, Hàn Tín và Nhạn tỷ đã xuống lầu trước để lấy xe, ba người đứng ở cửa khách sạn một lát liền nhìn thấy nơi xe đang đậu.
Vu Giai nhấc váy bước xuống từ cửa khách sạn, chiếc váy hôm nay cô đang mặc hơi dài, Hà Uyển Doanh đỡ tay cô: “Chị tiểu Giai, cẩn thận.”
Hà Uyển Doanh mặc một chiếc váy đơn giản, hào phóng dài tới đầu gối, mái tóc dài được buộc lên thành đuôi ngựa và hai chiếc kẹp tóc nhỏ sau tai, cả người tràn đầy hương vị thanh thuần. Trang điểm của Hà Uyển Doanh là kết quả của Vu Giai và Giang Kiêm.
So với vẻ đơn giản hào phóng của Hà Uyển Doanh, Vu Giai ăn mặc lại có vẻ xa hoa, bộ lễ phục hôm nay của cô là thiết kế mới nhất của Vu thị, vẫn chưa được đưa ra thị trường. Màu chủ đạo là đỏ và vàng, thêm ren, khóa ngọc trai sáng bóng, phần váy, eo, cổ tay áo đều được thêu hoa mẫu đơn, thiết kế ôm sat eo khiến cho Vu Giai thêm duyên dáng yêu kiều, tôn lên dáng người cao gầy của cô.
Đặc biệt là khi Vu Giai và Hà Uyển Doanh đứng chung một chỗ, tạo ra một hình ảnh càng thêm mãnh liệt, nhìn trang phục của hai người, Phùng Hạo liền bắt đầu khen ngợi: “Chị tiểu Giai làm sao có thể nghĩ ra được một ý tưởng độc đáo như vậy?”
Trong thời gian đi xuống cầu thang, quả nhiên Vu Giai và Hà Uyển Doanh hấp dẫn được rất nhiều ánh mắt. Vu Giai rất hài lòng với hiệu quả này, từ trước đến nay cô chưa bao giờ là người khiêm tốn trong giới nghệ sĩ này, chính là muốn đem ưu thế của mình cho người khác xem, được nhiều sự chú ý thì càng có nhiều cơ hội. Trong thời đại thức ăn nhanh này, không còn ai muốn dành thời gian tìm kiếm vẻ đẹp tiềm ẩn nữa. Cơ hội là tự mình tạo ra.
Vu Đông cũng rất hài lòng với cách ăn mặc của cô.
Tổng cộng có ba chiếc xe, chiếc của Vu Giai là Giang Kiêm phụ trách lái xe, chờ Vu Giai, Hà Uyển Doanh và thêm một nghệ sĩ khác của Cửu ca, là một nữ minh tinh không mấy nổi danh, bởi vì khi Vu Giai nghe tên thì không có bất cứ một cái kí ức nào về nữ minh tinh kia.
Vị nữ minh tinh mặc một bộ lễ phục màu tím, gương mặt được trang điểm lộng lẫy, theo nhận xét của Vu Giai thì lớp trang điểm rất tốt nhưng lại không phù hợp với chiếc váy, nhưng Vu Giai cũng không nói ra.
Nữ minh tinh cử chỉ đoan trang nhàn nhã, sau khi lên xe cũng không nói nhiều, chỉ cười nói vài câu với Vu Giai, hầu hết là một vài tin tức mà người trong giới ai cũng biết. Tới sân vận động, Giang Kiêm đi đậu xe, nữ minh tinh nói cảm ơn với Vu Giai xong liền đi về hướng bên kia.
Tiếp theo, Cốc Trình Hàm và Phùng Hạo cũng tới, khuôn mặt Cốc Trình Hàm lạnh lùng, Vu Giai còn đang nghi hoặc, liền thấy Giang Yến Linh cũng từ trên xe bước xuống, sửng sốt. Ngay sau đó, cô cũng liền bình tĩnh lại, đi về phía Cốc Trình Hàm và Phùng Hạo, Hàn Tính và Nhạn tỷ đã đi đậu xe, Vu Đông không đi theo với họ.
Đều là nghệ sĩ của Cửu ca, ở trước mặt nhiều người Vu Giai cũng không thể lại như bình thường mà lạnh lùng với Giang Yến Linh.
Lúc này, bên cạnh Giang Yến Linh cũng không phải là Khương Duy mà là một cô gái, thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ, tướng mạo thanh tú, nói không chừng là người đại diện của Giang Yến Linh.
