Edit: Kiều.Beta: Tâm.Giả Sáu là một cư dân chính gốc ở khu quận Mây Trắng, lúc nào cũng ăn chơi lêu lỏng, không chịu làm việc, thường xuyên giao du với đám côn đồ, trộm cắp, tống tiền người ở nơi khác. Bởi vì hay làm những chuyện xấu, nên thanh danh của họ luôn không tốt trong mắt những hộ gia đình ở khu Mây Trắng. Nhị Cẩu Tử cùng với Lữ Thắng đều là cộng sự của hắn, cũng chả phải người tốt lành gì, nhưng họ cũng không dám làm những chuyện như gϊếŧ người phóng hỏa.
Sau khi biết được hạng mục phá dỡ khu Mây Trắng bị di dời, ba người này nổi lên tâm tư, bắt đầu tăng giá. Rất nhiều hộ gia đình cũng có suy nghĩ này, nhưng không có khua chiêng múa trống thông báo cho khắp thiên hạ biết như ba người này.
Giả Sáu và Lữ Thắng đều có bất động sản ở hồ Mây Trắng, do tổ tiên để lại. Sau khi nghe được tin tức nơi đây sẽ bị phá dỡ, họ muốn kiếm được nhiều tiền hơn từ việc này. Thường thì mọi người hay có thói quen sẽ gia tăng thống kê diện tích phá dở, nhưng Giả Sáu lại sử dụng một vài chiếc lều lớn ở sân trong và trên nóc nhà để tạo thành khu vực đang thi công, thực sự vẫn trông hơi kỳ lạ. Họ còn xúi giục những hộ dân cư khác, cùng nhau đoàn kết và đòi thêm nhiều lợi ích từ phía công ty chịu trách nhiệm cho dự án phá dỡ này, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ vì cả hai biện pháp đều không thực thi được. Ba người bọn họ lại nghĩ ra kế khác, quấy rối A Đức, nhưng bởi vì A Đức đã thuê sẵn xã hội đen để bảo kê, nên họ vẫn tiếp tục thất bại.
Nhìn thấy những người dân xung quanh đã ký hợp đồng và bắt đầu chuyển đi, Giả Sáu và Lữ Thắng vội vàng đi vào nhà. Nhị Cẩu Tử không có nhà ở Mây Trắng, đi theo hai người họ chỉ vì muốn kiếm thêm ít tiền, cho dù việc quấy rối có không thành công thì cũng không liên quan gì đến hắn, cho nên hắn mới dám đi theo hai người đó.
Giả Sáu đến gặp Lữ Thắng để thương lượng, thảo luận về chuyện di dời. Thấy hàng xóm xung quanh đã ký hết, mà chỉ hai người không ký, hai ngày đầu, ngày nào cũng có nhân viên mang hợp đồng qua, dần về sau cũng không thấy qua nữa. Cả hai có chút hoảng hốt, bọn họ chỉ muốn thu thêm một chút lời ích từ việc phá dỡ, chứ không phải là không muốn phá dỡ.
Khi Giả Sáu nhìn thấy Lữ Thắng, Lữ Thắng nói hắn ta vừa mới tìm được người mua, đưa ra rất nhiều điều kiện, Lữ Thắng vỗ ngực đảm bảo, Giả Sáu lập tức cảm động. Lữ Thắng nói rằng hắn đã hẹn người mua ở bên hồ Mây Trắng, hai người gặp Nhị Cẩu Tử ở trên đường, thế là cả ba cùng đi.
Giả Sáu nhìn người mua mặc vest, đi giày da, đeo kính râm, hắn ta nói ra những điều kiện mua nhà y chang với những gì mà Lữ Thắng đã nói, nói xong thì lấy hợp đồng ra. Sau khi ký hợp đồng, Giả Sáu vui vẻ cầm một vali tiền, một bộ chứng chỉ bất động sản ở trung tâm thành phố, vừa xoay người thì cảm thấy đau đớn ngay gáy, sau đó thì bất tỉnh nhân sự.
Hắn cũng không biết Lữ Thắng và Nhị Cẩu Tử thế nào.
