Edit: Kiều.Beta: Tâm.Trong hành trình đi đến Lô thị của Vu Giai, mặc dù có thêm Lâm Côn Bạch, nhưng mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ đến khó tin. Những mẫu quảng cáo trang phục hầu như không có thay đổi gì nhiều, về cơ bản đều được xét duyệt một lần là thông qua. Các xưởng sản xuất vô cùng hài lòng với biểu hiện của cô. Mặc dù vậy, cô vẫn phải lên máy bay, đến khi quay trở lại chợ phía nam cũng là 21:47 phút tối.
Ngày thứ hai sau khi trở lại chợ phía nam, Vu Giai nhận được một tin tức lớn do Lâm Côn Bạch nói cho cô biết. Mặc dù trước đó A Đức đã đề cập qua, nhưng Lâm Côn Bạch giải thích chi tiết hơn nhiều.
Ngay thời điểm cô đến Lô thị, thế lực ngầm ở chợ phía nam đã bị làm mới. Lưu gia cùng Tiền gia bị một thế lực mới nổi tên Cửu tỷ đánh bại. Thế lực này ban đầu ít ai biết đến lại đột ngột nổi lên, bắt đầu gặt hái được rất nhiều lợi ích.
Mã Cửu?
Sắc mặt Vu Giai trắng bệch, thần sắc dị thường, tay chân lạnh ngắt.
Lâm Côn Bạch cảm thấy sắc mặt của cô hơi lạ, “Em có xích mích gì với Mã Cửu hả?”
Cô không hề có xích mích nào với Mã Cửu, nhưng cô nhớ rõ cuốn sách có đề cập rằng Lý Tu là ngòi nổ cho các cuộc cải tổ những thế lực ngầm ở chợ phía nam, chỉ là không nên xảy ra sớm như vậy. Lý Tu dựa vào những thế lực ngầm của Mã Cửu mới có thể làm ra được nhiều chuyện như vậy. Nếu không có Mã Cửu duy trì thế lực ngầm này, Vu Giai tin rằng Lý Tu sẽ chỉ dám giở thủ đoạn trong kinh doanh, không bao giờ dám gây nguy hiểm gì cho người thân, cho dù hắn ta rất bất mãn hay ghen ghét người anh trai Mục Tú Kim của hắn.
Lâm Côn Bạch chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ suy tư của cô, và cũng chưa bao giờ tưởng tượng được Vu Giai sẽ có lúc như vậy. Vu Giai lúc này giống như một con hổ đang sợ hãi bị giam cầm, chỉ muốn tìm cách thoát ra khỏi l*иg giam, cả người đầy vết thương. Cô không nên có tư thái như vậy, còn có chuyện gì mà hắn không biết nữa?
Vu Giai cuộn người lại, phải mất một lúc lâu, sắc mặt của cô mới khấm khá hơn. Kiếp trước cô đã trải qua sợ hãi một lần, cha đột ngột qua đời vì bệnh, anh trai thì nằm bất tỉnh trên giường bệnh, mẹ thì bị điên, đôi chân do tai nạn giao thông gây ra cũng đã phá hủy đi sự nghiệp của cô mặc dù sau đó cô đã có thể đứng lại được. Nhưng cô không hề muốn trải qua những việc này một lần nào nữa.
Bởi vì cảm xúc có vấn đề, nên những cảnh quay buổi sáng đều không đạt tiêu chuẩn. Cô bất đắc dĩ nhờ Tạ Tam Sơn chuyển cảnh quay lùi về sau giúp cô.
Tạ Tam Sơn muốn nói vài câu, nhưng khi nhìn sắc mặt tái nhợt của cô cho dù đã trang điểm, hắn chỉ thờ dài một hơi, nuốt hết những lời định nói vào bụng.
Trong lúc nghỉ ngơi, Cốc Trình Hàm bước đến ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt sau khi tẩy trang của hai người trông khá đẹp đôi.
Tạ Tam Sơn đứng từ xa nhìn hai diễn viên chính, trên đỉnh đầu cảm thấy mây đen đang bao quanh.