Vu Giai nhỏ giọng hỏi Cốc Trình Hàm: “Tại sao Giang Yến Linh lại ngồi xe của anh?”
“Xe của cô không có thêm người nào à?” Cốc Trình Hàm đáp.
Vu Giai nghe xong liền hiểu. Chỉ là Cửa ca đang nâng Giang Yến Linh, không phải nên sắp xếp cho Giang Yến Linh một chiếc xe chuyên dụng sao?
Bốn người đứng ở cửa trong chốc lát, thì nghe được có người kêu tên của Cốc Trình Hàm và Vu Giai, ngẩng đầu liền nhìn thấy một đám người đang cầm micro xông tới bên này, bốn người cũng không dám chậm trễ mà lập tức bước vào sân vận động, truyền thông đều bị chặn lại ngoài cửa, những truyền thông nhỏ này không thể giành suất tiến vào sân vận động nên chỉ có thể ở ngoài chờ thời cơ.
Trong sân vận động có trải thảm đỏ, truyền thông đang đứng hai bên thảm, bốn người đi vào, chính là một loạt ánh đèn lập lòe, Hà Uyển Doanh không thích ứng được, ngay cả Phùng Hạo cũng căng thẳng.
Vu Giai nắm tay Hà Uyển Doanh, bốn người đi vào trong.
Có người nhận ra Vu Giai và Cốc Trình Hàm, đem micro đưa tới, hỏi liên tiếp mấy vấn đề. Nhiệt độ của <> vẫn còn chưa hạ, Cốc Trình Hàm và Vu Giai đang lúc hồng.
Vu Giai chỉ mỉm cười nhìn máy quay, không trả lời những vấn đề được hỏi, loại thời điểm này mà trả lời một câu lại sẽ tiếp một câu khác, một buổi đều không thể trả lời hết.
Càng đi vào trong, truyền thông hai bên thảm đỏ càng ít, dọc theo đường đi chỉ toàn nghe được âm thanh chụp ảnh răng rắc, cho đến khi bước vào phòng chờ do ban tổ chức bố trí, nơi này cũng có truyền thông, nhưng truyền thông có thể vào đây đều chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, bọn họ chia thành nhiều nhóm nhỏ tìm nghệ sĩ hay đạo diễn mà họ quan tâm để phỏng vấn.
Ba người Giang Kiêm đã vào sân vận động từ một cửa khác, nhìn thây bốn người liền duỗi tay tiếp đón.
Khi Vu Giai đi vào, lúc đi ngang qua một nhóm người đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha liền dừng lại, lùi lại, nhìn một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế, tươi cười chào hỏi: “Kim đạo.” Người đàn ông này chính là người đã phát hiện ra kĩ năng diễn suất của Vu Giai, đạo diễn Kim Minh Hà, bộ phim được hắn làm đạo diễn đều là cực phẩm, nhưng ba bốn năm mới quay một bộ.
Kim Minh Hà đang dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, xung quay cũng không có truyền thông tới quấy rầy hắn, nghe thấy âm thanh hắn liền mở mắt ra, nhìn Vu Giai, trong lúc nhất thời lại không thể nhận ra cô.
“Tôi là Vu Giai, Kim đạo không nhận ra ta à.”
Vu Giai là nữ chính một bộ phim mà Kim Minh Hà làm đạo diễn, Kim Minh Hà vẫn còn ấn tượng, hắn và Tạ Tam Sơn là bạn tốt, chuyện Vu Giai tham gia <>, hắn cũng biết, thẳng người dậy, lộ ra tươi cười: “Tiền đồ gần đây của cô, lão Tạ rất khen ngợi kỹ thuật diễn của cô.”
Vu Giai giới thiệu Cốc Trình Hàm và Phùng Hạo cho hắn, nói vài lời khách sáo liền rời đi. Cô vẫn còn biết nhìn sắc mặt người khác, Kim Minh Hà ngồi ở chỗ yên lặng như vậy, là có ý tứ không muốn ai tới quấy rầy, cô nói quá nhiều sẽ bị ghét.
Mấy người Vu Giai ngồi xuống ở khu vực nghỉ ngơi, trên bàn có điểm tâm và đồ uống, lễ trao giải cũng là 8 giờ mới bắt đầu, tránh trường hợp nghệ sĩ sẽ đói bụng.