“Xem ra là có người đứng ở phía sau giở trò.” A Đức nói, đi tìm xung quanh cũng không hề phát hiện tung tích của Lữ Thắng cùng Nhị Cẩu Tử. Người phụ nữ của Lữ Thắng ngồi trong sân khóc lóc, “Kẻ gϊếŧ người ngàn dao đã bị ngàn dao gϊếŧ lại. Đã sớm muốn ký hợp đồng nhưng không chịu nghe, nếu không thì hiện tại đã không xảy ra chuyện gì…”
A Đức cau mày, phân phó cho mọi người tiếp tục tìm kiếm, đưa Vu Giai trở về biệt thự, “Vốn dĩ chỉ muốn dẫn em đến xem hồ Mây Trắng, không ngờ lại xảy ra chuyện này.”
“Anh khách khí với em làm gì?” Vu Giai cười.
A Đức cười cười, lông mày giãn ra, “Anh phải trở về để theo dõi.”
Vu Giai mở miệng.
A Đức nhìn vẻ mặt của cô, “Em muốn nói gì?”
Vu Giai vốn muốn nói chuyện này có liên quan đến Triệu gia, nhưng nghĩ lại A Đức còn có những người anh em có kinh nghiệm giải quyết tốt được chuyện này, vì vậy cô đổi lời: “Đi đường cẩn thận.”
“Có lời này của em thì anh nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.” A Đức quay đầu cưới với cô, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà họ Triệu, cũng không có ý quay về, xoay người đi đến bên đường, nhanh chóng bắt taxi.
Nghĩ đến những điều này, Vu Giai ngủ không yên, ngày hôm sau không thấy A Đức đâu, thẳng đến ngày thứ tư mới thấy. Tinh thần của anh ta có vẻ không tồi, Vu Giai không nhìn thấy bất kì tin tức gì về hồ Mây Trắng trên báo chí truyền thông, tâm tình thả lỏng.
A Đức không nói rõ, cô cũng không hỏi, mặc dù cô biết A Đức dùng phương pháp gì, nhưng mọi chuyện êm xuôi là được.
A Đức đứng ở bên kia hàng rào, nửa người trên bị lộ ra hoàn toàn, khoảng cách giữa anh và biệt thự chỉ cách nhau đúng duy nhất cái hàng rào này, “Bảo bối Tiểu Giai,” khóe mắt của anh ta cong lên, khuôn mặt tuấn tú đầy ý cười: “Buổi tối tới nhà anh ăn đi, lâu rồi em không tới, mẹ của anh nhớ em lắm.”
Vu Giai đội một chiếc mũ che nắng, chiều nay không có lịch trình, cô đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế gỗ trên bãi cỏ. Cách đó không xa là một vườn hoa hồng đang nở rộ, mùa nở đầu tiên trong năm, những bông hoa đua nhau khoe sắc dưới ánh mặt trời ấm áp, hương thơm thoang thoảng theo chiều gió, như có như không khiến người ta mê đắm.
Cô đóng quyển sách trên tay lại, ngẩng đầu lên: “Anh có chắc là anh có thời gian rảnh không?”
“Chắc 100%.” A Đức nói, một tay chống lên hàng rào, lấy đà nhảy vào bên trong, “Em đến nhà anh đi, đến nhà anh hay nhà em cũng như nhau mà.”
Vu Giai quay đầu nhìn anh ta: “Gần đây không thấy hồng nhan tri kỷ của anh đâu, A Đức nay đổi tính rồi à?”
A Đức tiến đến gần cô, cười trêu chọc: “Chỉ có bảo bối Tiểu Giai thôi, cả bộ xương khô còn sót lại này cho em tất.”
Cô bật cười thành tiếng: “Em cũng không phải bộ xương khô, cho nên không cần lời ngon tiếng ngọt dỗ em.” Cô đứng dậy, “Cũng lâu rồi không về thăm mẹ Triệu, lát nữa em với anh cùng đi.” Nhướng mày, “Sẵn ké bữa cơm.”
Vu Giai cũng không thích đến nhà họ Triệu lắm, chỉ thỉnh thoảng đến vài lần.
Triệu gia rất đông người, mặc dù thời Thiên Triều đã bắt đầu có chế độ hôn nhân một vợ một chồng, nhưng nhiều gia đình quý tộc vẫn theo phong tục phong kiến, nhiều nam giới, đặc biệt là những người trong gia tộc này đều đa thê, đa thϊếp. Thê thϊếp không được đưa vào gia phả, không được làm đám cưới, nhưng vẫn công khai nuôi dưỡng ở nhà. Bố của A Đức có ba người vợ, mẹ của A Đức – Lý Văn Lan – là một người phụ nữ có tâm cơ, mặc dù trong nhà có tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ, nhưng ba người con trai đầu cùng con út đều do bà sinh. Hôn nhân truyền thống của Trung Quốc là một nam một nữ kết hôn với nhau, bất kể hai người họ như thế nào. Lý Văn Lan được gả cho bố của A Đức, chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn, bởi vì đây là một ngõ cụt. Điều duy nhất bà có thể làm là đấu tranh cho lợi ích của chính mình trong phạm vi cho phép, sử dụng thân phận của mình, kể cả con cái cũng bị lợi dụng.
