Editor: RainBeta-er: MyHà Uyển Doanh cũng không làm ra hành động thất lễ một cách bất thường, có lẽ do thời gian này đã trải qua rất nhiều, cũng trưởng thành hơn, tuy sắc mặt cô ta thực khó coi, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra cô ta tươi cười có lệ, cô ta bắt lấy tay Vu Giai ổn định thân thể, “Hóa ra là Hạ tiểu thư.” Lúc nói chuyện còn nhìn thoáng qua mặt A Đức, lại thất vọng vì không nhìn thấy biểu cảm cô ta hy vọng trên mặt A Đức. “Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, mọi người mau vào đi thôi.”
Nói xong câu đó, cô ta cũng chưa muốn đi ngay vào đại sảnh của buổi tiệc, chỉ nhìn A Đức, bị Vu Giai kéo mới đi vào.
Một khi A Đức đã quyết định, nếu không có chuyện gì lớn sẽ không thay đổi chủ ý, Hà Uyển Doanh đứng ở chỗ này, cũng chỉ càng thêm thương tâm mà thôi.
Hà Uyển Doanh lộ vẻ thất thường quá rõ ràng, Hà Cẩm Giang cùng Hà phu nhân cũng nhìn ra được, Vu Giai đứng ở bên cạnh Hà Uyển Doanh, nhìn cô ta cắt bánh kem, giao Hà Uyển Doanh cho Hà phu nhân còn cô chuẩn bị đi hỏi chuyện A Đức về Hạ Tình một chút.
Cơ hội rất nhanh đã tới rồi.
“A Đức.” Vu Giai đi đến.
A Đức xoay người, thấy người đến là cô, tránh đi người xung quanh, hai người đi đến một chỗ tương đối yên lặng, di chuyển ly rượu trong tay, “Muốn hỏi cái gì?”
Nhìn anh ta, Vu Giai bỗng thở dài một hơi, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút phẫn nộ không thể hiểu được, cô hiểu A Đức, đương nhiên là biết A Đức mang theo Hạ Tình xuất hiện ở chỗ này nhất định có nguyên nhân. “Hai người đều không định nói cho tôi nguyên nhân thật sự của chuyện này sao?”. Mặc dù đằng sau biểu hiện quan tâm cùng yêu quý của bọn họ, Vu Giai cũng không thích kiểu cái gì cũng không biết này.
A Đức dừng trong chốc lát, lắc lắc ly rượu trong tay, trên mặt đã không còn nét cười tùy ý ngày thường, “Cũng không phải chuyện gì to tát, người nhà chúng tôi đều như vậy”. Anh ta cười cười, trong nụ cười lại đầy tự giễu, “Thật ra tôi rất hâm mộ cô và anh cô, cô chú cũng không muốn hai người làm ra bất kỳ chuyện hy sinh gì cho gia tộc cả, năm đó chú dám phản kháng cho dù bản thân không ra khỏi nhà. Tôi lại không có dũng khí như vậy.”
Tình huống của anh ta không giống Vu gia năm đó, Vu gia đơn giản hơn Triệu gia rất nhiều, tuy Vu lão gia cưới vợ kế, nhưng cũng không có sinh con riêng với vợ kế, Vu Viễn dám rời khỏi Vu gia, chưa chắc là không có vướng bận. Nhưng Triệu gia còn có mẹ anh, mặc dù anh trai A Đức đề phòng anh ta có được gia sản, nhưng hành vi cũng không quá mức. Lúc này truyền đến tin tức, bên trên có động tĩnh lớn, kẻ có quan hệ cùng Triệu gia biến động rất nhiều, vì duy trì lợi ích của Triệu gia, không đến mức cúi đầu chịu trói, dù sao cũng phải làm chút gì đó, nhưng lúc này làm gì đều có thể trở thành quân cờ sau này. Anh của A Đức đều đã kết hôn hoặc đính hôn, cho dù không có thì người chịu tội thay này phải tìm một người có phẩm chất nhưng phẩm chất không quá lớn để đảm đương, mà A Đức không có quản sự liền thành người thích hợp nhất được chọn.
