Editor: Song Thy
Beta: Trâm
Ở cửa công viên trò chơi, đưa lại máy ảnh cho Du Tranh. Máy ảnh bị Du Tranh xem như bảo bối, vừa hôn, vừa kiểm tra, tựa như nó là bạn gái của hắn.
Lâm Côn Bạch đứng bên cạnh xem đến ớn lạnh.
Du Tranh vừa kiểm tra, vừa lầu bầu: “Tình lữ hai người cải nhau, khiến cho tôi và bảo bối của tôi chịu tai ương. Thành ra không làm gì cũng bị vạ lây như cá trong ao….”
Vu Giai làm như không nghe thấy.
Du Tranh lấy được máy ảnh, tuy rằng có đôi khi hắn thật sự rất ngốc nhưng vẫn có thể nhìn ra được Lâm Côn Bạch không thích hắn ở đây, tiếp tục làm bóng đèn giữa hai người, hắn tự nhận hắn là một người thông minh, vẫy tay, cao hứng chào tạm biệt Vu Giai.
Lâm Côn Bạch nhìn Vu Giai, đề nghị: “Vào xem thử.”
Vu Giai bừng tỉnh, cảm thấy vừa rồi đúng là quá tùy tiện, tựa hồ cô đã quên mất thân phận của Lâm Côn Bạch. Loại người như Lâm Côn Bạch vẫn còn cần phải nể mặt.
Nhìn nụ cười hoàn mỹ trên mặt cô, Lâm Côn Bạch cảm thấy cô như vừa rồi càng thuận mắt, như bây giờ rất xa cách. Hắn cũng không nói với Vu Giai cái này, hắn không ngốc, vẫn biết được tại sao cô lại như vậy. Do thân phận hiện tại của hắn, huống chi bọn họ chỉ mới vừa quen biết. Bước tới cửa mua hai vé, hướng Vu Giai quơ quơ.
Vu Giai nghĩ nghĩ, vẫn là nên đi theo Lâm Côn Bạch vào công viên trò chơi.
Đây là công viên giải trí lớn nhất Nam Thành phố, chiếm diện tích cực lớn, không chỉ có nhiều chỗ chơi cho trẻ em mà còn có nhiều chỗ cho người lớn. Tuy rằng hôm nay không phải ngày lễ nhưng lại là chủ nhật, nên ở đây rất đông, có hai vợ chồng dẫn theo con đến, có các nhóm thanh niên, có cả tình lữ.
Vu Giai nhìn đến hoa cả mắt, cô cũng không thường xuyên đến những nơi như công viên giải trí, trong trí nhớ cũng là do ba mẹ dẫn cô tới, cũng không vui lắm. Khi còn nhỏ, ba mẹ công việc bận rộn không có thời gian, cơ hồ Vu Giai đều do Vu Đoan chăm sóc, so với cô Vu Đoan cũng không lớn hơn bao nhiêu, chỉ có thể cố gắng chăm sóc ăn mặc học tập để cô không bị tụt lại. Vu Đoan có tình tính an an tĩnh tĩnh, hầu như chỉ mang cô đến công viên gần nhà. Sau này Vu Giai trưởng thành, quan hệ cùng bạn học cũng không phải quá thân thiết, bạn bè cũng không nhiều, hiếm khi đến những nơi như vậy, sau này cô đi du học, lại càng không thể đến, nếu có đến cũng là ngồi đợi ở ghế chờ.
Nếu đã tới đây thì cũng phải nhập gia tùy tục, Lâm Côn Bạch đề nghị mấy trò chơi, liền đi mua vé.
Vu Giai nhìn thấy ánh mắt háo hức, nóng lòng muốn thử của anh ta, cảm thấy rất là không khỏe, đem mấy trò chơi nguy hiểm bỏ bớt, không có lá gan bỏ những trò nổi nhất ở đây, đi theo hắn ngồi một vòng đĩa quay, một vòng tàu lượn siêu tốc. Sau khi xuống, phát hiện biểu tình sung sướиɠ của hắn, trong mắt lóe ánh sáng, có thể nói, bây giờ Lâm Côn Bạch không còn chút hình tượng nào như lúc đầu trước mặt Vu Giai, tựa như là một người bình thường, ôn hòa, thế nhưng lại ôn hòa. Vu Giai nghĩ đến cái từ này, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng Lâm Côn Bạch bây giờ chính là như vậy.