Lý Văn Lan nắm tay Vu Giai, cười nói: “Tiểu Giai cũng lâu rồi không tới,” Hòa nhã nhìn cô, “Càng lớn càng xinh.”
“Mẹ Triệu cũng ngày càng trẻ ra.” Vu Giai vừa cười vừa khen. Lời hay ai mà chẳng thích nghe, nói một câu cũng không mất gì.
“Cái miệng như được bôi mật, nói gì cũng thấy ngọt.” Lý Văn Lan mỉm cười, kéo Vu Giai ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách: “‘Bác nghe nói anh em nhà cháu vừa mới dọn đến nhà chính ở. Hai nhà gần nhau như vậy, nhớ đến đây thường xuyên nhe.”
Hai người cùng nhau hàn huyên chút chuyện nhà, bỗng nhiên nghe được cô Tứ trở về, một người phụ nữ từ ngoài bước vào, nhìn thấy Lý Văn Lan, cô ta sửng sốt, cúi người kính cẩn, “mẹ.” Lý Văn Lan sinh bốn con trai, không có con gái, thái độ của bà từ trước đến nay vẫn luôn xa cách, những “thê thϊếp” trong nhà chưa bao giờ dám xúc phạm đến nhân phẩm của bà, cho dù những đứa con trong đại gia đình có ngầm tranh đấu kịch liệt đến mức nào. Chỉ cần không đem chuyện gia đình ra bêu rếu bên ngoài, bà vẫn luôn bỏ qua mâu thuẫn giữa các con, theo như cách mà bà nói, tranh đấu bên trong thì ra ngoài mới có thể khôn lớn được.
Thực tế cũng đã chứng minh rằng dù cuộc tranh giành trong một đại gia tộc như nhà họ Triệu có khốc liệt đến đâu, thì bên ngoài bọn họ vẫn rất khôn ngoan, không hề thua kém ai.
“Chào chị Tứ.”, Vu Giai cười chào Triệu Lan Trang. Những đứa con gái nhà này đều đặt tên rất tùy tiện, sắp xếp theo chữ số.
“Chào em, Vu Giai.” Triệu Lan Trang mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, Vu Giai và A Đức quen biết nhau từ lâu, nhưng lại không thân với con gái nhà họ Triệu, có gặp thì cũng chỉ gật đầu chào hỏi.
Có Lý Văn Lan ở đây, Triệu Lan Trang cũng không tiện tránh đi, đứng lại nói chuyện với Vu Giai về một số xu hướng gần đây, tất cả đều xoay quanh mấy vấn đề của con gái, chẳng hạn như quần áo và trang điểm.
“Chị quên chúc mừng em, Tiểu Giai. Nghe nói trong tuần lễ thời trang năm nay, quần áo trưng bày trong nhà không chỉ bán hết mà còn nhận được hàng chục triệu đơn đặt hàng.”
Vu Giai đã nhận được tin tốt từ Vu Đoan, cũng đặc biệt đem qua tất cả các tờ báo, cắt bỏ những thông tin liên quan đến doanh nghiệp của nhà họ Vu, dán vào một cuốn sổ riêng biệt. Vu Giai nghe Triệu Lan Trang khen ngợi, khiêm tốn nói: “Phong cách năm nay đa dạng và người mua cũng nhiều nên mới có được kết quả như vậy.”
Triệu Lan Trang mỉm cười: “Không biết Lễ hội trang sức tháng 7 có thể chứng kiến được bộ sưu tập mới nào không. Mấy năm nay, nhà em trưng bày không nhiều, nhưng mỗi món đồ đều kinh diễm và độc nhất vô nhị.”
“Em không biết nhiều về phương diện thiết kế trang sức. Nhưng em tin tưởng vào năng lực của các nhà thiết kế bên em sẽ không làm khách hàng thất vọng. Chị Tư có ưa thích món nào, em có thể giúp chị lấy được phiếu giảm giá. Tất nhiên, nếu là mẹ Triệu thì miễn phí.” Cô mỉm cười, tiếng cười giòn tan, giống như một chuỗi chuông gió bằng ngọc, “Lúc đó, nhà của cháu còn có thể kiếm được một đại sứ tuyên truyền.”