“Có tâm sự à?” Cốc Trình Hàm nhìn cô.
Vu Giai gật đầu, “Còn anh?”
“Không phải.” Vẻ mặt của Cốc Trình Hâm rất mệt mỏi, thậm chí anh còn không thể duy trì được khí chất của một đại thiếu gia. Vẻ mặt mềm lòng khiến người khác không khỏi nghi ngờ anh đã bị người khác thay thế.
Hai người ngồi đối diện nhau một lúc, không nói gì. Không phải là không có gì để nói, mà chỉ là cả hai đã quá mệt, nói nhiều thì mất nhiều tinh lực.
“Tôi đi rửa mặt cho tỉnh táo.” Vu Giai nói. Cô cho dù có tiếp tục ngồi ở đây cũng không thể giải quyết được gì. Cho dù Lý Tu có được thế lực của Mac Cửu như trong sách viết thì cũng chưa chắc kết quả đã y hệt như trong sách. Mục Tú Kim còn chưa gặp qua Lý Tu, mà Lý Tu còn chưa quen biết Giang Yến Linh. Còn rất nhiều con đường khác để thay đổi.
Nước lạnh úp lên mặt, tẩy đi một ít son phấn. Gương mặt trong gương tái nhợt còn hơn ma quỷ.
Vu Giai dùng sức nhéo mặt cho đến khi khuôn mặt có một tí huyết sắc mới chịu ngừng. Vu Giai cười nhạo đối với bản thân mình trong gương, cô quá khiêm tốn, mới có một tí chuyện mà đã sợ hãi làm rùa rụt cổ. Cô có còn ý thức để bảo vệ gia đình nữa hay không? Phật chắn gϊếŧ Phật, thần tới gϊếŧ thần, cái dũng khí đó ở đâu ra? Cho dù Lý Tu có là nhân vật chính nghịch thiên khí vận, cho dù Lý Tu tiền đồ rộng mở, đã là người thì ai mà chả có thất tình lục dục, nghĩa là anh ta chắc chắn sẽ có sơ hở, chỉ có điều cô có nguyện ý đi tìm không. Giang Yến Linh là cái thá gì? Mục Tú Kim cũng là cái thá gì?
Cô tự cổ vũ bản thân, cửa phòng WC phía sau mở ra, Giang yến Linh từ ngoài bước vào, thấy Vu Giai thì sửng sốt, chợt mỉm cười chào hỏi, “Chào cô Vu.”
Nhìn xem, bản thân vẫn luôn kém Giang Yến Linh về phương diện thủ đoạn tính kế. Vu Giai thầm nghĩ trong lòng, phá lệ mỉm cười với Giang Yến Linh rồi đi ra ngoài.
Bời vì cái mỉm cười này của Vu Giai khiến Giang Yến Linh nghi ngờ cả ngày, bắt đầu phòng bị Vu Giai.
Tựa hồ như cảm thấy nhiêu đó bất ngờ vẫn chưa đủ đối với Vu Giai, nên ông trời lại mang đến một kinh hỉ khác cho cô vào hôm sau. Cô nhìn thấy Lý Tu cùng Hà Uyển Doanh đang đứng cùng nhau, mặc dù không phải vui vẻ trò chuyện, nhưng cũng không có giương cung múa bạt. Thấy cô, Hà Uyển Doanh còn lôi kéo cô tới, “Anh Lý là người đầu tư, anh ta đang đầu tư một bộ phim điện ảnh, cũng đang quay chụp ở thành phố này.”
Vu Giai ngẩng đầu nhìn Lý Tu, anh ta cười ôn nhu, “Đúng vậy, tôi còn đang tính mời cô đến đóng vai chính, nhưng không biết có cơ hội để mời không.”
Hiển nhiên Lý Tu cùng Hà Uyển Doanh từ nãy đến giờ đều đang thảo luận về chuyện này. Hà Uyển Doanh cười, tấm tắc khen ngợi kịch bản mà Lý Tu đầu tư: “Rất thú vị, chị Tiểu Giai là phù hợp nhất.”
