Chương 3
Emma trượt chiếc áo choàng dày màu trắng có logo riêng của McKinley vào cơ thể ẩm ướt của cô, cô mang kính vào và tháo cây kẹp ở phía sau xỏa tóc ra. Động cơ của bồn tắm nước nóng kêu vo vo nhẹ nhàng ở phía sau khi cô băng ngang qua căn hộ penthouse từ phòng ngủ đến phòng khách.
Trước đây cô đã từng ao ước được sống một cuộc sống xa lạ trong một khách sạn. Giờ đây cô hoàn toàn thích quan điểm này, dịch vụ làm sạch chuyên nghiệp và sự tiện lợi của những bữa ăn nóng sốt vào bất cứ giờ nào kể cả ngày hay đêm. Trụ sở chính của McKinley ở trên tầng thứ ba của Khách sạn nhỏ ở đại lộ số 5. Vì vậy, vào những ngày mùa đông có gió dữ dội, cô chỉ cần một chuyến đi bằng thang máy là tách khỏi công việc.
Cô bấm nút trên cái điều khiển ti vi từ xa và cuộn tròn vào một góc của bộ ghế sofa do từng bộ phận tạo thành màu rượu vang, hất tung một cái gối bằng vải gấm thêu kim tuyến ra khỏi chỗ đó. Lúc đó là 11g15, tối thứ sáu. Cô đã bỏ qua bữa ăn tối, và đang nghĩ đến một khay pho mát và một ly Cabernet sẽ bắt đầu đúng lúc với phần tóm tắt cuối bản tin của Business Week Wrap-up trên đài ANN.
Cô gọi đặt thức ăn mang vào cho người giữ cửa, sau đó ngồi lại xem Marvin Coventry phỏng vấn Giám đốc điều hành của công ty năng lượng Địa Trung Hải. Công ty này đang bị xem xét kỹ lưỡng sau khi sáp nhập với một công ty của Anh và một khoản tiền được nghi là đưa cho cháu trai của một đại diện LHQ.
Một tiếng gõ cửa vang lên một vài phút trong buổi phỏng vấn, và Emma nhìn qua vai khi cô đi về phía cánh cửa để cho Korissa vào.
“Họ có nhớ cho thêm nho không?” cô hỏi, trong khi Giám đốc điều hành tỏ ra lúng túng với câu hỏi của phóng viên. Phải rồi. Cổ đông của ông ta xứng đáng có được một lời giải thích.
“Tôi không hiểu,” một giọng đàn ông vang đến.
Emma xoay đầu để trở thành đối mặt với Alex Garrison. Hai mắt cô mở to, và cô xốc mạnh thình lình hai vạt áo choàng với nhau. “Tôi tưởng anh là Korissa.”
“Tôi là Alex.” cái nhìn chằm chằm của anh hướng theo áo choàng của cô, mớ tóc lộn xộn và cặp kính to được thiết kế một cách thô thiển.
“Anh đang làm gì ở đây?” Cô đã không mong gặp lại anh cho đến tối mai ở buổi quyên góp Teddybear Trust, và cô dứt khoát không sẵn sàng để đi thêm một vòng nữa với anh. Cô kéo mạnh vạt áo, nhất là lúc không ăn mặc như thế này.
Anh liếc xuống cái cặp ở trong tay trái. “Anh nghĩ rằng em muốn xem hồ sơ tài chánh của anh.”
“Vào lúc 11g30 tối ư?”
“Em nói rằng em muốn có một hợp đồng tiền hôn nhân.”
Chắc chắn cô muốn có một hợp đồng tiền hôn nhân. Nhưng không phải bây giờ. Ngay bây giờ cô muốn ngủ, và để tái tạo lại trước khi đối mặt với anh một lần nữa. “Tôi không-”
“Không có thời gian như hiện nay.” Anh liếc nhìn mỉa mai về phía căn phòng phía sau cô, rồi di chuyển gần như không thể nhận thấy về phía trước.
Emma bước sang một bên để cản đường anh khi tiếng kêu vo vo yên lặng rất gần của chiếc xe đẩy hàng phục vụ phòng báo Korissa đang đến.
Người phụ nữ tạm dừng bước đi nhanh nhẹn của mình và liếc nhìn có vẻ dò hỏi về Alex. “Tôi có mang thêm một dĩa nữa không?”