Lâm Côn Bạch bừng bừng hứng thú.
Vu Giai cũng không có khỏe mạnh như vậy, cuối cùng thật sự ngồi bất động, không di chuyển nổi, ngồi trên băng ghế, cho dù Lâm Côn Bạch có kéo hay túm cô như thế nào, cô không buông tay mà ôm chặt chỗ tựa lưng của ghế dài. Cái gì nể mặt, cái gí kính sợ, đều biến đi. Lâm Côn Bạch bây giờ như một đứa trẻ ham chơi, làm cô có chút kinh sợ, không muốn đứng dậy.
“Tôi khát, tôi muốn uống nước.”
“Chúng ta qua kia ngồi đi.” Lâm Côn Bạch chỉ vào quầy hàng ngoài trời cách đó không xa, có một nhà gỗ đơn sơ trên cỏ, xung quanh có nhiều ô che nắng, dưới mỗi ô là một chiếc bàn tròn. Quầy hàng này không chỉ bán đồ uống mà còn bán một số điểm tâm ngọt.
Vu Giai dịch từng bước qua, ngồi xuống dưới một chiếc ô, nằm lên trên mặt bàn, kể cả ngón tay cũng không muốn cử động.
Lâm Côn Bạch đi đến quầy, ở đây không có nhân viên phục vụ, chỉ có một cô bé đứng sau quầy lấy tiền.
Qua mười phút, Lâm Côn Bạch vẫn chưa quay trở lại. Vu Giai cảm giác không đúng, liền ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Lâm Côn Bạch đang đứng chung với một cậu bé, nhìn bộ dáng ước chừng bảy tám tuổi, mặc một cái quần jean kaki, phía trên là một chiếc áo khoác trắng nhỏ, lộ ra áo thun trắng bên trong. Hai người đang nói cái gì đó, bởi vì có chút xa nên Vu Giai không nghe được.
Nhìn Lâm Côn Bạch và bé trai đi đến trước quầy, cậu bé kiễng chân chọn rất nhiều điểm tâm, Lâm Côn Bạch thanh toán, bưng một mâm điểm tâm lớn như bàn tiệc, ôm cậu bé tiến về phía cô.
Nhìn Vu Giai ngồi dưới ô che nắng, cậu bé sửng sốt một chút, lộ ra nụ cười lớn, hô lớn với Lâm Côn Bạch: “ Ba ba_____”
Một tiếng ba ba của cậu bé khiến Vu Giai giật mình, nữa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cậu bé cũng không thực sự thanh tú, làn da cũng không trắng nõn, nhưng lại lộ ra màu lúa mạch khỏe khoắn dưới ánh mặt trời, khi cười đôi mắt nheo lại có chút giống Lâm Côn Bạch.
“ Chị____” cậu bé ngồi trên ghế, múc một muỗng bánh kem bỏ vào miệng, phát ra tiếng thở vừa lòng, đem ly trà xanh đẩy về phía cô, nói: “Trà xanh lạnh, ba ba nói chị thích uống trà.” Hắn híp mắt, ánh mắt quét qua lại giữa hai người, như là tìm gì đó.
“ Ăn đi, bớt nói.” Lâm Côn Bạch mở miệng.
Cậu bé lẩm bẩm, cúi đầu ăn một ngụm lớn bánh kem, nuốt xuống, hai mắt lấp lánh nhìn Vu Giai, vẻ mặt như một tên háo sắc: “Chị lớn lên thật xinh đẹp.”
“Kêu dì.” Lâm Côn Bạch đánh một cái trên đầu hắn, đầu bị nhấn một cái, thiếu chút nữa liền úp mặt vào trong mâm ánh ngọt.
Cậu bé kêu lên, bưng đĩa bánh qua chỗ đối diện Lâm Côn Bạch, bên cạnh Vu Giai ngồi xuống.
“Mẹ con có nói, nếu còn ăn đồ ngọt, răng sẽ không đau?” Lâm Côn Bạch nói.
Vu Giai nhìn thấy cậu bé cứng người lại, đôi mắt trừng trừng nhìn mâm bánh ngọt tựa như sói đói nhìn đồ ăn, cuối cùng đặt đĩa bánh trong tay lên mâm, đẩy ra xa, vẻ mặt chán nản cầm lấy ly sữa bò.
“Lý Mậu.” Lâm Côn Bạch giới thiệu: “Cháu ngoại trai của tôi, ở đây một thời gian.”
Cháu ngoại trai?
Vu Giai bưng ly trà trước mặt nhấp một ngụm, trà lạnh và trà nóng có hương vị rất khác nhau, cô cảm thấy cũng không tồi.
Lý Mậu ngồi trên ghế không ngừng vặn vẹo, rầm rì: “Cậu cũng quá không trượng nghĩa, trọng sắc khinh bạn, thấy chị xinh đẹp liền quên con.” Tiến về phía Vu Giai, tố cáo Lâm Côn Bạch: “Cậu nhìn thấy chị, liền đem con bỏ ở ven đường, khi cùng chị lên xe, một chút cũng không quan tâm đến con…v….v…..” Sắc mặt Lâm Côn Bạch một chút cũng không thay đổi nhưng Vu Giai thì lại xấu hổ đỏ mặt.
Lâm Côn Bạch kéo Lý Mậu lại, ấn xuống ghế bên cạnh.
Lý Mậu càng thêm quậy, kêu lên: “Cậu nói không lại liền dùng vũ lực.”
Lâm Côn Bạch nói: “Ta đã liên hệ trường học, ngày mai con phải đi trường học báo danh.”
Lý Mậu đang cựa quậy cũng lập tức yên tĩnh, cẩn thận nói: “Con ở đây chưa đến một tháng, không cần đi học.”
“Một tháng cũng có rất nhiều thứ để học.” Lâm Côn Bạch không dao động.
“Cậu, cậu.” Lý Mậu nắm lấy ống tay áo của hắn, vẻ mặt nịnh nọt, lấy lòng: “Chương trình học con đều đã học xong, không cần đến trường học. Con đảm bảo, sẽ không bỏ lỡ chương trình học.”
“Không được!” Lâm Côn Bạch lời lẽ nghiêm túc.
Nhìn cậu cháu đối diện, Vu Giai muốn cười, cầm ly trà, cúi đầu trộm cười, không nghĩ đến cô cũng bị kéo vào.
“Chị xinh đẹp, chị nói với cậu đi, đừng cho con đi trường học.” Đôi mắt trong suốt đen bóng nhìn cô.
Vu Giai buông ly trà, nói: “Chuyện này dì không làm chủ được.”
“Làm được, làm được.” Lý Mậu nói, từ đối diện chạy tới lôi kéo quần áo của cô: “Con biết cậu thích chị nhất, chị nói nhất định cậu sẽ nghe.”
Đây là như thế nào?
Lâm Côn Bạch nhìn Lý Mậu nháo với Vu Giai, không nói gì, tựa lưng vào ghế, bưng ly cà phê nhẹ nhàng uống, biểu tình thích ý.
Cuối cùng Lâm Côn Bạch vẫn không đồng ý, Lý Mậu thoạt nhìn uể oải, nhưng suy ra vẫn là một đứa trẻ, uể oải tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, không lâu sau hắn đã bị các loại trò chơi của công viên hấp dẫn sự chú ý.
Vu Giai đấm hai chân đau nhức, cô nghĩ mình nên tham gia một lớp thể hình rèn luyện sức khỏe, thể lực của cô thật sự quá kém, so với cô, Lâm Côn Bạch và Lý Mậu thể lực không khác gì siêu nhân.
Công viên đến giờ đóng cửa, Lý Mậu lưu luyến rời đi.
“Em gái Tiểu Giai, buổi tối em mời khách đi, tôi nhớ em còn thiếu tôi một bữa cơm.” Lâm Côn Bạch nói.
Vu Giai trầm mặc, chửi thầm, một đại nam nhân mà lại tính toán chi li một bữa cơm thì là cái dạng gì. Nhưng cũng biết, lời này của Lâm Côn Bạch chỉ là lời nói thuận miệng, liền cười nói: “Đồng ý, hôm nay tôi mời, hôm khác sẽ để Côn ca mời.” Cô cũng không nhận ra, cô đối xử với Lâm Côn Bạch không còn câu nệ như trước nữa.
Lý Mậu và Lâm Côn Bạch chui vào ghế phụ xe: “Con đã kêu Đại Ngưu chạy xe về.” Lúc này Lý Mậu mới kể việc xảy ra trước khi tới công viên, nói xong liền cười ngọt với Vu Giai: “Chị xinh đẹp, ăn cơm xong, chị phải phụ trách đưa em và cậu về nhà. Không đưa cậu cũng được, cậu có thể bắt xe.”