Trong khoảng thời gian này, Hà Uyển Doanh mỗi ngày đều đến thành phố điện ảnh chơi, hết đi theo chuyên viên trang điểm Giang lại tới đi theo trợ lý của cô. Cô ấy hứng thú với việc hóa trang nên vẫn luôn kiên trì đi theo học hỏi, chuyên viên trang điểm Giang cũng không keo kiệt, truyền hết những kinh nghiệm cho cô ấy, còn cho cô ấy thử việc trên diễn viên quần chúng nữa.
“Cảm ơn ý tốt của anh Lý, nếu có thể dời được lịch trình thì tôi vẫn rất sẵn lòng.” Vu Giai nhớ rằng bộ phim điện ảnh đầu tiên mà Lý Tu đầu tư có kinh phí rất nhỏ, nhưng lại thành công rực rỡ. Mặc dù doanh thu phòng vé không đủ để giúp bộ phim nhận được giải thưởng, nhưng không thể không thừa nhận, doanh thu phòng vé chính là đại diện cho việc bộ phim được yêu thích bởi nhiều người.
Lý Tu rất cao hứng: “Có thể nhờ một minh tinh như cô tới giúp càng tốt, nhưng nếu không tới được cũng không sao.” Đương nhiên đây đều là những lời khen có cánh.
“Cảm ơn anh lý đã tán thưởng, tôi cũng không dám nhận.” Vu Giai cười, nhìn đồng hồ.
Lý Tu từ trước đến giờ chỉ có một bộ dáng lịch lãm, luôn săn sóc đối với phái nữ, “Đã đến giờ đi quay rồi sao? Vậy cô đi đi, không cần phải để ý đến tôi.”
“Thật ngại quá.” Vu Giai cười, kéo theo Hà Uyển Doanh nói: “Giang ca nhờ chị nói với em là không được chạy loạn, người đến người đi ở thành phố điện ảnh rất loạn, em chỉ là một cô gái, coi chừng bị lừa bán.”
Hà Uyển Doanh mím môi, cô rất hưởng thụ sự quan tâm này: “Em cũng không còn là một con nhóc nữa.” Ngoan ngoãn nắm tay Vu Giai, vẫy tay với Lý Tu: “Anh Lý, khi nào bộ phim điện ảnh của anh ra mắt thì nhớ nói em.”
Lý Tu mở miệng đáp ứng.
Thời gian kế tiếp cũng không có gì khiến Vu Giai bất ngờ, nên cô mau chóng điều chỉnh lại tâm trạng. Những lời mà Lâm Côn Bạch nói văng vẳng bên tai, hắn cũng không ép cô phải trả lời. A Đức đã kêu hắn lui về. Vì chuyện này mà A Đức đã đến tìm cô nói chuyện. Đối với chuyện Lâm Côn Bạch coi trọng cô, cô không biết nên giải quyết sao. Sau hai ngày, A Đức gọi cho cô nói một chuyện, điều đó đã khiến cô có thêm ba phần cảm kích với Lâm Côn Bạch. Sau khi Lâm Côn Bạch rút lui, hắn đã kêu A Đức tìm vệ sĩ, âm thầm đi theo bảo vệ an toàn cho cô.
Mấy ngày nay, Vu Giai không hề để ý đến Hạ Gia Du, mà Hạ Gia Du hình như cũng không có thời gian để ý đến cô. Trang Đình bệnh nặng, mỗi ngày đều hô hấp khó khăn nên được đưa vô phòng chăm sóc đặc biệt. Mỗi giờ mỗi phút phải có người bên cạnh chăm sóc, nên hầu như Hạ Gia Du đều ở lại bệnh viện.
Vu Giai biết Trang Đình chỉ sống được thêm vài ngày.
Tiểu Duy một lòng một dạ muốn học lái xe, mỗi ngày đều ngâm mình trong trường dạy lái xe, nghe nói em ấy đã quen biết hết tất cả giáo viên trong đó.