“Thật chu đáo,” Alex nói. Và trước khi Emma có thể phản đối, anh đã lướt vào qua cánh cửa bên cạnh cô.
Emma gần như không muốn gây chuyện cãi nhau trước mặt Korissa, nhưng người đàn ông này đã không dừng lại. Cô di chuyển ra khỏi lối đi của xe đẩy hàng.
“Thật sành sỏi,” Alex thì thầm, nhìn chung quanh vào tấm thảm Ba Tư, lò sưởi bằng đá cẩm thạch và ngọn đèn treo trần hiệu Tiffany.
“Cám ơn”, Emma nói không tự nhiên, trong khi Korissa chuyển khay pho mát, rượu vang và hoa tươi lên bàn ăn.
Sau đó Korissa rời khỏi căn hộ penthouse và đóng cánh cửa đằng sau cô.
Emma kéo mạnh dây thắt lưng áo choàng thật chặt. “Giờ không phải là lúc thuận tiện.”
Anh đặt chiếc cặp xuống bàn ăn và đưa lên hai lòng bàn tay đầu hàng. “Anh xin lỗi. Nhưng anh vừa mới bước ra khỏi một cuộc họp.”
Ánh mắt anh nhìn đăm đắm dường như muốn xé toạc trang phục của cô một lần nữa.
“Tôi biết là anh đã có một buổi tối rảnh?”
“Không, anh không có buổi tối rảnh. Anh đã có một cuộc hội ý qua điện thoại, ba hợp đồng cung cấp để phê duyệt và một cuộc họp kế toán mà kéo dài qua mười giờ.”
“Nhưng bây giờ anh đang rảnh.” Anh mở cặp.
Cô nhìn chằm chằm mỉa mai xuống áo choàng của mình. “Tôi trông có vẻ rảnh sao?”
Anh đấu tranh một nụ cười chế nhạo. “ Em trông có vẻ...”
“Quên nó đi.”
“Anh định nói dễ thương.”
“Anh sẽ nói là kinh khủng.”
Trán anh nhăn lại trong tích tắc. “Tại sao em luôn-”
“Anh muốn gì hả, Alex?”
Anh lắc đầu, sau đó anh giơ lên một phong bì từ cặp xách của mình. “Anh muốn trao đổi báo cáo tài chính.”
“Hãy gọi cho tôi vào buổi sáng.” Cô muốn ngủ. Không hơn, không kém.
“Tôi đã bị giữ suốt cả ngày.”
“Còn tôi thì bị giữ suốt đêm.”
Anh yên lặng. Mắt anh liếc nhanh như tên bắn vào cánh cửa phòng ngủ của cô. “Cô có bạn à?”
Phải mất một chút thời gian để ý nghĩ của anh thấm sâu vào tất cả các dây thần kinh. “Không, tôi không có bạn.”
“Anh nghĩ có lẽ em đang có một cuộc ăn chơi bù khú lần cuối.”
“Tôi không phải là loại con gái thích ăn chơi bù khú lần cuối.”
Anh kiểm tra cô một lần nữa. “Thật không?”
“Và nếu như tôi có, tôi sẽ ăn mặc như thế này sao?”
“Anh đã nói với em, em nhìn dễ thương.”
Cô rêи ɾỉ vì thất vọng.
Anh bỏ cặp xách của mình và di chuyển về phía cô. “Thật sự, Emma. Anh không biết tất cả các sự bất an này đến từ đâu.”
Cô không có ý niệm làm thế nào để đáp ứng với điều đó. Con số không.
Giọng anh vang lên hòa nhã. “Em là một người phụ nữ xinh đẹp.”
“Thôi đi,” cô rít lên. Anh rõ ràng đang thực hành cái thói của anh, thêu dệt những lời nói dối, cố bắt cô tách ra khỏi sự cân nhắc kỹ vì các lý do của riêng anh.
Anh đi đến dừng ngay trước mặt cô, sự xúc cãm mãnh liệt trong cái nhìn chăm chú của anh gây ra những làn sóng phản ứng lại xuyên qua cơ thể cô. “Đừng tự đánh giá thấp mình, Emma.”
Cô cố gắng hít thở bình thường, cố gắng đè nén lòng khát khao rõ ràng đang râm ran lẻn vào chạy theo cái cách của nó đến tứ chi của cô. “Anh có... thị hiếu đáng ngạc nhiên.”