Trải qua nữa buổi, Vu Giai phát hiện Lý Mậu là người nhớ ăn thèm đánh, quả nhiên, hắn vừa nói xong câu này, đã bị Lâm Côn Bạch kéo khỏi vị trí ghế phụ, nhét vào hàng ghế sau, Lâm Côn Bạch cũng ngồi vào, chặn cửa xe lại.
Ở hàng ghế sau, Lý Mậu quay cuồng trong chốc lát, chồm tới muốn bò lên trước, lại bị Lâm Côn Bạch kéo về, dùng đai an toàn buộc chặt hắn lại.
Vu Giai không để ý tới cậu cháu đang ầm ỉ ở phía sau, cắm chìa khóa vào, khởi động xe. Chiếc xe đảo một vòng cung ra khỏi chỗ đậu, nhẹ nhàng chạy trên đường.
Lý Mậu bị Lâm Côn Bạch trấn áp, cũng không còn vùng vẫy đòi lên phía trước, mà lại bắt đầu nhắc các đồ ăn muốn ăn.
Hiển nhiên, này cũng không phải một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường, từ ánh mắt cử chỉ cùng thần thái liền có thể suy đoán được, Vu Giai bỗng nhiên tò mò xuất thân của Lâm Côn Bạch, Lâm Côn Bạch thần bí nắm thế lực lớn trong tay ở phía Nam rốt cuộc đã sinh ra trong một gia đình như thế nào?
Vu Giai mời khách, cũng không giống như lần trước Lâm Côn Bạch mang cô đi Nhất Phẩm Lâu, mà là đến một quán ăn kiểu Trung Quốc, cách bày trí ở đây không hề cùng cấp bậc với Nhất Phẩm Lâu, không gian rất nhỏ, bàn ghế xếp san sát nhau. Ba người kê một cái bàn mới ở đại sảnh ngồi xuống.
Đối với hoàn cảnh ầm ĩ như vậy, Lý Mậu có chút không thích ứng, lại không hề mở miệng oán giận mà chỉ thúc giục muốn kêu đồ ăn.
Lâm Côn Bạch đánh giá quán ăn, tiếng người ồn ào, phục vụ bưng khay đồ ăn đi xuyên qua, trên mặt đất cũng không có rác rưỡi chồng chất, mặt bàn cũng rất sạch sẽ, ngón tay lau một chút trên mặt bàn, cũng không có dính dầu mỡ như một số quán ăn khác.
Vu Giai chọn chừng mười mấy món, Lâm Côn Bạch nhìn cô vài lần, đánh giá bàn ăn xung quanh, trên bàn cơm có những đĩa nhỏ, mỗi đĩa chỉ chừng một hoặc hai miếng ăn. Quay đầu, nhìn thấy Lý Mậu cơ hồ muốn chui vào l*иg ngực của Vu Giai, hai cái đầu ghé lại nói chuyện, không biết Lý Mậu nói cái gì, đem Vu Giai chọc cười. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt cũng xuất hiện ý cười. Đứa cháu này của hắn, ở nhà rất được chiều chuộng, nhưng lại không bị chiều thành một đứa hư hỏng hay một tiểu bá vương, mà thành một đứa nhỏ tâm tính kiên định. Lần này hắn rời khỏi phía Nam chính là để đón đứa nhỏ này, muốn tới phía Nam chơi vài ngày, cũng chưa chắc là một điều xấu.
Bữa cơm này khách và chủ đều vui vẻ, Lý Mậu còn muốn lần sau lại tới chỗ này.
Đối với Vu Giai, việc làm cô không nuốt trôi chính là gặp Lý Tu, lúc này không chỉ có Lý Tu, mà bên cạnh còn có thêm một nữ nhân khác, cũng không thể nói là nữ nhân mà nên nói là một bé gái. Đứa bé gái này, Vu Giai cũng nhận ra, là em gái của Lý Tu được vị hôn phu của cô khen ngợi là “thiên sứ không cẩn thân rơi xuống nhân gian” “ Một bông hoa bách hợp nở trong sơn cốc hoang dã” Lý Ngãi.
Thật là, không phải oan gia sẽ không gặp nhau.
Vu Giai cảm thấy một chút hứng thú ăn uống cũng không còn.