Trong khoảng thời gian này, sự kiện lớn duy nhất là Cốc Trình Hàm bị lên báo, hơn nữa còn là trang đầu của tờ báo. Sự việc bắt đầu từ một vụ kiện, một vị đạo diễn đã kiện Cốc Trình Hàm vi phạm hợp đồng, hai người đã ký một hợp đồng đóng vai chính nhưng anh hết lần này đến lần khác trì hoãn liên tục. Báo chí tung hình ảnh của bản hợp đồng kia, kèm theo chữ ký của Cốc Trình Hàm, chứng cứ vô cùng xác thực. Mặc dù có rất nhiều fans vẫn tin tưởng Cốc Trình Hàm, nhưng vẫn có một số người thất vọng về anh vì việc không tuân thủ lời hứa. Danh tiếng của Cốc Trình Hàm cũng bị ảnh hưởng không ít, và nó cũng ảnh hưởng đến bầu không khí trong đoàn phim.
Vu Giai không biết kiếp trước có nhạc đệm này không, bởi vì lúc đó cô cũng không hề chú ý nhiều đến anh. Chuyện sao chép thông tin đã khiến cả nhà Vu gia rối tung lên, cha mẹ đã phải vì việc này mà hủy chuyến du lịch, vội vàng quay trở về. Nếu kiếp trước có vụ việc này xảy ra, cũng
chứng minh rằng Cốc Trình Hàm rất may mắn. Sau khi《 Biên thành 》ra mắt vào mùa hè, danh tính của Cốc Trình Hàm đã tăng vọt.
Cốc Trình Hàm thoạt nhìn không khác gì so với mấy ngày trước, dường như những chuyện này không hề ảnh hưởng gì đến anh, nhưng bầu không khí trong đoàn phim thật sự quá kém. Mặc dù Tạ Tam Sơn không ngừng quát mắng, nhưng không phải diễn viên nào cũng có tố chất tâm lý như Cốc Trình Hàm, mỗi ngày đều NG mười mấy lần. Bộ phim này rất đáng giá, nhưng Tạ Tam Sơn vẫn phải thả Cốc Trình Hàm ra hơn mười ngày để giải quyết cho xong chuyện. Nam chính Cốc Trình Hàm vắng mặt nên lượng công việc của nữ phụ Vu Giai cũng nhẹ nhàng không ít, không cần phải chạy đến thành phố điện ảnh mỗi ngày. Vu Giai cũng cấp cho Khá Giả một kỳ nghỉ, vào thời điểm cô không đến đoàn làm phim, Khá Giả cũng không cần phải đi làm.
Vu Đoan còn chưa trở về, cô vẫn luôn chú ý đến tin tức báo chí, không có tin tức sao chép thông tin bị tuồn ra.
Thời gian rãnh rỗi mỗi ngày, cô đều đến công ty hai lần. Mặc dù Vu Đoan không có mặt ở đây, nhưng trước khi đi công tác đã an bài hết mọi chuyện trong công ty. Mặc dù anh ấy không ở đây, nhưng mọi người làm việc vẫn rất chuyên nghiệp, không có đùa giỡn.
Vu Giai đến Chín Ca thì gặp được Vu Đông, từ sau khi 《 Biên thành 》khai máy, cô hầu như chưa gặp lại Vu Đông lần nào, mọi thứ đều do Khá Giả truyền lời. Vu Đông rất vừa lòng với Khá Giả. Ở Chín Ca, cô không gặp được Phùng Hạo. Vu Đông nói cậu ta đã nhận một kịch bản và đang trong quá trình quay phim. Kịch bản này cùng với kịch bản trong trí nhớ của cô rất giống nhau.
Tranh thủ khoảng thời gian rãnh rỗi này, Vu Đông dẫn cô đến gặp đạo diễn 《 Vệ Tử Phu 》, một vị đạo diễn trẻ tuổi, cách ăn mặc thời thượng, nếu không phải Vu Đông giới thiệu, cô còn tưởng rằng anh ta là một phượt thủ xách máy quay đi dạo, Du Tranh. Vu Giai rất quen thuộc với anh ta, suy cho cùng thì đạo diễn bộ 《 Vệ Tử Phu 》ở kiếp trước cũng là anh ta. Vu Giai còn biết, anh ta không những là đạo diễn của 《 Vệ Tử Phu 》, mà còn là biên kịch, chỉ là ẩn thông tin nên không một ai tron đoàn phim biết.
Nhắc đến thời gian bấm máy của《 Vệ Tử Phu 》, công tác chuẩn bị cũng không sai biệt lắm. Địa điểm quay là do Du Tranh chọn, một kinh đô cũ thời nhà Hán ở khu chợ phía tây. Trong lúc nói chuyện, Du Tranh đã phác họa một vài hình ảnh về hình tượng của Vệ Tử Phu cho cô xem. Vu Giai có kinh nghiệm quay chụp, nên lúc biết trong quá trình quay xảy ra một vài thiếu sót, cô đã đưa ra những kiến nghị rất xác đáng. Du Tranh không ngừng cảm ơn, ánh mắt nhìn cô càng thêm nóng bỏng, hận không thể nhét cô vào đoàn phim ngay lập tức.
“Chúng ta không có khái niệm nghỉ hè.” Du Tranh nghịch cây bút phác thảo trên tay, vừa vẽ phác họa vừa nói, “Phim sẽ được lên sóng vào tháng 8, hợp đồng với hai đài truyền hình đã thương lượng xong. Tôi biết tháng 8 thì có hơi gấp, nhưng tôi sẽ vừa chuẩn bị cho phim lên sóng, vừa tiến hành quay phim.”
Vu Giai không có ý kiến gì về việc này, kiếp trước cũng y như vậy. Khi đang quay nửa sau của《 Vệ Tử Phu 》, các đài truyền hình bắt đầu phát sóng, nhưng không phải hai đài, mà là năm đài.
Du Tranh có ấn tượng tốt với Vu Giai, lúc tạm biệt còn nói: “Cô có ý kiến gì với hình tượng của nhân vật hoàng hậu A Kiều không.” Đột nhiên vỗ đầu, “Tôi quên mất, Vệ Tử Phu là công chúa ca kĩ của Bình Dương, cô có cần thế thân không?”
Vì thế mà Vu Giai đã hát một đoạn ngắn trong kịch bản. Giọng của cô tuy không trong trẻo, rành mạch như khi nói, nhưng lại mềm mại, quyến rũ, rất phù hợp với hình tượng của nhân vật Vệ Tử Phu này. Lúc trước, vì để diễn tốt nhân vật này, cô đã đăng ký học đàn tỳ bà, học hát, cùng học múa, hoàn toàn không sử dụng đến thế thân.
Du Tranh kích động, bắt lấy tay cô nói: “Cô vậy mà đi học một lớp chuyên về ca hát sao? Cô đối với nhân vật Vệ Tử Phu này thật dụng tâm quá…”
Quá cái gì? Du Tranh còn chưa có cơ hội nói tiếp, bởi vì anh ta đang bắt lấy cánh tay của cô, trực tiêp bị một bàn tay mạnh mẽ khác hất ra một cách thô bạo.
Du Tranh như một con thỏ ngơ ngác, chớp chớp mắt nhìn Vu Giai, lại đem ánh mắt chuyển hướng sang nhìn người đàn ông không mời mà đến bên cạnh.
Lâm Côn Bạch cũng không hề có một chút xấu hổ nào, nhấp một ngụm xì gà trong tay, phun ra một hơi khói, lấy khăn ra lau sạch mu bàn tay cho cô, rồi bỏ khăn vào túi lại.
Vu Giai ở bên cạnh đầu đầy vạch đen, Lâm Côn Bạch tự dưng biến mất năm sáu ngày, Vu Giai cứ tưởng hắn đã bỏ cô lại mà cao bay xa chạy Cô cứ tưởng sẽ được thả lỏng một chút, nhưng lúc này lại nói không nên lời.
“Du Tranh, đạo diễn 《 Vệ Tử Phu 》.” Vu Giai giới thiệu.
Lâm Côn Bạch nghiêng đầu nhìn cô, lại nhìn Du Tranh, “Em muốn diễn kịch bản này hả, đẩy đi.” Hắn cũng không nghe thấy hai người bọn họ nói gì phía trước, chỉ thấy Du Tranh bắt lấy tay của Vu Giai, hắn vừa mới từ chợ phía nam trở về đã chứng kiến một cảnh này, hết sức khó chịu.
Những lời này đã khiến sự cảm kích của cô giành cho hắn tụt về con số 0, “Em rất thích kịch bản này, cũng không có ý định đẩy đi, huống hồ em cũng không có dư tiền để đền vi phạm hợp đồng.” Nói xong, cô mới phát hiện ngữ khí của mình hơi đanh thép. Nếu là mấy hôm trước, cô sẽ dùng ngữ khí uyển chuyển hơn nhiều trước mặt Lâm Côn Bạch.
Du Tranh nhìn mu bàn tay đang đỏ của mình, nhìn tới nhìn lui, anh ta cũng không biết thân phận của Lâm Côn Bạch, nhưng đối với hắn có hơi bất mãn: “Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Giai đã ký hợp đồng vào một tháng trước, tiền vi phạm hợp đồng rất lớn.”
Du Tranh, anh cũng đâu cần phải tráo trọng tâm như vậy đâu, trọng âm bay giờ rõ ràng không phải là tiền vi phạm hợp đồng có được không.
Du Tranh là một đạo diễn không tồi, chỉ có điều đôi lúc hơi ngốc.
Vu Giai cũng không muốn nhiều lời với Lâm Côn Bạch, vẫy tay kêu một chiếc taxi, ba người đứng bên đường, ngay lúc xe đến, cô kéo cửa xe ra, nhét Du Tranh vào ghế sau, đưa tiền cho tài xế, nói tên của một công viên trò chơi.
Người tài xế sau khi nhận tiền, cảm ơn tiền boa của Vu Giai, nhanh chóng lái xe đi. Du Tranh vươn đầu ra từ cửa kính xe nói gì đó, nhưng chiếc xe đã đi đến góc đường và chuẩn bị quẹo.
Vu Giai quay đầu nhìn Lâm Côn Bạch đang ung dung ngắm cô, trong lòng có chút không thoải mái, “Cũng trễ rồi, vậy tạm biệt Côn ca.”
Chờ đến khi cô ngồi vào ghế lái, cài dây an toàn vào, Lâm Côn Bạch đứng bên cửa sổ xe, lắc chiếc máy ảnh trên tay.
Vu Giai cảm thấy quen mắt, sau khi nhìn một lúc, chiếc camera này rất giống với cái mà Du Tranh vác trên vai.
“SLR, độ phân giải 9000 vạn, mặc dù là mẫu của năm ngoái, nhưng camera này là hàng cổ, đối với người thường mà nói thì nó có giá trị xa xỉ.” Lâm Côn Bạch nghịch máy ảnh trong tay, khóe miệng nở nụ cười.
Vu Giai nhìn thế nào cũng thấy nụ cười kia thật đáng ăn đòn, chợt nhớ đến khi nãy Du Tranh quơ chân múa tay, không khỏi ngượng ngùng.
Lâm Côn Bạch mở cửa xe ghế phụ ra, ngồi vào, nói tên của công viên trò chơi, “Ở đó gặp nhau cũng là một ý kiến hay.”
Vu Giai cũng không biết phản bác sao, trong lòng cảm thấy ngột ngạt, nhấn ga, con Porsche màu lam lao ra ngoài. Lâm Côn Bạch không kịp đề phòng, mặc dù cơ thể kịp thời chống đỡ, nhưng vẫn có chút chật vật. Vu Giai quay đầu lại, mím chặt môi, cảm giác hờn dỗi trong lòng cũng tiêu tan không ít.