Miệng anh cong lên thành một nụ cười chậm rãi.
Đó là một cái miệng ngọt ngào, một cái miệng có hình dáng đẹp, một cái miệng rất sεメy, đặt dưới một cái nhìn như tia la-de sáng chói bao quanh một người đàn bà và làm cho cô ta cảm thấy như mình là người duy nhất trên hành tinh này. Emma cảm thấy như mình bị lôi kéo dưới sức quyến rũ của anh.
“Em nghĩ rằng anh thích lụa và satin hơn à?” anh hỏi dịu dàng.
“Tôi nghĩ rằng anh thích đăng ten đen và giày cao gót.” Ngay khi nói xong, cô lấy làm hối tiếc về cơn bốc đồng này.
Lỗ mũi của anh hơi loe ra một chút. “Thật không?” Và ánh mắt anh gửi tín hiệu cho những suy nghĩ của mình.
“Không phải tôi.”
Anh liếc nhanh qua chỗ hở ra của cô. “Tại sao không?”
Điều này đang làm phát điên. “Alex.”
Anh ra dấu về phía cửa phòng ngủ. “Em có một cái gì ở bên trong đó anh chắc như thế?”
Chúa cứu giúp cô, cô đã có. Một chú gấu bông teddy nhỏ và chiếc qυầи ɭóŧ phù hợp mà Katie đã mua cho cô nhân ngày sinh nhật.
Không phải là thứ mà Alex chưa nhìn thấy bao giờ.
Dấu vết tiếng cười hằn sâu trong ngực anh. “Tẩm ngẩm tẩm ngầm mà đâm chết voi.”
“Tôi chả có gì,” cô nói dối.
Anh đưa tay lên vuốt mớ tóc lòa xòa của cô. “Chắc chắn em có. Cứ tiếp tục đi, Emma. Hãy để cho anh hiểu hết bóng tối bí mật sâu kín của em.”
Cô chớp mắt trước ánh mắt anh lấp lánh có màu đá vỏ chai, gồng mình chống lại sức hút của anh, tự hứa với mình là sẽ không chịu để cho anh kiểm soát mối quan hệ của họ. Cô cần chống đỡ mạnh mẽ. Cô cần chống đỡ tập trung. Cô đã có một cái gì đó mà anh muốn, và việc chuyển giao sẽ là các điều kiện của cô.
Nhưng sau đó lòng bàn tay của anh dừng lại trên thái dương cô, làm xao lãng những suy nghĩ của cô. Những ngón tay anh vuốt nhẹ mái tóc cô, và mọi sợi dây thần kinh khó bảo trong cơ thể cô tập trung vào điểm anh chạm vào, gửi tới những thông điệp kí©h thí©ɧ tố làm da cô bừng bừng, làm mềm mại đôi môi cô, và đẩy cơ thể cô về phía anh.
Tay anh trượt xuống cổ cô, úp trên đường chân tóc, từ từ kéo cô một cách không nhân nhượng về phía anh. Đầu anh nghiêng nhẹ sang một bên, và cô theo sự dẫn dắt của anh, thích nghi với sự chuyển động về phía trước của anh, chờ đợi, kinh ngạc, nhón trước trên đầu ngón chân cô.
Rồi anh dừng lại. Cô cảm thấy anh do dự như thể chính cô cũng vậy. Được mà, lý trí nguyên thủy của cô thét lên. Không được, lý trí sáng suốt của cô trả lời.
Hơi thở của anh hổn hển vào da cô. “Bóng tối bí mật thầm kín của tôi là...” Anh ngừng lại. “Đó là anh...” Anh dừng lại nữa. “muốn...” Sau đó, anh thở dài. “Báo cáo tài chính của em.”
Những lời nói như một gáo nước lạnh tạt vào.
Và cô đã vui mừng.
Thật sự.
Hôn Alex sẽ là một hành động cực kỳ ngu ngốc. Không phải là cô sẽ không bị ép buộc hôn anh ta lúc nào đó trong hành động phiêu lưu này. Nhưng mà nó không phải ở trong căn hộ của cô, trong khi họ đang ở riêng một mình, trong lúc cô lõα ɭồ một nửa.
Cô đang nghĩ gì vậy?
Cô nhất định đẩy nó biến đi. “Được rồi. Nhưng sau đó anh phải đi nhe.”