“Đứa nhỏ này, thật biết cách nói chuyện.” Lý Văn Lan mỉm cười. Dù biết đó là lời khen của Vu Giai, nhưng bà rất hưởng thụ. “Nếu cháu đã nói vậy thì bác nhất định sẽ đến ủng hộ Lễ hội trang sức vào tháng Bảy của nhà cháu. Đem đồ nhà cháu đóng gói bỏ hộp hết, cho lỗ vốn chơi.”
“Nếu mẹ Triệu thích thì tất cả đều cho mẹ, nếu anh hai ở đây thì anh ấy cũng sẽ nói như vậy. Lúc đó nếu chúng cháu không còn tiền ăn, không lẽ mẹ Triệu có thể bỏ mặc sao?”
Sau khi hàn huyên một lúc với Lý Văn Lan, bà đuổi cô với A Đức đi vòng vòng Triệu gia tham quan. Cô nhìn A Đức vô tâm vô phổi, lần này đến nhà họ Triệu, cô hiển nhiên cảm nhận được điều gì đó mà cô chưa cảm nhận được ở kiếp trước. Mối quan hệ giữa A Đức và các anh chị em trong gia đình không được tốt lắm. Cuộc chiến giữa người nhà với nhau cực kỳ tàn khốc, tuy không cùng huyết thống nhưng cũng thật ớn lạnh.
A Đức ngồi trên tảng đá xanh bên ao ở sân sau, ném đá xuống nước. “Khi còn nhỏ, anh đã ước rằng bản thân không được sinh ra trong một gia đình như vậy, nhưng điều đó chỉ là tưởng tượng. Anh đã sinh ra trong một gia đình như vậy. Đó là sự thật không thể thay đổi. Nó như một dấu vết không thể xóa bỏ trên cơ thể. Dù không thích thì cũng phải mang theo.”
Anh ta đưa tay ra sau, đặt tay lên viên đá xanh, liếc nhìn bầu trời rồi quay lại nhìn cô.
Vu Giai ngồi xổm trên một mảnh đá xanh khác bên cạnh. Cô mặc áo sơ mi trắng, quần jean xanh và giày thể thao đế bệt giản dị. Cô để tóc dài và thắt bím tóc đuôi cạp, hai tay chống cằm khiến đôi má phúng phính, trông ngây thơ và đáng yêu. Nghe anh ta nói, cô quay lại nhìn, “Anh đang than phiền với em à? Từ khi nào anh dễ xúc động vậy? Con đường sau này do chính anh lựa chọn. Chỉ là dọc đường có một số cảnh vật, nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Hãy nhìn về phía cuối con đường, đó là mục tiêu mà chúng ta phải lựa chọn.”
“Mấy lời này của em nghe triết lý nhở.” A Đức cười, vẻ mặt nghiêm nghị, Vu Giai đã quen với sự phóng túng. Anh ta nghiêng người trước mặt Vu Giai, biểu tình bát quái, “Anh nghe em họ Tiểu Duy của em nói em với Hạ Gia Du chia tay, cuối cùng cũng nhận ra được điều gì đó rồi hả.”
Vu Giai trợn mắt nói: “Em còn chưa nhìn thấy Hồng Trần.” Vươn tay đẩy cái đầu to của anh ta ra, “Theo như lời của anh cả, Hạ Gia Du là người tốt, nhưng chúng em không thích hợp. Em đang học cách không phụ thuộc vào đàn ông. Tính cách và gia đình của hắn không thể chịu đựng được tính cách của một người như em. Người ta hay nói ‘đau dài không bằng đau ngắn’. Em thấy câu này rất đúng. A Đức, anh có hài lòng với câu trả lời này của em không? ” Cô nhảy ra khỏi tảng đá xanh.
“Đây là một quyết định sáng suốt.” A Đức vỗ tay, “Anh sẽ ủng hộ em vô điều kiện, Tiểu Giai bé bỏng.” Lại nói chuyện phiếm: “Em có cần anh trai giới thiệu một người đàn ông tốt cho em không?”
Vu Giai liếc anh ta một cái. “Có chắc là những người mà anh quen đều là người tốt không?”
A Đức sởn cả tóc gáy : “Bảo bối Tiểu Giai, em xem thường anh à?” Anh ta suy nghĩ một hồi, “Em nói như vậy, ý em là người đàn ông tốt là người chưa có gia đình hoặc là chưa có con sao?”
Anh cũng có quen biết một vài người có sự nghiệp thành công, trẻ tuổi và đầy triển vọng, chỉ là không một ai không xứng với Tiểu Giai. Tiểu Giai khác với những cô gái mà anh ta biết. Môi trường hoàn cảnh nơi cô lớn lên cho thấy cô sẽ không bao giờ chịu đựng những người đàn ông ăn chơi đàng điếm, lăng nhăng như những cô gái khác, và trong số những cô gái con ông cháu cha mà anh ta biết, chỉ có cô là dám lớn tiếng chống đối.
Vu Giai kéo tay áo anh ta: “Em thích quán thịt nướng ven đường và những quán ăn đêm hơn ăn ở nhà anh.” Cô thở dài, nhìn sắc trời, đã đến giờ ăn tối. Thời gian ba bữa ăn của gia đình họ Triệu rất nghiêm ngặt, được tính từng phút từng giây. Mọi người trong nhà bắt buộc phải tham dự và mỗi bàn là mỗi cấp bậc, địa vị khác nhau..
Vu Giai rất không quen, ông Triệu, bác cả Triệu, Triệu Ký, bác ba Triệu, cùng với ba người con của vợ lớn và vợ bé, ngồi ngay ngắn đủ mười bàn tròn trong phòng ăn rộng lớn.
Khi cả bước vào phòng ăn, đã có người đến chào Vu Giai. Vu Giai bước tới chào Triệu Ký, bác ba Triệu, và vợ bác ba Triệu, vì là khách nên Vu Giai được xếp vào bàn thứ 2. Bàn này là con trai của vợ cả nhà họ Triệu, bao gồm A Đức và ba người anh trai (bởi vì công tác nên không tham dự), hai đứa con của bác cả Triệu của chú và một đứa con của bác ba Triệu.
Nhà họ Triệu có quy định lúc ăn không được phép nói chuyện, nên trên bàn ăn tối rất yên tĩnh, không có tiếng muỗng đυ.ng đĩa. Mỗi lần ăn cơm ở nhà họ Triệu, Vu Giai đều cảm thấy áp lực rất lớn, cơ thể nặng nề. Sau khi ăn xong, ngồi hàn huyên một lúc, A Đức đưa cô về nhà.
Hai bên đường Triệu gia có trồng những cây đào đang nở hoa, khi gió đêm thổi qua, những cánh hoa đào rụng kín cả lối đi. Trăng lên soi bóng cây đào, soi bóng xuống mặt đất.
A Đức hộ tống cô đến cửa biệt thự, “Tiểu Giai.” Anh ta hét lên.
Vu Giai quay lại nhìn anh ta hỏi: “Sao vậy?”
A Đức do dự một hồi: “Nếu như người nhà của anh có đề nghị kết hôn, em nói với anh của em đừng đồng ý, em cũng nên tránh xa bọn họ ra chút.”
Vu Giai sửng sốt: “Kết hôn? Nhà ai có người muốn gả cho anh cả?”
“Không phải Vu Đoan.”
“Không phải anh cả thì ai?” Vu Giai ý thức lại, nhưng không có bất kì phản ứng gì.
“Em và anh.” A Đức chỉ thẳng vào cô và sau đó vào chính mình.
Vu Giai bị hù đến mức nhảy dựng.
“Em yên tâm, mấy anh chị em và cô chú của anh sẽ không đồng ý, chỉ là nhắc trước thôi.” A Đức cười với vẻ châm biếm.
Vu Giai cau mày: “Tại sao lại nghĩ rằng em và anh sẽ kết hôn?”
A Đức duỗi tay xoa đầu cô: “Nếu không hiểu thì đừng hiểu làm gì. Đến lúc hiểu sẽ chỉ cảm thấy phiền não hơn thôi. Anh chỉ nhắc nhở trước, miễn đến lúc đó em chưa chuẩn bị gì hết. Trở về đi. Nghỉ ngơi thật tốt, khi nào rảnh, anh dẫn em đi dã ngoại.”
Vu Giai còn muốn hỏi, A Đức hiển nhiên không muốn nói quá nhiều cho cô biết.
Vu Giai cau mày quay lại tòa nhà nơi cô ở, nhìn thấy Vu Đoan ở phòng khách lầu một, truyền đạt những gì A Đức vừa nói, Vu Đoan không có kinh ngạc gì mấy, nhưng anh ấy cũng không có nói cho cô biết là anh còn biết được nhiều hơn so với A Đức. “Nghỉ ngơi đi, ngày mai không phải em muốn đi quay phim sao, có quầng thâm mắt là không tốt đâu.”
“Sao mấy anh cứ xem em là trẻ con hoài vậy, A Đức không nói, anh cũng vậy.” Vu Giai bất mãn nói.
“Dù sao cũng chỉ là chuyện của Triệu gia, không liên quan đến chúng ta. Chuyện nhà cậu ấy, em nghe cho vui là được, không cần phải bỏ vào tai.” Vu Đoan mơ hồ nói.
Vu Giai không hiểu rõ lắm, biết có hỏi lại thì Vu Đoan cũng không chịu nói thêm, lầm bầm lên lầu, suy nghĩ đến nửa đêm mà vẫn không nghĩ ra được gì, mơ màng ngủ quên mất.
Phim trường《 Biên Thành 》không quá gò bó, Vu Giai cũng có nhiều thời gian rảnh hơn, cô có thời gian đến xí nghiệp của Vu gia hoặc nghiên cứu kịch bản của 《 Vệ Tử Phu 》. Mặc dù kiếp trước cô cũng nhận vai Vệ Tử Phu, nhưng đóng không hay lắm. Sau khi bộ phim phát sóng và khi tuổi của cô dần tăng lên, cô mới phát hiện ra được những thiếu sót mà cô mắc phải trong bộ phim này. Cô vẫn luôn ghi nhớ lời của đạo diễn Kim Minh Hà đã hướng dẫn cô: “Hãy tưởng tượng mỗi một nhân vật là bản thân cô trong cuộc sống, trong giới diễn xuất có một câu nói rất đúng, ‘ không nhập vai thì sẽ diễn không được’. Chính bản thân cô không làm sống được nhân vật này thì làm sao khán giả cảm thấy chân thật được?”
Sau cuộc gặp đó, Du Tranh đã nói chuyện điện thoại với cô một lần nữa, tất cả đều nói về vai diễn. Trong một cuộc gọi gần đây, Du Tranh nói rằng công việc trước khi quay phim đã hoàn thành và dự kiến
bắt đầu quay vào ngày 3 tháng 5, và kịch bản Vệ Tử Phu phải đến tháng 7 mới hoàn thành, diễn viên nhí đóng vai Vệ Tử Phu thời thơ ấu xin nghỉ hè để quay, nên những cảnh quay đó sẽ được quay trước. Vì vậy, bắt đầu từ thứ tư tới, Vu Giai sẽ phải chạy giữa hai phim trường. Cũng may bên 《 Biên Thành 》 đã quay xong phần chính, chỉ cần quay thêm một cảnh nữa là xong.
Tuy nhiên, trước khi tạm gác việc quay phim sang một bên, nhiệm vụ hôm nay của Vu Giai là đi dạo phố để chọn quà sinh nhật cho Hà Uyển Doanh. Thư mời đã được gửi từ trước và ngày mai là sinh nhật lần thứ 20 của cô ấy. Vu Giai cố ý muốn kết giao với Diêm Tuấn Thanh. Sau khi trở về từ tuần lễ thời trang, đây là lần đầu tiên Vu Giai gặp lại Diêm Tuấn Thanh. So với trước đây, Diêm Tuấn Thanh bây giờ trông tươi tắn hơn nhiều.
Người ta nói rằng, người phụ nữ trang điểm đẹp khi gặp được người đàn ông mà họ thích.
Diêm Tuấn Thanh cũng là một nhà thiết kế thời trang, cô ấy có quan điểm độc đáo trong việc kết hợp quần áo và phụ kiện, tất nhiên, khi nói đến trang điểm, Vu Giai cảm thấy rằng cô ấy vẫn chưa tốt nghiệp. Tạm dừng chân đầu tiên, Vu Giai đưa cô ấy đến quầy “Magic Makeup” trong cửa hàng bách hóa, theo lời giới thiệu của cô bán hàng, cô đã mua một bộ mỹ phẩm và dụng cụ đầy đủ, giúp cô ấy trang điểm the phong cách tươi tắn và trang nhã.
“Phụ nữ, cô nên đối xử tốt với bản thân hơn một chút.” Vu Giai cười nói, đưa túi mỹ phẩm cho Diêm Tuấn Thanh, “Chị Diêm vốn xinh đẹp, nên khoe ra cho người ta xem.” Khoác tay cô ấy lôi đến quầy bán trang sức, “Đi, chị Diễm giúp em xem xem, quà sinh nhật thì nên mua cái gì để tặng.”
Diêm Tuấn Thanh đọc phần giới thiệu độc đáo về màu sắc và kiểu dáng của phụ kiện, nhưng khi nói về giá trị và kết cấu của phụ kiện thì cô ấy không rành lắm.
Cô bán hàng ở quầy trang sức rất nhiệt tình và giới thiệu kiểu mới của năm nay. Ngoài ra còn có một cửa hàng trang sức dưới trướng của tập đoàn Vu gia. Vu Giai không biết nhiều về những phong cách thịnh hành năm nay, nhưng cũng đủ dùng. Về món quà sinh nhật của Hà Uyển Doanh, mắc tiền quá cũng không nên, mà rẻ quá thì không được. Vu Giai ước tính cả bộ trang sức, nhưng tốt hơn là gửi một món trang sức quý giá một chút.
“Năm nay, đá phong thủy cùng với pha lê nhiều màu sắc sặc sỡ rất được ưa chuộng.” Vu Giai nói.
“Vị tiểu thư này thật hiểu biết. Đá phong thủy và pha lê là những loại đá quý phổ biến trong năm nay. Chúng có màu sắc phong phú và rất phù hợp với các cô gái trẻ. Chúng bán rất chạy. Nếu như cô muốn mua tặng, tôi cảm thấy những mẫu mới ở đây và ở chỗ này đều rất thích hợp. “
Người phụ nữ tại quầy giới thiệu một bộ đá quý hình động vật và một bộ pha lê hình trăng sao hoàn chỉnh.
Vu Giai bảo cô ấy lấy đồ ra và đeo lên tay để thưởng thức. Bộ trang sức hoàn chỉnh bao gồm vòng cổ, hoa tai, nhẫn, vòng tay và trâm cài. Diêm Tuấn Thanh lặng lẽ bình luận bên cạnh, chủ yếu là bày tỏ ý kiến
của cô ấy về phong cách và sự kết hợp màu sắc.
“Nếu mua không nổi thì đứng qua một bên giùm, đừng ở đây cản trở người khác.” Một giọng nói châm chọc và chế nhạo đột nhiên vang lên từ bên cạnh, cô cảm thấy chợ phía nam năm nay nhiều sự cố, thị phi ghê.
Đó là một phụ nữ tuyệt sắc, sợ người khác không biết mình giàu có, hay sao mà cô ta đeo tận năm chiếc nhẫn trên tay, hai chiếc ở tay trái, ba chiếc ở tay phải, và ba chiếc vòng trên cổ tay, phối hợp lộn xộn. Trên cổ cô ta còn có một chiếc vòng kim cương, Vu Giai biết những viên kim cương trên chiếc vòng là thật, với số lượng lớn như vậy, giá trị của một viên kim cương ít nhất cũng 300.000.
Chiếc váy mùa xuân trên người người phụ nữ là thời trang mới lên của năm nay, một thương hiệu nổi tiếng quốc tế và nước hoa trên người cô ta, ừm, cũng là một thương hiệu nổi tiếng. Ngay cả đôi giày cao gót màu cam, Vu Giai cũng nhận ra rằng đó là một thương hiệu chính hãng .
Người phụ nữ đặt một thẻ vàng lên quầy, ngó lơ Vu Giai và Diêm Tuấn Thanh ở một bên, và nói với người phụ nữ ở quầy: “Cho tôi xem bộ sưu tập mới nhất.”
Nụ cười trên mặt cô nhân viên rất hoàn mỹ: “Thực xin lỗi, hai vị phu nhân này đang lựa chọn. Nếu cô không phản đối, có thể ngồi vào ghế bên cạnh nghỉ ngơi một chút. Chúng tôi có thể đề cử nhân viên bán hàng có chuyên môn để giúp cô. “
Cô chủ quầy nói chuyện rất hay.
Người phụ nữ khinh thường liếc nhìn Vu Giai, cô ta tự đắc ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh, một nhân viên bán hàng khác trong quầy bước đến bên cạnh cô ta, vừa giới thiệu bộ sưu tập mới, vừa lấy ra cho cô ta xem.
Vu Giai cũng không thèm quan tâm đến người phụ nữ đó, không đáng để so đo với loại người như vậy. Cô chọn một bộ trang sức đá quý hình động vật, nhờ nhân viên gói lại, và đi đến quầy đối diện với Diêm Tuấn Thanh, đó là quầy trang sức dưới trướng của Vu gia.