A Đức nói cũng không nói trắng ra như vậy, Vu Giai suy nghĩ mấy lần mới nghĩ ra nhân quả như vậy. Cuộc sống của A Đức ở Triệu gia cũng không như ý giống Vu Giai, tuy anh ta là đứa con Lý Văn Lan sủng ái nhất, nhưng ở thời điểm nào đó, vì lợi ích của đứa con trai khác, ông ta cũng từ bỏ đứa con trai nhỏ và nhượng bộ
“Mặc dù là thế nhưng cũng nên tìm một người tính tình thích hợp với anh.” Vu Giai cau mày nói, cô cũng không cho rằng Hạ Tình sẽ thích hợp với A Đức.
“Cô cho rằng đây là cái chợ đấy à, còn để cô kén cá chọn canh, hơn nữa, trong lúc vội vã có thể tìm được một người là đã không tồi. Lúc này, người khôn giữ mình, đâu ai nguyện ý dính vào chuyện này đâu chứ?”
Trên mặt Vu Giai mang theo sầu lo, “Động tĩnh trên đó thật sự rất lớn sao?” Lớn đến mức ảnh hưởng tới Triệu gia ở chợ phía nam.
“Cũng không đến mức nói sinh tử tồn vong.” Trong giọng nói của A Đức mang theo một tia hài hước, “Nhưng nhân tính tham lam, luôn hy vọng có thể có được càng nhiều, không phải sao?” Anh ta ngẩng đầu nhìn vào đám người một cái.
Vu Giai theo ánh mắt anh ta nhìn qua thì nhìn thấy Hạ Tình. Hạ Tình tựa hồ là đang tìm người, lúc ở cùng mọi người nói chuyện thỉnh thoảng nhìn xung quanh.
A Đức nói: “Cái khác thì có lẽ không có, nhưng vẫn có một chút chỗ tốt.”
Vu Giai khó hiểu, truy hỏi, “Chỗ tốt gì cơ?”
A Đức cười cười, cũng không trả lời, xoay người nói chuyện cùng người đang đi tới.
Vu Giai quay đầu lại thì thấy Hạ Tình. Ánh mắt Hạ Tình nhìn cô vô cùng khó chịu, lại cố tình trên mặt làm ra một bộ tươi cười hiền lành, ngôn ngữ thân thiết, “Tôi tìm A Đức nửa ngày không thấy, hóa ra là nói chuyện cùng Vu tiểu thư ở chỗ này.”
Vu Giai cúi đầu mắt trợn trắng, lời nói “thẳng thắn”, bỗng nhiên có chút hiểu rõ vừa rồi A Đức nói “chỗ tốt” là cái gì. Hạ Tình người này bề ngoài thoạt nhìn thanh thuần non nớt, tự cho là thông minh lanh lợi, nhưng có đủ loại thủ đoạn tâm tư, A Đức anh ta chỉ xem như trò chơi nhỏ trước khi dùng cơm, nhất định thừa sức ứng phó.
Quả nhiên, không biết A Đức cùng Hạ Tình nói gì đó, Hạ Tình liền lại cùng A Đức nói nói cười cười, ánh mắt nhìn về phía Vu Giai cũng đã không có sự khó chịu như vừa nãy nữa.
Vu Giai xoay người đi tìm Hà Uyển Doanh, ở bên cạnh Hà Uyển Doanh nhìn thấy Lý Tu, quả thực như một bộ phim kinh dị. Không biết có phải do cái thứ gọi là khí vận vai chính đang tác quái hay không, tuy sự kiện địa điểm thay đổi, Lý Tu vẫn biết Hà Uyển Doanh cùng Giang Yến Linh, mặc dù quan hệ hiện tại của Hà Uyển Doanh cùng Lý Tu cũng không chặt chẽ như trong sách, chính là nói đã nghịch chuyển, trong sách Hà Uyển Doanh từ đầu đến cuối chỉ có một mình Lý Tu, một đời này lại gây chuyện trước khi quen biết Lý Tu. Mặc dù như vậy, Vu Giai phát hiện từ sau khi Hà Uyển Doanh cùng Lý Tu quen biết, tuy trải qua thời gian dài, quan hệ giữa hai người dần dần hòa hoãn thân mật, ít nhất hiện tại Lý Tu đã coi như là một trong số những người bạn ít ỏi của Hà Uyển Doanh rồi.
Trong khoảng thời gian này Lý Tu thường xuyên xuất hiện ở thành phố điện ảnh, Vu Giai trong lòng cho rằng Hà Uyển Doanh sẽ không mời hắn tới tham gia tiệc sinh nhật, lại quên Hà Uyển Doanh đều đã phát thiệp mời cho người của đoàn phim, bị Lý Tu gặp được cũng là rất dễ dàng.
Hà Uyển Doanh rõ ràng không có tâm trạng, phản ứng trì độn, làm cho người tới tham gia tiệc chuẩn bị một bụng lời hay lại chỉ có thể không ngừng khen ngợi vẻ đẹp và trang phục của Hà Uyển Doanh hôm nay.
Nhìn đến Vu Giai, Diêm Tuấn Thanh mỉm cười chào hỏi cô.
“Vu tiểu thư.” Lý Tu nhìn Vu Giai, ánh mắt trong chốc lát liền sáng lên, chuẩn bị mở miệng nói lời khen.
Lý Tu mang theo bạn nữ tới.
Lúc Vu Giai nhìn thấy Lý Ngải, đôi mắt không tự chủ được mà híp lại. Ở một mức độ nào đó, Lý Ngải cùng Giang Yến Linh là cùng loại người, thói quen dùng nhu thuận làm vũ khí, tuy loại nhu thuận này chỉ là biểu tượng, nhưng rất nhiều đàn ông đều thích cái dạng này, đây có lẽ là thói hư tật xấu của đàn ông, nhưng điểm này cô không thể quản được. Cho nên, Hạ Gia Du chọn Lý Ngải, Lý Tu vì Mục Tú Kim hủy toàn bộ Vu gia.
Lý Ngải ôn nhu cười chào hỏi Vu Giai, trên mặt cô ta hoàn toàn nhìn không ra vẻ ghen ghét hay khó chịu mà không lâu trước đây cô ta thể hiện khi nhìn thấy Vu Giai, Lý Ngải hôm nay, trang dung khéo léo, không mở miệng nói chuyện, trên mặt là ánh mắt e lệ gãi đúng chỗ ngứa, bất kì ai nhìn thấy đều nói cô ta là một cô gái xinh đẹp thẹn thùng.
Lý Tu lúc này vừa mới bước được nửa bước chân đến ngưỡng cửa nhà giàu quyền quý ở chợ phía nam, cũng không quen biết nhiều người, tương đối mà nói cũng không có tiếng xấu gì, ở trong loại tiệc này, có rất ít người nói lời không tốt, giữa bọn họ đều là khen ngợi tâng bốc nhau, tự nhiên cũng nhận được không ít “lời ca ngợi”. Người lăn lê bò lết mà lớn lên trong loại tiệc này, rất ít coi mấy lời này là thật, bởi vì chuyện giáp mặt nói lời hay rồi sau lưng lại thọc dao nhỏ cũng không hiếm thấy, mọi người sớm đã học được cách đeo mặt nạ lúc ra cửa rồi.
Anh em Lý Tu hiển nhiên không phải.
Tuy trong lòng có vài phần cảnh giác, cũng biết lời nói trong trường hợp này không thể tin hoàn toàn, Lý Tu nghe mọi người cùng khen, vẫn có cảm xúc tự đắc kiêu ngạo thoát ra. Lúc chào hỏi Vu Giai cũng có vẻ vô cùng thân thiện.
Vu Giai không để ý cười rộ lên, làm người khác nhìn không ra tật xấu, lại thấy trong lòng có chút không thoải mái. Trạng thái của Hà Uyển Doanh không quá tốt, ánh mắt lướt một vòng ở trong đại sảnh, lớp trang điểm trên mặt cũng không thể che giấu sắc mặt tái nhợt của cô ta, sau khi cắt xong bánh kem, Vu Giai đã cố ý trang điểm dày hơn cho cô ta.
Vu Giai có thể đoán được cô ta đang tìm cái gì, nhưng loại chuyện này, cô ngoại trừ thở dài, tựa hồ cũng không làm được việc khác. A Đức chấp nhận Hạ Tình hiển nhiên là có suy tính của chính anh ta, phần tâm tư này của Hà Uyển Doanh tựa hồ từ lúc bắt đầu đã định sẵn kết quả như vậy, cho dù không có Hạ Tình, cũng sẽ có Khâu Tình, Đổng Tình.
“Mấy ngày này ở đoàn phim không thường xuyên nhìn thấy Vu tiểu thư”. Lý Tu nói về chuyện tổ quay với cô, hắn đã quen với người trong đoàn phim “Biên thành”, bởi vì hắn “khiêm tốn hiếu học”, Tạ Tam Sơn cực kỳ xem trọng mà liếc mắt nhìn hắn một cái, rất nhiều đạo diễn phương diện tri thức đều có xu hướng hỗ trợ lẫn nhau, Vu Giai không biết đây có phải là cái gọi là “hiệu ứng vai chính” hay không, lại không thể không thừa nhận, Lý Tu người này vận khí tốt đến không thể tin được.
Bộ phim nhựa Lý Tu đầu tư đã bắt đầu quay, cũng không mời đến diễn viên vô cùng nổi tiếng, Vu Giai lại biết bộ phim này không lâu sau sẽ cực hot.
“Đó là do những cảnh của diễn viên chính đã kết thúc nên đạo diễn Tạ cho chúng tôi nghỉ.” Vu Giai nói, “Nghe nói phim Lý tiên sinh đầu tư đã bắt đầu quay, Lý tiên sinh có hứng thú đặt chân vào giới giải trí sao?”
“Cứ quay xong bộ này rồi nói sau, xem thử phản ứng trước.” Lý Tu khiêm tốn nói, thần sắc lại vô cùng tự tin, cũng không lo lắng vấn đề phòng bán vé sau khi bộ phim khởi quay xong, sự thật đã được xác nhận, cho nên không cần anh ta cẩn thận chứng minh.
Vu Giai dùng đầu ngón tay vuốt ve mép ly rượu, cười khẽ, “Tôi nghe nói trong phim của Lý tiên sinh dùng vài diễn viên của “Biên thành”?”. Tin tức này là nghe được từ thợ trang điểm họ Giang nào đó, nói là Giang Yến Linh ở trong phim của Lý Tu đầu tư diễn một vai không quan trọng lắm trong phim.
Lý Tu hiển nhiên không có ấn tượng sâu sắc với Giang Yến Linh, suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ tới, “À, cái đó hả, vị nữ nghệ sĩ kia là tự tìm đến tiến cử, thử vai xong cảm thấy không tồi liền để lại. Nhưng thật ra trước đó, Vu tiểu thư đã đồng ý làm khách mời trong phim rồi, không biết lời này còn tính nữa không?”. Làm một người nam chính thành công, Lý Tu rất hay nói, ngôn ngữ dí dỏm, nếu không phải trải qua qua kiếp trước, cùng với miêu tả ở trong sách, Vu Giai cũng sẽ cho rằng Lý Tu người này rất không tồi.
Vu Giai cười một tiếng, tươi cười như xuân hoa nở rộ, tướng mạo cô vốn rất xinh đẹp, cười rộ lên càng thêm ba phần sáng ngời, nét mặt bức người, “Đương nhiên giữ lời, không biết Lý tiên sinh đã chọn nhân vật gì cho tôi? Trước đó đã nói là tôi muốn thu phí rồi đó.”
Lý Tu vốn dĩ cũng không nghĩ đến nhân vật trong phim của Vu Giai, lúc này nghe cô nói, bỗng nhiên nảy lên chủ ý, miệng liên tục đồng ý, tiếp theo Vu Giai nói đến rất nhiều chuyện trong giới giải trí, vốn dĩ là tán gẫu, tự nhiên thành nói đông nói tây, không có chủ đề cố định.
Vu Giai quen nhiều người, ở trong tiệc cũng không thể chỉ lo nói chuyện với một mình Lý Tu được, chỉ nói không đến năm phút đã thay đổi đối tượng. Tuy Lý Tu ngôn ngữ dí dỏm hay nói, nhưng Vu Giai có loại tâm lý chán ghét với anh ta, cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh ta, rất dễ dàng đã tìm được cớ rời đi. Mục đích cô tới bữa tiệc cũng không phải là nói chuyện với Lý Tu, chủ yếu là vì sinh nhật Hà Uyển Doanh, thuận tiện giới thiệu người trong bữa tiệc với Diêm Tuấn Thanh mà thôi, bên này chính là ai, trong nhà làm gì đó, có dạng quan hệ thế nào với Vu gia,…
Diêm Tuấn Thanh cũng không thích ứng được loại khen ngợi dối trá trong buổi tiệc này, lại dụng tâm mà nhớ kỹ lời Vu Giai. Cô cùng Vu Đoan, là muốn hai người cùng nhau nỗ lực, mấy ngày này cô cũng từ trong miệng Vu Giai biết không ít chuyện nhà “quyền quý”, rất nhiều chuyện cô đều thấy không thể tin được, làm trong lòng cô khủng hoảng. Quyết tâm của cô có chút dao động, không biết cô đã chuẩn bị tốt muốn bước vào cuộc sống như vậy chưa nữa, cô không dám đưa ra câu trả lời khẳng định.
Âm thanh kinh hô truyền đến từ một góc đại sảnh, Vu Giai dừng đề tài đang nói với người đối diện, theo ánh mắt mọi người nhìn qua.
Bữa tiệc trong đại sảnh Hà gia bố trí tuy lộng lẫy nhưng rất trang nhã, suy xét đến việc đây là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Hà Uyển Doanh nên tràn ngập hơi thở thanh xuân, những cây dây leo màu xanh lục rũ xuống từ mái nhà và quấn quanh chùm đèn màu, ánh sáng mông lung mê hoặc phản chiếu lên mặt đất và tường đầy huyền lệ quyến rũ, xung quanh đại sảnh bố trí một vòng sô pha để nghỉ ngơi, cùng với các loại ghế khác, những dây leo màu xanh rũ xuống cùng bồn hoa được sử dụng để ngăn cách các khu vực, không bao chùm dày đặc đem lại cho khách dự một tâm lí và cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ
Nơi truyền đến tiếng kinh hô ở khu vực phía tây nam đại sảnh buổi tiệc, đó là khu đồ ăn tự túc, thường trên mặt bàn luôn đặt đầy đủ loại thức ăn điểm tâm, thỏa mãn khách dự. Hai nhân vật chính trong chuyện này lại đều là người Vu Giai quen.
Là Hạ Tình và Lý Ngải.
Trên phần ngực lễ phục của Hạ Tình ướt đẫm một mảng lớn, bởi vì màu của lễ phục là màu nhạt nên vệt nước này vô cùng rõ ràng, toàn bộ chỗ từ ngực đến bụng đều ướt. Ngực Hạ Tình kịch liệt run rẩy, gương mặt đỏ lên, hiển nhiên đang cực tức giận.
Lý Ngải đối diện cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn, thấy không rõ lắm biểu tình cô ta, nhưng dưới sự vênh váo hung hăng của Hạ Tình lại nhu thuận mà cúi đầu, Lý Ngải không ngừng xin lỗi Hạ Tình, hiển nhiên đạt được điểm cộng vì là “kẻ yếu”.
Nguyên nhân ban đầu của chuyện này theo Hạ Tình là do Lý Ngải đổ rượu vào người cô ta còn như lời Lý Ngải là Hạ Tình không cẩn thận đυ.ng phải cô khi cô đang cầm ly rượu trên tay, không thể biết chính xác sự thật là gì. Chiêu thức đổ rượu như vậy, đơn giản thô bạo, lại vô cùng hiệu dụng.
Hà Uyển Doanh bị Vu Giai đẩy ra trước mặt, nói chuyện với Hạ Tình một cách lơ đễnh, đôi mắt lại nhắm thẳng lên người A Đức. Khách dự ướt quần áo ở trong bữa tiệc, Hà Uyển Doanh làm chủ buổi tiệc hẳn là phải cung cấp quần áo sạch cho khách thay, nhưng vị chủ tiệc Hà Uyển Doanh này, hiển nhiên có chút “không đủ tiêu chuẩn”, mặc dù bị Vu Giai đẩy ra, ngược lại làm lửa giận của Hạ Tình càng lớn hơn.
Vu Giai che che trán, cô sai rồi, cô không nên quên ân oán giữa Hà Uyển Doanh cùng Hạ Tình mà đẩy Hà Uyển Doanh đi ra ngoài.
Nhờ có A Đức khuyên bảo, Hạ Tình áp xuống sự tức giận cùng sự không cam lòng lại, thay một bộ quần áo, không trở lại đại sảnh buổi tiệc mà rời đi luôn.
Nhìn chằm chằm bóng dáng Hạ Tình rời đi, Lý Ngải trong mắt dâng lên vẻ sáng ngời, trên mặt cô ta tươi cười đắc ý, nhưng cô ta rất nhanh ý thức được, nhanh chóng đổi sang nụ cười e lệ thẹn thùng. Cô ta sớm đã quen đeo biểu tình như vậy ở trên mặt, lúc còn rất nhỏ cô ta đã phát hiện, chỉ cần cô ta mang biểu tình như vậy, người trong thôn sẽ khích lệ cô ta, giáo viên sẽ khích lệ cô ta, bạn học đều sẽ cố ý mà nhường cô ta, cha mẹ không đặc biệt bất công cũng chưa từng đánh chửi cô ta, chuyện này vốn khó xảy ra ở trong một thôn vốn trọng nam khinh nữ. Đặc biệt là ở trong trường học hiện tại của cô ta, chỉ cần cô ta mang biểu tình như vậy, ánh mắt nam sinh lướt qua dừng ở trên người cô ta sẽ đặc biệt nhiều, chỉ cần cô ta vừa nói có chuyện gì thì sẽ có người phía sau tiếp bước giải quyết cho cô ta.
“Ngải Ngải, em không sao chứ?” Lý Tu quan tâm hỏi. Lý Tu rất yêu thương em gái anh ta, anh ta cho rằng năm đó em gái bỏ học là vì để anh ta đi học, trước khi trọng sinh, đủ loại bất hạnh của Lý Ngải bám rễ trong lòng anh ta, cho nên trong lòng vẫn luôn có một phần áy náy. Sau khi trọng sinh, hắn thề làm người nhà sống cuộc sống tốt nhất, biết nguyện vọng muốn vào đại học của Lý Ngải liền tìm trường học tốt cho cô ta, Lý Ngải tới chợ phía nam mấy ngày nay mua rất nhiều quần áo và đồ dùng con gái cho cô ta, giống đại đa số đàn ông, thích dùng vật chất đền bù áy náy trong lòng.
“Anh, em không sao.” Lý Ngải cười nói, chỉ là nụ cười này có một tia ủy khuất, cố ý miễn cưỡng cười.
Ánh mắt Lý Tu nháy mắt u ám, ở trong lòng hung hăng nhớ kỹ Hạ Tình. Anh ta vuốt đầu Lý Ngải như là thề, thấp giọng nói: “Anh sẽ không để em bị bắt nạt, một ngày nào đó…”
Lý Ngải kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn hắn, nhanh chóng lộ ra biểu tình tín nhiệm sùng bái, “Em tin tưởng lời anh nói.”
Lý Tu được cổ vũ, áp lực dã tâm trong lòng bành trướng ba phần. Hai người rất nhanh rời đi.
Vu Giai nhìn chằm chằm hướng Lý Tu rời đi, cô cảm thấy vừa rồi đã xảy ra cái gì đó nhưng lại không nói ra được không đúng chỗ nào. Có người đến gần, cô nhanh chóng quên chuyện này, một đời này cô gặp lại Lý Tu, Giang Yến Linh, Lý Ngải sớm hơn dự định, có một số việc không thay đổi, nhưng có một số việc đã thay đổi. Cô có lẽ hẳn nên khuyên anh sớm một chút kết hôn cùng chị Diêm, như vậy cho dù sau này có xảy ra cái gì cùng Mục Tú Kim cũng chỉ là một lần nɠɵạı ŧìиɧ gặp dịp thì chơi, huống hồ cô tin tưởng vào nhân phẩm của anh trai nhà mình.
Hôm trước ba mẹ gọi điện thoại về nói là thấy thác nước ở Nicaragua, đi dạo ven đường ngắm cảnh đẹp làm cho bọn họ vui đến quên cả trời đất, không có chút ý định muốn về nào cả. Lần sau ba mẹ gọi điện thoại về, cô có lẽ hẳn nên nhắc lên chị Diêm, tin tưởng bọn họ rất nhanh là có thể bay trở về.