Anh gật đầu nhanh đồng ý với cô, chớp chớp mắt làm mất đi ánh sáng rực rỡ khang khác mà đang cố nén sâu trong đôi mắt lanh lợi óng ánh như bạc.
Cô sẽ không khám phá ánh sáng rực rỡ đó. Cô thậm chí sẽ không nghĩ về ánh sáng đó. Đây là công việc kinh doanh.
Tất cả chỉ là công việc kinh doanh, cô tự nói với mình khi cô băng qua đến máy vi tính. Cô nhấp vào đường liên kết nối tới máy chủ tài chính và đưa ra bảng cân đối tài sản của quý vừa qua ( Rollups - thuật ngữ kế toán chả biết là gì???), nhấn nút in.
Alex im lặng nhìn khi máy in hoạt động kêu ầm ĩ và nhanh chóng xuất ra hai mươi trang.
Cô nhặt chúng từ khay và nhanh nhẹn trao hết cho anh.
“Cảm ơn em,” anh nói, khi anh đưa tay đến nắm cửa.
“Anh cứ việc xem,” cô trả lời, tính toán từng giây cho đến khi anh đi khỏi.
Nhưng rồi anh dừng lại, và đôi mắt sắt đá của anh nheo lại. Miệng anh tách ra. “Emma-”
“Chúc ngủ ngon,” cô nhắc nhở bằng tính dứt khoát.
Anh hít một hơi vào giữa hai hàm răng, nhưng anh không kiên gan. Thay vào đó, anh gật đầu nhanh cam chịu. “Chúc ngủ ngon.”
Và sau đó anh đi khỏi. Cô xoay ổ khóa cửa đằng sau anh, ngón tay cô nắm chặt cứng trên chốt cửa kim loại. Được rồi chuyện đó-dù thế nào - nó cũng không thể xảy ra lần nữa.
Cô đã thực hiện một sự thỏa thuận giao dịch với Alex. Nó cũng không khác gì hơn cô bố trí nhân viên quầy tiếp tân ở Hawaii hoặc làm việc như là một cô phục vụ cocktail ở Whistler. Cha cô đã luôn luôn tự hào về năng lực của Emma vì cô xắn tay áo lên hăng hái bắt tay vào việc
Trong trường hợp này, có lẽ cô sẽ dán miệng cô lại. Nhưng nó cũng như thế thôi. Cuối cùng cô muốn hôn Alex, nhưng nó sẽ là một nụ hôn kinh doanh. Nó sẽ là hình thức, và chắc chắn nó sẽ không xảy ra lúc họ đang ở riêng và cô thì đang lỏa lồ một nửa và thèm khát cơ thể anh.
Cô rùng mình, lùi khỏi cánh cửa, tự nhủ với mình cô đang làm chính xác điều mà cha cô đã có thể làm. Cô đang làm tốt nhất trong một tình huống xấu.
Khi mẹ cô qua đời, cha cô đã bị bỏ lại cùng với hai cô con gái nhỏ mồ côi, ông phải tự lấy lại tinh thần và tự làm mới bản thân mình. Ông đã học được cách tết tóc cho họ, giấy dán tường phòng của họ và làm bánh quy to tướng có sô cô la khoai tây rán cháo bột yến mạch. Khi khách sạn Montreal của họ bị cháy rụi, ông cũng vẫn không nãn lòng, hơn thế với tính dũng cảm, lạc quan không hề nao núng, ông đã giấu đi lòng thương hại, gom góp đống tro tàn và củng cố lại lực lượng.
Thế đấy, Emma có thể sợ hãi. Và cô có thể giấu đi những kí©h thí©ɧ tố đang tác động một cách tự động mà không cần phải suy nghĩ nó đang làm rối tung phản ứng của cô đối với Alex. Cô muốn làm cho cha tự hào hay bị lãng quên đi.
Emma cảnh giác đề phòng tối thứ bảy.
Khi họ chạy vào nhà hàng Tavern on the Green (nằm ở Central Park thành phố Nữu Ước), cô đã chờ cho đến khi Alex bước ra khỏi chiếc limo trước khi cô xê dịch trên ghế sau. Nghĩ đến những phóng viên đang chờ đợi ở phía bên kia đường dây màu đỏ, cô vuốt cho phẳng bộ đầm hở vai ngắn trên gối (cocktail champagne dress - lên bác Gu sợt hình ảnh sