Edit: Rain
Beta: VươngCốc Trình Hàm uống một ngụm trà, giương mắt nhìn người đàn ông đối diện. Hắn ném tới trước mặt anh một tờ báo, trang báo lộ ra đúng vào đầu đề về giới giải trí, “Minh tinh đang nổi lộ scandal”, tiêu đề vừa xấu vừa thô, ảnh đăng ở trên chính là Cốc Trình Hàm.
“Tôi nghĩ mình không động chạm gì đến anh cả.” Cốc Trình Hàm dùng nắp trà quơ quơ nhẹ trước miệng chén trà, cũng không nhìn người đối diện: “Tôi tò mò nguyên nhân tại sao anh lại hất chậu nước phân liên tiếp lên đầu tôi.” Tuy trong miệng nói từ ngữ thô tục nhưng cử chỉ của anh vẫn thong dong lịch sự, không nhìn ra chút nôn nóng nào.
Người ngồi đối diện chính là người đại diện của anh – Quý Thiên Đức, dáng người anh ta hơi béo, trong phòng bật điều hòa lại đổ mồ hôi đầy đầu, lau cũng không kịp.
“Chúng ta cũng đã hợp tác năm sáu năm rồi.” Cốc Trình Hàm buông chén trà, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh là người đại diện đầu tiên của tôi, ngay từ đầu tôi cũng học được không ít thứ từ anh, rất nhiều quy tắc trong giới cũng đều do anh nói cho tôi.” Cốc Trình Hàm nhớ lại.
Mồ hôi Quý Thiên Đức chảy càng nhiều.
“Tôi cũng không nghĩ đến việc đổi người đại diện, chỉ tiếc anh cũng không giống như muốn thắt cổ chết ở một thân cây là tôi.” Anh thu tầm mắt lại, đặt ở trên người Quý Thiên Đức.
Quý Thiên Đức e dè nói “Những chuyện đó cũng không phải do một mình tôi làm.” Đến lúc này, hắn đã không còn sự tự tin, kiên cường khi ở trước mặt Cốc Trình Hàm nữa. Có lẽ lúc làm chuyện này lần đầu, hắn còn nghĩ Cốc Trình Hàm chỉ là người mới trong giới, cũng không nghe nói anh có bối cảnh gì, sau đó Cốc Trình Hàm nổi tiếng lại nghĩ hắn đã đi theo Cốc Trình Hàm từ đầu, ở trong giới, có vài thanh danh là cực kỳ cần chú ý, cảm thấy Cốc Trình Hàm không dám ra tay với hắn.
Có tâm tư như vậy, lá gan hắn cũng càng lúc càng lớn, ngay từ đầu chỉ là bán một ít tin tức cho truyền thông, sau đó bản thân nhận rất nhiều việc, hơn nữa theo Cốc Trình Hàm nước lên thì thuyền lên, thù lao hắn muốn cũng nhiều lần mà tăng lên.
Một năm trước, Cốc Trình Hàm phát hiện hành vi nhỏ của hắn đã cảnh cáo hắn không chỉ một lần, nhưng hắn vẫn cứ ngựa quen đường cũ, sau đó còn liên kết với hai trợ lý bên cạnh Cốc Trình Hàm, cảm thấy anh không trách chúng, lá gan càng lớn thêm. Đến hai tháng trước, Cốc Trình Hàm chính thức đưa ra việc đuổi việc hắn thì mới hoảng sợ.
Mấy năm nay, hắn vớt được bao nhiêu tiền từ Cốc Trình Hàm, trong lòng hắn hiểu rõ, hắn có thể sống như hiện tại là nhờ ai. Trước khi trở thành người đại diện của Cốc Trình Hàm, hắn cũng không có danh tiếng gì, mỗi tháng nhận số tiền lương cố định ít ỏi, thuê ở chung cư nhỏ giá rẻ, chỉ rộng 30 mét vuông, mà hiện tại có căn phòng lớn hai ba trăm mét vuông, xa xỉ thoải mái, còn có xe của riêng mình, hắn không muốn mất đi những thứ đó.
Hắn không phải chưa từng nghĩ tới chuyện rời khỏi Cốc Trình Hàm rồi dẫn dắt người mới khác, hắn đã từng thử rồi, rời khỏi Cốc Trình Hàm, danh tiếng của hắn ở trong giới cũng không phổ biến. Hắn lén cầu xin Cốc Trình Hàm vài lần, bởi vì hắn van xin nài nỉ, Cốc Trình Hàm cũng không có ý định nhả ra. Lúc ấy cũng không biết làm sao mà đầu óc ngu muội lại cung cấp rất nhiều thứ cho truyền thông biết.
Hắn là trợ lý của Cốc Trình Hàm, còn chưa kể từ trước đến nay truyền thông đều là không gió thì bão cũng nổi, hoàn toàn không có kiểm chứng cũng có thể bị báo chí, tạp chí đăng lên. Hắn nhận được phí tư liệu xa xỉ, đơn giản bất chấp tất cả, lại vạch trần càng nhiều việc hơn cho truyền thông, bao gồm cả đầu đề được đăng ở tờ báo trên bàn.
Đây là ảnh chụp hai năm trước, trên ảnh Cốc Trình Hàm mặc đồ của nữ phục vụ khom lưng xin lỗi hắn. Dưới việc hắn quạt gió thêm củi, tin tức riêng tư của Cốc Trình Hàm giống như giếng sâu, thanh danh xấu đến thậm tệ.
Hắn cho là Cốc Trình Hàm sẽ không đứng dậy nổi, chỉ cần Cốc Trình Hàm không đứng dậy được thì thanh danh trong giới của hắn có thể thăng cấp. Hắn không nghĩ tới Cốc Trình Hàm có thể có thủ đoạn như vậy, hắn nhìn trên bàn để một túi hồ sơ, tư liệu bên trong túi hồ sơ chẳng những có thể làm thanh danh hắn tuột dốc không phanh, còn có thể khiến hắn đi ăn mấy năm cơm tù.
“Nên làm cái gì, tôi nghĩ anh hiểu rõ.” Cốc Trình Hàm nhìn hắn.
Quý Thiên Đức run run môi.
“Danh dự, nhà tù, dù sao anh cũng phải chọn một loại.” Cốc Trình Hàm đứng lên.
Phòng trà vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng mồ hôi trên mặt Quý Thiên Đức lăn xuống rơi ở tấm ván gỗ.
“Tôi không thích khinh người quá đáng.” Cốc Trình Hàm lộ ra một nụ cười “Đương nhiên, tôi càng không thích bị người khác khinh thường.” Anh đẩy của phòng trà đi ra ngoài.
Thân thể Quý Thiên Đức lập tức nằm xoài trên sàn nhà, thô kệch lớn tiếng thở hổn hển, trong ánh mắt không hề che giấu sợ hãi, nhưng nhiều hơn lại là —— phẫn nộ.
Cốc Trình Hàm đi ra khỏi phòng trà, đứng ở cửa nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ngã xuống đất, còn có tiếng thở dốc thô nặng, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, tựa như đang chế nhạo. Làm bậy trước mặt ông trời, không thể sống. Hắn đi từ phòng trà thất đến đường cái, ánh nắng tháng tư xán lạn nhưng không hoa mắt, ấm áp chiếu vào người, lại không khiến người ta thấy quá nóng.
Hắn đi dọc theo ven đường, nhìn thấy biển quảng cáo TV trước tòa nhà thì sửng sốt một chút, nhìn hình ảnh mỉm cười.
Phía trên đang phát tin quảng cáo mà không lâu trước đây Vu Giai mới quay “Mị trang”, mỗi khuôn mặt trên quảng cáo đều khác nhau, phù hợp với tuyên truyền của “Mị trang”: Ngàn mặt. Thanh thuần, kiều diễm, mị hoặc, cao hoa, mỉm cười, hung ác,……
Cốc Trình Hàm nhìn từng hình ảnh khác nhau của Vu Giai hiện lên, ngoài đời hắn chưa từng nhìn thấy một Vu Giai phong phú như vậy, mỗi một mặt đều sinh động đến thế.
Di động trong túi áo rung lên, hắn móc ra, nhìn tên hiển thị trên màn hình liền cười hiểu ý, cái này gọi là tâm hữu linh tê đấy. Ấn xuống nhận cuộc gọi, giọng nói của Vu Giai liền truyền ra từ bên trong, nghe ra là tâm trạng cô đang rất tốt, trong ngữ điệu mang theo vui sướиɠ nho nhỏ.
“Anh còn chưa lên hot search sao? Mấy hôm nay tôi xem tạp chí giải trí, trang nào tin tức về anh cũng ở đầu tiên, nổi bật lắm luôn.” Tuy mới quen không lâu nhưng hai người đều cảm giác như là đã biết nhau rất lâu rồi, trong mắt Vu Giai, Cốc Trình Hàm cùng A Đức ở một mức độ nào đó có thể cùng cấp, nói chuyện cũng không khách sáo giống những người khác.
Cốc Trình Hàm cũng không đáp lời trêu chọc của Vu Giai, “Có vẻ tâm trạng cô đang rất tốt nhỉ.”
“Đương nhiên.” Vu Giai theo khẩu khí của hắn chuyển đề tài.
“Tôi muốn mời đại tiểu thư đi uống trà chiều, không biết đại tiểu thư có cho mặt mũi không?”
“Anh chờ đó.” Giọng nói của Vu Giai đầy sức sống “Hiếm khi lại được đại thiếu gia mời khách.”
Anh nói địa điểm, hai người lại nói mấy câu thì ngắt điện thoại. Anh không gọi xe, hẹn Vu Giai ở chỗ không xa, chuẩn bị đi bộ qua đó, cũng không cho là đi ở trên đường như vậy sẽ bị fans truy đuổi, trên thế giới có một môn kỹ thuật vô cùng thần kỳ, gọi là kỹ thuật hoá trang, hóa trang rất giống mà cũng không phải yêu cầu gì cao, người chung quanh thấy cũng chỉ cảm thấy hắn rất giống minh tinh mà thôi.
Lúc nhìn thấy Vu Giai, Vu Giai mới vừa tìm được chỗ dừng xe, cô mặc một bộ váy liền áo màu đỏ, đứng ở bên cạnh Porsche màu lam, cất chìa khóa xe vào túi. Màu đỏ, màu sắc như vậy, rất ít người có thể mặc hợp, bởi vì loại màu sắc này quá rực rỡ nhưng Vu Giai mặc trên người, chỉ làm nổi bật lên da thịt trắng nõn, mặt mày tinh xảo kiều diễm của cô.
Cho dù Cốc Trình Hàm gặp qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng cấp bậc như Vu Giai cũng là hiếm thấy.
Vu Giai thấy hắn, lộ ra nụ cười xán lạn.
Cốc Trình Hàm cảm thấy trên người Vu Giai có cái gì hơi khác, so với bình thường thiếu cái gì đó, lại có thêm cái gì đó.
Vu Giai cười khanh khách “Khó gặp được anh, đại thiếu gia đi dạo phố cùng tôi đi.”
Cốc Trình Hàm có chút bất ngờ.
Vu Giai cười giơ lên một bàn tay, lòng bàn tay đối với thái dương, nghiêng đầu nhìn hắn, bộ dạng nghịch ngợm “Cuộc đời phụ nữ mà thiếu chuyện đi dạo phố thì sẽ cảm thấy trống rỗng rất nhiều.”
“Tôi đây xem như liều mình bồi quân tử.” Cốc Trình Hàm cười, đi dạo phố cùng phụ nữ, với hắn mà nói là một việc rất mới lạ.
Hai người hẹn nhau ở đoạn đường phồn hoa ở chợ phía nam, ven đường đều là cửa hàng, Vu Giai trực tiếp quẹo vào một nhà gần nhất, phổ cập cho Cốc Trình Hàm “Đi dạo phố lớn nhất hứng thú ở chỗ ‘dạo’, mà không phải ‘mua’, anh biết không?”.
Cốc Trình Hàm bác bỏ nàng “Lý lẽ vớ vẩn”.
Vu Giai vào cửa liền gặp người quen.
Tô Ni mặc một bộ váy đi ra từ phòng thử đồ, ngẩng đầu liền thấy Vu Giai đi vào, còn có Cốc Trình Hàm cùng đi vào cửa cùng cô, sắc mặt thay đổi, cười chào hỏi Vu Giai “Vu Giai, tình cờ thật, lại có thể gặp được cô ở chỗ này. Lần trước cô về không báo, tôi còn nghĩ cô có thể đi đâu.”
“Mấy ngày nay tôi bận khá nhiều việc.” Vu Giai nói, chú ý tới trong tiệm còn có một người đàn ông, nhìn dáng vẻ như là bạn trai Tô Ni, nhưng Tô Ni không giới thiệu, cô cũng coi như không thấy, nhận xét váy trên người cô ấy “Váy này cô mặc đẹp đấy, dáng người kích cỡ cũng thích hợp.”
“Vậy cô đến thay tôi tìm một bộ váy đẹp mắt.” Tô Ni cười, tiến lên giữ tay cô “Tôi đã chọn đồ trong tiệm này đến hoa mắt rồi, mà nhìn cái này cảm thấy đẹp, mà cái kia cũng không tồi.” Nhìn Cốc Trình Hàm, đối phương liền nhìn lại “Không giới thiệu một chút.”
“Cốc Giám.” Cốc Trình Hàm tự báo gia môn.
Vu Giai quay đầu lại nhìn hắn một cái.
“Cốc tiên sinh.” Tô Ni tươi cười ái muội.
Vu Giai hiểu rõ cô ấy cười ái muội, cũng không có định giải thích thêm làm gì, lôi kéo cô ấy đi xem quần áo cô ấy vừa nhìn trúng.
Đều là những bộ váy mới với phong cách thời trang mùa xuân, nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nhiệt tình giới thiệu, tài ăn nói cực tốt. Ở mặt tiền cửa hàng công tác, cô nhìn ra được Tô Ni là người thích mua sắm, mà hai người Vu Giai thì có mười phần sức mua, còn nhiệt tình hơn nhiều so với ngày thường.
Vu Giai bằng ánh mắt tinh tế nói, Tô Ni đưa ra mấy chỗ sửa chữa, người trong tiệm đều tiếp thu mà phục vụ, đều là những chỗ nhỏ, không tốn thời gian, rất nhanh đã có thể sửa tốt. Còn chỗ cần tỉ mỉ chỉnh sửa thì Vu Giai cũng không nói ra, cô cùng Tô Ni không chuyên nghiệp đến loại trình độ này. Dưới kiến nghị của Vu Giai, Tô Ni mua hai bộ.
Đều do bạn trai Tô Ni dùng thẻ trả.
Tô Ni giới thiệu người đàn ông này họ Tô.
Vu Giai quan sát tuổi tác người đàn ông, ít nhất tầm bốn năm chục, chải tóc vuốt ngược, lau dầu bôi tóc, tóc du quang bóng lưỡng, mười phần bộ tịch.
Đối với quan hệ giữa hai người, Tô Ni ngậm miệng không nói chuyện, Vu Giai cũng không hỏi nhiều. Dù sao cũng là lựa chọn trong cuộc sống của Tô Ni, là cuộc đời cô ấy, cô không cần nghi ngờ, cũng không cần chen chân.
Tô Ni đề cử mấy bộ váy phong cách thời trang mùa xuân với Vu Giai, Vu Giai chọn một bộ để nhân viên cửa hàng gói lại, cười tủm tỉm nhìn Cốc Trình Hàm liếc mắt một cái, trong mắt ý vị thập phần rõ ràng “Đại thiếu gia không tỏ vẻ một chút, tôi đang cho anh cơ hội đấy”.
Cốc Trình Hàm đáp lại cô một ánh mắt khinh bỉ “Muốn đại gia quẹt thẻ thì cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng chi cho phiền”.
Vu Giai lấy thẻ giao cho người phục vụ, ánh mắt Tô Ni cùng người đàn ông nhìn Cốc Trình Hàm có chút khác thường.
Cốc Trình Hàm mắt nhìn khắp nơi, nhưng không nhìn họ, như thế ánh mắt hai người không tồn tại.
Đi ra khỏi tiệm, Tô Ni liền chia tay với hai người, nhìn ra được Tô Ni cũng không định ở cùng cô lâu. Lúc ở trong tiệm đều chỉ nói về kiểu dáng thời trang mùa xuân với Vu Giai, không nhắc nửa câu tới cuộc sống hiện tại cùng công việc của cô.
Chia tay với Tô Ni xong, Vu Giai hứng thú ngẩng cao đầu mà chuẩn bị đi tới cửa hàng thứ hai. Còn chưa đi vào cửa hàng đã bị người bắt được cánh tay, sau đó một cái tát đánh lên mặt cô.
Vu Giai cảm thấy nửa khuôn mặt đều nóng rát, cô có chút phát ngốc, nhìn thấy người tới còn muốn tát vào bên mặt còn lại của cô, cô liền vung túi da trong tay đánh về phía mặt đối phương. Cô đây là gặp tai bay vạ gió rồi sao?
Túi da hung hăng đánh vào mặt đối phương, đối phương bắt lấy còn muốn xé rách thì bị Cốc Trình Hàm ngăn lại.
Cô mới thấy rõ bộ dáng đối phương bộ, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, khoảng 30 tuổi, mặc một thân sườn xám hoa da^ʍ bụt màu đỏ tím, chân dài eo nhỏ, trên người có mùi nước hoa rất đậm, trên cổ tay trái đeo hai vòng tay tê kim cùng một cái vòng hồng ngọc, giá trị xa xỉ.
Khuôn mặt người phụ nữ này… Cô quay đầu nhìn Cốc Trình Hàm, hai người lại có sáu phần giống nhau. Quả nhiên nghe được Cốc Trình Hàm gọi “Chị ba làm gì vậy? Tự dưng lại đánh người, chị muốn noi theo người đàn bà đanh đá sao?”
Người phụ nữ bị túi da của Vu Giai đánh đến không rõ mặt mũi, son phấn trên mặt bị vẽ ra hai đường, suýt chút nữa thì cắt qua da, cô ta bụm mặt xoa nhẹ trong chốc lát, không hiệu quả chút nào, trừng mắt Vu Giai, ánh mắt sắc bén hung ác.
Vu Giai không yếu thế chút nào, chưa từng có người dám tát vào mặt cô như vậy, cho dù kiếp trước bi thảm, cô cũng chưa từng để người khác động một ngón tay tới mình.
Người phụ nữ mở miệng đã gọi Vu Giai là tiểu yêu tinh, gọi tên Cốc Trình Hàm làm Vu Giai hơi hơi kinh ngạc, Cốc Giám là tên thật của Cốc Trình Hàm sao?
“Mày nghĩ mẹ con mày là cái gì? Muốn bước vào cửa lớn Chung gia cũng không soi gương xem các người xứng hay không xứng?” Chỉ vào Vu Giai “Mày tìm được con tiểu yêu tinh này từ đâu ra? Bộ dáng cũng yêu mị đấy, vừa thấy liền biết đều là rắn chuột một ổ với mẹ con mày.”
Lời nói của người phụ nữ ngoan độc khắc nghiệt.
Vu Giai đứng ở bên cạnh Cốc Trình Hàm, nhìn trên mặt Cốc Trình Hàm lộ ra nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt hắn điệt lệ, cười như vậy giống như hoa xuân nở rộ, người xem hoa mắt say mê, cho dù là người phụ nữ đối diện thì cũng nhìn đến sửng sốt, chợt vì che giấu mà càng mắng khắc nghiệt ác độc mắng hơn “Cũng chỉ là con hát…”
Vu Giai cũng không biết thân thế của Cốc Trình Hàm thân thế, giới thiệu trong sách về Cốc Trình Hàm cũng không nhắc tới, cô chỉ biết là thân phận của cô ở giới giải trí và những chuyện có thể sẽ xảy ra trong tương lai. Từ lời nói mơ hồ của người phụ nữ này, cô cũng không dám chắc suy đoán của mình có chính xác hay không nữa.
Cốc Trình Hàm còn cười.
Vu Giai tiến lên một bước, vung tay tát một cái vào mặt cô ta, không đợi cô ta phản ứng lại đã nhấc chân đạp một cái nói “Đây là tôi trả lại cô” làm xong mấy việc đó liền kéo Cốc Trình Hàm chạy.
Cốc Trình Hàm sửng sốt một chút mới chạy theo cô.
Vu Giai vừa chạy vừa quay đầu nhìn xem người phụ nữ kia có đuổi theo không, cho đến khi đã chạy qua hai con phố mới dừng lại đỡ đầu gối thở dốc “Gần đây không hay tập luyện nên lộ một chút như vậy.” Cô vừa nói vừa dùng tay đấm lên men chân.
Cốc Trình Hàm đứng ở bên cạnh, nhịn cười nhìn cô.
Vu Giai bị anh nhìn một lúc lâu, bây giờ nghĩ lại, hành động vừa nãy của cô thật là quá lỗ mãng rồi, nhưng cô cũng không hối hận, lấy gương trang điểm ra, nhìn khuôn mặt hơi sưng đỏ lên trong gương của mình.
Cốc Trình Hàm kéo cô vào một cửa hàng đồ uống lạnh ven đường, bảo cô ngồi xuống, xin nhân viên phục vụ viên một túi đá để chườm lên mặt cô.
Cô che khối băng lầm bầm lầu bầu “Dùng mỗi khối băng đã muốn đuổi tôi đi rồi sao, đại thiếu gia quá keo kiệt, vắt cổ chày ra nước cũng nên nhổ xuống ba sợi lông chứ.”
“Làm liên luỵ cô chịu tai bay vạ gió rồi.” Cốc Trình Hàm nói.
“Thiếu gia cũng biết đây là tai bay vạ gió sao.” Cô gõ cái bàn “Trà chiều đã nói sẽ mời đâu?”
Cốc Trình Hàm liếc nhìn cô một cái, gọi người phục vụ chọn thực đơn, nhìn cô chọn đầy một bàn.
“Ăn không hết thì gói lại.” Cô nói, động tới chỗ đau nên khóe miệng hơi giật một chút, nhe răng nhếch miệng.
Cốc Trình Hàm bật cười.
Cốc Trình Hàm chậm rãi nói ra thân thế của anh với cô, Vu Giai thấy có chút cẩu huyết, lại không phải không thể hiểu. Thiếu nữ gia cảnh bình thường yêu người đàn ông cao soái phú, có mang thai con của người đàn ông đó mới phát hiện người cao soái phú kia không chỉ đã kết hôn, còn không chỉ có một tình nhân thôi. Thiếu nữ thương tâm rời xa người đó, một mình sinh con rồi nuôi lớn, sau khi đứa con lớn lên, một lần ngẫu nhiên gặp được người nhà của cha mình, tiết mục tư sinh tử tranh liền bắt đầu.
“Chung gia không phải không có con trai sao? Anh không động lòng chút nào à?” Vu Giai trêu đùa. Xã hội này, tuy trên pháp luật quy định một chồng một vợ, nhưng ở trong rất nhiều thế gia truyền thống, đàn ông đều là có cuộc sống một vợ nhiều tình nhân, mẹ Cốc Trình Hàm không vào cửa như vậy, địa vị cùng cấp với thê thϊếp thời cổ đại, thân phận của Cốc Trình Hàm cũng cực kỳ không cao.
Cho dù xuất thân của Cốc Trình Hàm không cao, nhưng trong loại gia đình ăn sâu bén rễ này, từ trước đến nay đều là trọng nam khinh nữ, tóm lại là con trai không phải. Bởi vì như thế nên chính thê Chung gia cùng những đứa con gái tình nhân sinh mới có thể liên hợp lại ghét hận Cốc Trình Hàm.
“À, thật ra là không động tâm, hiện tại thì…” Nụ cười của hắn đầy châm chọc tự giễu. Hắn cũng không định một ngày kia sẽ trở thành vương tử gì đó, nhưng suy nghĩ của đối phương hiển nhiên không giống hắn, hơn nữa mẹ hắn cũng cực kỳ hy vọng hắn nhận tổ quy tông.
Vu Giai cầm muỗng chơi chơi trong tay “Anh thấy buồn lắm sao?”
Buồn? Hắn thấy biểu tình của cô, nhìn ra hài hước quen thuộc trên mặt Vu Giai.
Cô nhai một miếng bánh kem cho vào trong miệng, nuốt xuống rồi nói “Chuyện hôm nay, tôi không bị sao cả. Tôi chưa bao giờ thờ phụng mấy lời linh tinh như quân tử báo thù mười năm không muộn, tôi thích nhất vẫn là lập tức đáp trả.” Cô cắm cái muỗng trong tay vào một miếng bánh kem, tiện thể dùng khăn giấy lau tay, cười với anh “Cuộc sống khổ ngắn thôi” Ánh mặt trời rơi lông mi của cô, nhẹ nhàng rung động.
“Cô hình như đã thay đổi rồi?” Anh thốt lên.
Vu Giai hơi sửng sốt, chợt cười rộ lên. Có lẽ vậy, từ tối hôm qua cô đã hạ quyết định, cô cũng cảm thấy trong lòng vui sướиɠ rất nhiều.
Ngày đó bọn họ ở trong tiệm ngồi lúc 5 giờ.
Ngày hôm sau, người đại diện của Cốc Trình Hàm mở cuộc họp báo với phóng viên, phần lớn chuyện đẩy Cốc Trình Hàm vào nơi đầu sóng ngọn gió mấy ngày nay đều được làm sáng tỏ. Tuy có phóng viên hoài nghi Quý Thiên Đức ôm mọi chuyện vào người có phải bị người nào đó sai sử hoặc là hϊếp bức không, nhưng Quý Thiên Đức khăng khăng nhận, rất nhiều chứng cứ trước mặt, tuy phóng viên truy hỏi ôm hoài nghi, lại không thể không làm sáng tỏ cho Cốc Trình Hàm ở từng người truyền thông.
Tuy những ảnh hưởng mà Cốc Trình Hàm phải chịu từ chuyện này không hoàn toàn biến mất nhưng dưới sự ủng hộ của fans trung thành của hắn, danh tiếng hắn cũng được lấy lại từng chút. Dù gì thì trong giới có rất nhiều nghệ sĩ vì tăng sự nổi tiếng mà tạo scandal, không riêng gì mặt trái, vẫn luôn ôm tin tức chính diện lên người mình, chỉ cần không quá khác người là được. Đa số khán giả vẫn rất lý trí, suy nghĩ lúc bọn họ vào rạp chiếu phim cũng không phải diễn viên chính là ai, mà là đội hình chế tác cùng đạo diễn phim điện ảnh, khi ra khỏi rạp chiếu phim mới thảo luận tới kỹ năng diễn của diễn viên.
Chuyện của Cốc Trình Hàm xử lý xong thì diễn viên chính của “Biên Thành” cũng quay về. Không biết là may mắn hay bất hạnh mà ở thành phố điện ảnh Vu Giai lại gặp được Lý Tu, bộ phim mà hắn đầu tư kia cũng chuẩn bị quay ở thành phố điện ảnh, Vu Giai cũng không đi xem, nhưng thật ra trong lúc lơ đãng, cô bắt gặp Lý Tu quen biết Giang Yến Linh.
Không có ai đảm nhận vai diễn nhân vật ác nên chuyển cho một nữ minh tinh ở thành phố điện ảnh, cũng không phải người trong đoàn phim “Biên Thành”.
Trên người nữ minh tinh mặc sườn xám thủy lâm lâm, tính tình vị nữ minh tinh này còn kiêu ngạo hơn Vu Giai lúc trước, động thủ cũng nhanh, trong khi người xung quanh vẫn chưa kịp phản ứng lại đây thì Giang Yến Linh đã bị một cái tát đánh vào mặt, dấu vết năm ngón tay đỏ ửng hoàn toàn đối lập với sự vênh váo tự đắc của nữ minh tinh.
Vu Giai nhìn toàn trường, Lý Tu vừa mới đuổi tới lại thương hoa tiếc ngọc thiện tâm phát tác, sau một trận tranh luận, nữ minh tinh buông một câu tàn nhẫn liền bỏ đi.
Giang Yến Linh bụm mặt nói cảm ơn với đối Lý Tu, nghe thấy người cạnh Lý Tu nói đến thân phận đầu tư của hắn, ánh mắt rũ xuống liền sáng lên.
Lý Tu đã gặp Vương Tú Uyển, Mã Cửu là người phụ nữ thành thục mỹ diễm như vậy, Giang Yến Linh thanh tú dịu dàng làm mắt hắn sáng ngời, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ của Giang Yến Linh càng làm hắn thích thú. Nhưng cũng chỉ tới đây thôi, ít nhất hiện tại chỉ dừng ở đây.
Đối lập với Vu Giai, Lý Tu vẫn cảm thấy Giang Yến Linh không khỏi phóng khoáng. Thái độ không nóng không lạnh của Vu Giai càng làm cho lòng hắn phát ngứa, có đôi khi đàn bà là đê tiện như vậy, không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất.
Vu Giai cũng không biết Lý Tu nghĩ thế nào, cũng không có để suy nghĩ của Lý Tu ở trong lòng. Chỉ cần Giang Yến Linh không đáp Lý Tu, vậy không có gì.
Cảnh quay Biên Thành bắt đầu đến phần cao trào, cường độ quay hai ngày này vô cùng cao, là đoạn công thành kia, tướng quân phu nhân vừa ôm con trai nhỏ chạy theo dân chạy nạn vừa chỉ huy quân dân lợi dụng kiến trúc bên trong thành ngắm bắn quân địch. Vu Giai chạy mười một lần, thân mình cũng đã rã rời.
Tạ Tam Sơn cũng không vừa lòng, nhưng làm việc cường độ cao như vậy, lại trách móc quá nặng nề Vu Giai, Vu Giai không mắc lỗi lần nào trong quá trình quay, tất cả đều do diễn viên khác phối hợp, cùng với vấn đề về góc độ quay. Hắn không thể không cho kết thúc công việc, chuẩn bị ngày mai lại tiếp tục, đây là lần đầu tiên kéo dài công việc tới ngày mai.
Lúc này, thời gian đã khuya, Vu Giai cảm thấy toàn thân bủn rủn mà lại hoàn toàn không thể lái xe được, một mình lái xe trở về quả thực là nực cười. Cô kéo cô trợ lý nhỏ lại “Khá Giả chúng ta tìm chỗ nào ở tạm đi, hôm nay không về thành phố.” Cô mềm đến như là một con trùng không có xương, dựa toàn bộ trọng lượng toàn thân lên người Khá Giả.
Khá Giả đặt cánh tay cô lên vai, một tay ôm lấy eo chống cô “Chị Tiểu Giai chắc là mệt muốn chết rồi. Phí dừng chân chị Tiểu Giai trả nha.” Cô cười tươi.
Đoàn phim “Biên Thành” ở trong thành phố điện ảnh, Vu Giai ở khách sạn đặt phòng, bị Khá Giả đỡ từng bước một trở về.
Chuyên viên trang điểm Giang nhìn cô nói mát “Tuổi còn trẻ, thân thể đã yếu ớt như vậy rồi.”
Vu Giai trợn trắng mắt với hắn “Anh thử chạy hơn mười một vòng thử xem? Đứng nói chuyện khi eo không đau.”
Chuyên viên trang điểm Giang tựa hồ cũng không nghe thấy lời phản bác của cô “Trở lại khách sạn, đoàn phim có ăn khuya, Tiểu Giai muốn đến không?”
“Không cần.” Vu Giai nói, “Hiện tại tôi muốn nhất là được nghỉ ngơi, tôi muốn ngủ.” Cô đặt đầu lên vai Khá Giả, thầm thì thì thầm.
Cử chỉ của cô khiến những người khác trong đoàn phim cười vang, tư thái suy yếu như cô gái nhỏ này của cô đúng là hiếm thấy, mọi người đều cảm thấy mới lạ. Hôm nay không có suất diễn của Cốc Trình Hàm, Hàn Băng cũng không ở cùng đoàn phim, quay xong liền rời đi, ở lại đoàn phim đa phần là diễn viên đóng vai phụ cùng nhân viên khác trong đoàn phim, mọi người cười đùa không cố kỵ, mấy ngày này ở cùng nhau cũng đã quen, hôm nay thêm một vị khách lạ là Vu Giai, tự nhiên muốn cười đùa vài câu.
Ngoài miệng nói không đi, Vu Giai rốt cuộc vẫn cùng mọi người ngồi vây quanh ăn khuya mới về phòng nghỉ ngơi.
Cô muốn phòng đôi, Khá Giả không phản đối ở cùng người khác, khách sạn chỉ còn có một phòng này, Vu Giai cũng không làm ra vẻ.
Khá Giả nắm tóc đi ra từ phòng tắm, Vu Giai đã nằm ở trên giường lớn ngủ rồi, chăn che đến ngực, lộ ra áo ngủ màu trắng khách sạn cung cấp, dưới cổ áo ngủ là da thịt trắng nõn, có một loại ái muội dưới ánh đèn đen tối.
Dù Khá Giả đã bước rất nhẹ nhưng lúc nằm ở trên giường vẫn làm Vu Giai bừng tỉnh, Vu Giai mở mắt thấy là cô lại nhắm mắt. Khá Giả nghịch ngợm thè lưỡi với Vu Giai, chui vào trong chăn, tắt đèn đầu giường, nhắm mắt lại.
Vu Giai cực kỳ mệt mỏi, ngủ rất nhanh. Đột nhiên đổi nơi ở, Khá Giả nằm ở trên giường, nhất thời không ngủ được, biết Vu Giai ngủ không sâu nên cô ấy không dám xoay người, sợ làm cô tỉnh rồi lại không nghỉ ngơi tốt. Cứ cố định một tư thế ngủ làm ngày hôm sau cô ấy phát hiện mình bị sái cổ.
Một buổi sáng, Khá Giả không tự giác mà nhéo cổ, cảnh công thành kia cuối cùng cũng qua, Vu Giai thở hồng hộc ngồi nghỉ ngơi trên ghế, cầm chai nước khoáng uống, lấy giấy ăn lau mặt, đang trang điểm nên cô đành phải làm vậy. Cô cuối cùng cũng biết nguyên nhân sau lưng ai cũng gọi Tạ Tam Sơn là “Tạ Diêm Vương” rồi.
Thời tiết càng ngày càng nóng lên, trên người Vu Giai mặc tầng tầng trang phục phức tạp, còn chạy mười mấy km dưới ánh mặt trời, vì hiệu quả quay, còn dính bụi đất đầy đầu đầy cổ, trên người dính lộc cộc, rất không thoải mái.
Khá Giả bưng nước tới để cô rửa mặt, cầm cây quạt đứng bên cạnh quạt cho cô.
Chuyên viên trang điểm Giang ngồi ở ghế bên cạnh “Có trợ lý linh hoạt cần mẫn như vậy, Tiểu Giai à cô may mắn thật đấy.”
Vu Giai cũng cảm thấy Khá Giả rất tốt, nghe lời này, trong giọng nói mang theo tự hào “Hâm mộ tôi đi, hâm mộ tôi đi.”
Nghe vào trong tai chuyên viên trang điểm Giang, ngữ khí thật gợi đòn. Nghĩ, chuyên viên trang điểm Giang liền gõ cây quạt trong tay trên đầu cô một chút.
Vu Giai tức giận “Tôi biết anh Giang hâm mộ ghen tị, nhưng quân tử động khẩu bất động thủ, có hiểu không, có hiểu không?”
Chuyên viên trang điểm Giang không để ý tới cô, xoay người chỉ đạo Hà Uyển Doanh đang thực tập trang điểm cho diễn viên khác “Màu chỗ này đậm thêm một chút, mũi sẽ có vẻ cao hơn.”
“Vâng.” Hà Uyển Doanh đáp lời. Cô là cô gái vô cùng chuyên tâm, dùng lời chuyên viên trang điểm Giang nói thì lực tập trung của cô rất kinh người, khi cô tập trung vào một chuyện thì sẽ không để ý tới mọi thứ xung quanh. Hà Uyển Doanh cũng không nghe được Vu Giai đấu võ mồm với chuyên viên trang điểm Giang, nghe chuyên viên trang điểm Giang nói, dựa theo hắn chỉ điểm trang điểm cho diễn viên,
Hôm nay lúc kết thúc công việc, Hà Uyển Doanh mời Vu Giai “Chị Tiểu Giai, tháng sau là sinh nhật em, chị Tiểu Giai có thể tới tham gia tiệc sinh nhật em không?” Biểu tình của cô mang theo một tia ngượng ngùng, còn có chờ đợi.
Ấn tượng của Vu Giai về cô dần thay đổi, sảng khoái đồng ý lời mời của cô.
Hà Uyển Doanh cực kỳ vui vẻ “Ngày mai em sẽ đưa thư mời cho chị Tiểu Giai.”
“Vậy thì ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp chị.” Hà Uyển Doanh ngồi vào xe Hà gia tới đón cô, vươn tay ra từ cửa sổ xe vẫy vẫy với Vu Giai.
Vu Giai đi đến cạnh xe mình, vừa định dùng chìa khóa mở khóa thì phát hiện trong xe đã có người.
“Tiểu Giai bảo bối.”
“A Đức!” Vu Giai cực kỳ vui vẻ, tuy cô dọn khỏi nhà, càng gần A Đức hơn nhưng mấy ngày này vẫn luôn không nhìn thấy hắn, nghe nói hắn đang bận chuyện đấu thầu miếng đất không lâu trước đây “Anh không bận sao?”
A Đức nói khổ với cô “Có ai ăn chơi trác táng đáng thương giống tôi không chứ? Anh cả, anh hai không hài lòng liền bắt tôi tập thể dục, tôi lại không phải một khối gạch, nơi nào yêu cầu nơi nào dọn. Tôi nghe bác Trịnh nói cô với anh cả dọn đến nhà lớn bên kia, nhưng thật ra ở gần tôi, sớm biết cô dọn qua thì tiệc ngày hôm qua đã mời cô làm bạn nữ rồi.”
A Đức nói chuyện gần đây với cô, nghĩ đến đâu liền nói đến chỗ nào, tùy hứng luyên thuyên.
“Bữa tiệc ngày hôm qua gặp được một tên lăng nhăng.” Biểu tình A Đức vô cùng hóng hớt.
Vu Giai lên tiếng, lái xe ra khỏi chỗ đỗ ra đường lớn mới hỏi một câu, “Như thế nào lăng nhăng?”
A Đức chỉ chờ cô hỏi câu này, nói qua một lượt sự tích lăng nhăng của tên nọ, còn thêm mắm thêm muối.
Nghe được nửa đường, Vu Giai cũng cảm thấy người nọ vô cùng lăng nhăng. Mang theo ba bạn nữ tham gia tiệc không lăng nhăng nhưng mang theo ba bạn nữ tham gia tiệc nhà bạn gái tổ chức thì có chút lăng nhăng, không chỉ có người này lăng nhăng mà người bạn gái tổ chức tiệc kia cũng lăng nhăng, thế mà lại vô cùng tự hào là bạn gái lăng nhăng, hơn nữa nguyện ý cùng những người phụ nữ khác chia sẻ thứ tình yêu kỳ quái nào đó.
A Đức vui sướиɠ khi người gặp họa “Trải qua ngày hôm qua, Vương gia thành chủ đề bàn tán chê cười, đều là bởi vì một cô con gái.” Hắn nhìn Vu Giai “Phụ nữ là họa thủy, những lời này của thánh nhân không hề sai.”
“Vị thánh nhân nào nói?”
A Đức vuốt cằm, ra vẻ tự hỏi nửa ngày “Đương nhiên là vị thánh nhân nào đó họ Triệu rồi.”
Vu Giai cười ra tiếng tới.
“Tiểu Giai, đến hồ Vân Bạch cùng tôi một chuyến.”
“Hả?”
Nói xong, A Đức ôm đầu kêu rên “Tôi như thế nào bị nhìn ra vận may không tốt?”
Hồ Vân Bạch chính là miếng đất mà không lâu trước đây Triệu gia đấu thầu thành công, hiện tại còn chưa phá bỏ và di dời.
“Công tác phá bỏ và di dời không thuận lợi?”
“Vẫn còn khá tốt.” A Đức ngẩng đầu “Đa số cư dân đều không có vấn đề, cũng đã ký hiệp nghị phá bỏ và di dời rồi, chỉ là khó tránh khỏi có vài người muốn đυ.c nước béo cò vớt tiện nghi. Công trình phá bỏ và di dời trùng kiến hồ Vân Bạch là chính phủ mặt mũi, xảy ra chuyện, dù việc lớn việc nhỏ đều ảnh hưởng đến danh dự nhà tôi, anh cả bảo tôi một tấc cũng không rời nhìn chằm chằm công tác đã chết phá bỏ và di dời. Tuy nơi đó có chút loạn nhưng vị trí địa lý hay hoàn cảnh đều rất tốt.”
“Tôi đương nhiên biết.” Vu Giai không chỉ biết, còn biết không quá 5 năm, nơi đó sẽ trở thành một khu trung tâm phồn hoa khác của chợ phía nam, tấc đất tấc vàng.
“Hạng mục kiến tạo đã định ra chưa?”
“Ừ, chuẩn bị xây một tòa chung cư lâm viên thức, bao quát giải trí tập thể hình hội quán, kiến trúc quán bar triển thính chờ, áp dụng hình thức quản lý của khách sạn.”
Hồ Vân Bạch là một thôn trong thành, trong thôn đều dày đặc hai tầng tiểu lâu, nhiều là tự xây, cũng không hợp quy tắc, rất nhiều nhà đều dựng lều khắp nơi tầng lầu đường đi, có sắt lá, phòng gỗ giản dị phòng, vô cùng đơn sơ, hoặc nhà mình dùng, hoặc cho nhân viên bên ngoài thuê làm cửa hàng, xem nơi này để lại dấu vết là có thể tưởng tượng những cửa hàng đơn sơ đó đã từng nổi tiếng như thế nào.
Hồ Vân Bạch phá bỏ và di dời trợ cấp chính là chợ phía nam tới gần bắc giao chủ trạch tiểu khu nhà lầu, hộ gia đình ký hợp đồng phá bỏ và di dời đã bắt đầu chuyển nhà, đa phần mậu dịch ở đây đã ngừng, ở trung tâm mậu dịch, tuy có người quét tước nhưng vẫn có thể nhìn thấy túi nilon giấy và các loại rác trên mặt đất.
Hôm nay công việc quay kết thúc sớm, lúc này vừa mới hơn 5 giờ, thái dương treo trên Tây Thiên còn chưa rơi xuống.
Thời gian này A Đức ở đây cùng cư dân cũng khá lâu, có người nhìn thấy hắn sẽ thân thiện chào hỏi. Hắn đứng lại trước cửa nhà một hộ cư dân, đây là một hộ nhà ở vô cùng chật chội nhà ở, diện tích 40 mét vuông, xiêu xiêu vẹo vẹo địa luỹ nổi lên hai tầng nhà lầu, trước cửa còn dùng tấm ván gỗ dựng một căn nhà nhỏ, ở mặt trên đóng một cái cửa sổ, đèn treo ở trên nóc nhà lung lay, trong phòng vô cùng tối tăm.
Nói chuyện cùng A Đức là một người phụ nữ mập mạp đầy mặt phong sương nếp nhăn, A Đức gọi bà là Diêu nương. Lúc hai người nói chuyện, trên lầu truyền đến tiếng ho khan, Diêu nương vội vội vàng vàng đi vào trong phòng, qua một lúc lâu mới ra ngoài.
“Tiểu khu bên kia cho mấy người chia một hộ phòng hơn một trăm hai mươi bình, khi nào chuyển nhà thì báo tôi một tiếng, tôi tới hỗ trợ, không cần tìm công ty chuyển nhà.”
Diêu nương đầy mặt mỉm cười, “Cậu Đức thật tốt bụng, phòng ở bên kia, Tiểu Ni đã xem qua, đều chuẩn bị xong rồi, dọn qua là có thể ở.”
Hai người đang nói chuyện thì một cô bé đeo cặp sách đi tới từ ngõ nhỏ ở đầu đường đất khác, buộc tóc đuôi ngựa, bộ dáng vô cùng thanh thuần.
“Tiểu Ni tan học rồi à.” Diêu nương đón nữ bé.
Ánh mắt cô bé lưu luyến một vòng trên người Vu Giai, gọi A Đức là “Triệu tiên sinh”. Vu Giai nghĩ cô bé là con gái Diêu nương, lại nghe coi bé gọi Diêu nương là “Thím”.
Rời khỏi hộ gia đình này, A Đức mang cô đi vào trong, ở một cái ngõ nhỏ nhìn thấy một đám côn đồ ăn không ngồi rồi đang cao giọng chửi bậy tranh chấp gì đó, nhìn thấy A Đức thì lập tức giải tán, chỉ có ba người ở lại, cúi đầu khom lưng với A Đức, đầy mặt tươi cười.
“Mấy người cũng đừng suốt ngày chỉ chơi bời lêu lổng.”
“Chuyện anh Triệu giao bọn em cũng chưa dám chậm trễ.”
“Ừ, hôm nay có chuyện gì?”
“Chuyện lớn thì không có, việc nhỏ mấy ngày naycũng ít, đều là nhà này bà kia cùng cái ông hay ho khan.”
“Giả Sáu hôm nay không làm loạn?” A Đức trực tiếp hỏi.
Ba người lập tức bị hỏi đến nghẹn họng, một lát sau, mới có một người đáp lời “Giả Sáu ngày nào chẳng làm loạn vài lần? Anh Triệu yên tâm, có anh em chúng tôi nhìn, Giả Sáu cũng không gây chuyện lớn được.”
“Có chuyện lớn xảy ra thì đã muộn rồi.” A Đức nói “Mấy người dẫn tôi đi nhìn xem, Giả Sáu hiện tại ở đâu?”
“Buổi chiều A Báo thấy hắn ở cùng Nhị Cẩu Tử, từ trong nhà Lữ Thắng đi ra.”
A Đức ở nhà Lữ Thắng không có tìm thấy Giả Sáu, ngay cả Lữ Thắng cũng không ở nhà, nghe vợ Lữ Thắng nói, nửa giờ trước Giả Sáu, Nhị Cẩu Tử cùng Lữ Thắng đã ra ngoài, không biết đi đâu.
“Đi tìm!” A Đức nói.
Vu Giai hoảng hốt nhớ rõ kiếp trước trong lúc hồ Vân Bạch phá bỏ và di dời cũng xảy ra chuyện, loáng thoáng nhớ rõ ra mạng người, Lý Tu ỷ vào thế lực hắc đạo mới yên ổn qua sự việc, nhưng cụ thể lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, có phải liên quan đến tên Giả Sáu này không? Sắc mặt A Đức làm lòng cô cũng căng thẳng lên. Cô cố gắng nhớ lại kiếp trước cùng những gì ghi trong sách, lại phát hiện không thể nhớ ra nhiều hơn.
Một giờ sau, hồi báo nói tìm được Giả Sáu ở mây trắng bên hồ.
Lúc A Đức cùng Vu Giai nhìn thấy Giả Sáu, trên đầu gã bọc băng gạc, trên người bọc ba tầng chăn bông, cả người đang run run.
Hắn nhìn thấy A Đức, tựa như thấy được cứu tinh, lao đến chỗ A Đức từ trên giường, mang theo chăn rơi xuống đất, hắn ôm chân A Đức “Triệu tiên sinh, tôi biết anh là người tốt, anh cứu, cứu tôi đi, ngày mai tôi sẽ ký tên vào hợp đồng, lập tức dọn khỏi nơi này.” Hắn nói, đầy mặt sợ hãi.
“Anh đừng hoảng hốt, Nhị Cẩu Tử cùng Lữ Thắng đâu?”
Sắc mặt Giả Sáu lập tức trắng đến làm cho người ta sợ hãi.