“Cho tôi xem chiếc vòng tay ngọc bích kia đi.” Vu Giai chỉ vào chiếc vòng bằng ngọc có hoa ngọc bích rung rinh bên trong quầy trưng bày bằng kính thủy tinh, chiếc vòng có màu ngọc lục bảo và hơi ngả vàng, giống như nụ liễu đầu xuân.
Cô nhân viên ở đây không biết Vu Giai và Diêm Tuấn Thanh, và giới thiệu chiếc vòng tay này với một nụ cười hoàn hảo chuyên nghiệp.
Vu Giai đeo chiếc vòng lên cổ tay của Diêm Tuấn Thanh. Chiếc vòng ngọc này không được khảm bằng vàng, bạc hay loại đá quý nào khác. Phần hoa văn rỗng trên chiếc vòng tay được khắc thành những cành cây quấn rối và những bông hoa nổi màu ngọc lục bảo nhỏ như ngón tay út được khắc xen kẽ. Một vẻ đẹp tự nhiên động lòng người.
“Chị Diễm đeo chiếc vòng này trông rất đẹp.”
“Da của em trắng, nếu đeo nó lên sẽ càng đẹp hơn.” Diêm Tuấn Thanh nói, chuẩn bị tháo chiếc vòng ra khỏi cổ tay.
Vu Giai ngăn lại: “Em còn chưa bao giờ tặng quà gì cho chị Diễm, chiếc vòng này xem như là quà em tặng chị đi.”
“Làm sao mà chị có thể nhận một thứ có giá trị như vậy?” Diêm Tuấn Thanh nhìn giá trên bảng tên dưới chiếc vòng tay, có rất nhiều số 0 phía sau, số tiền này còn nhiều hơn tiền lương của cô trong một năm.
Không biết người phụ nữ đó có phải cố ý đi theo hay không, cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay ngọc bích trên cổ tay Diêm Tuấn Thanh, và chỉ vào chiếc vòng tay bằng ngọc bích trong quầy kính: “Cho tôi xem cái này.”
Vu Giai sửng sốt một chút, mím môi cười. Chiếc vòng tay bằng ngọc màu ngọc bích nguyên chất này rất tốt, thủ công tốt, có giá trị xa xỉ. Cô đi đến quầy bên cạnh, chỉ vào trang sức đá quý bên trong quầy: “Đây là viên ruby
Srilan, trông đẹp thật. Chị Diêm, chị nhìn viên ngọc của nó kìa, vừa lấp lánh, vừa sáng chói, như thật vậy. Chị ơi, lấy sợi dây chuyền này ra cho tôi xem chút, lấy cả chiếc nhẫn ngọc lục bảo bên cạnh luôn. “
Diêm Tuấn Thanh không biết Vu Giai muốn làm gì, nhưng vẫn phụ họa theo.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Vu Giai lấy ra một tấm thẻ đưa cho người phụ nữ ở quầy: “Chúng tôi trả tiền cho chiếc vòng ngọc bích này trước. chúng tôi cũng không phải là khách hàng không mua được.” Cô mỉm cười, tiếng cười đặc biệt rõ ràng, cố ý liếc nhìn người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia muốn ra uy, lấy ra ba tấm thẻ, đặt chúng lên quầy, và hét lên: “Gói chiếc vòng tay này lại cho tôi, cả chiếc vòng cổ ruby
và chiếc nhẫn ngọc lục bảo kia nữa.” Cô ta ấy chỉ vào những món trang sức mà Vu Giai vừa ngắm, nói xong còn trừng mắt với cô.
“Thưa cô, cô có chắc muốn mua hết những thứ này không?” Nhân viên xác nhận lần nữa, số tiền thực sự quá lớn, chỉ riêng tiền hoa hồng thôi cũng bằng năm sáu năm tiền lương.
“Tôi không phải là khách hàng không mua được.” Người phụ nữ giơ thẻ lên quầy nói:S “Tôi có tiền trong thẻ.”
“Tôi sẽ lập hóa đơn cho cô ngay bây giờ.”
Lúc này, Diêm Tuấn Thanh mới hiểu ý của Vu Giai, và âm thầm kéo quần áo của Vu Giai để nhắc nhở cô rằng đủ rồi.
Vu Giai thấp giọng nói: “Em biết chừng mực.”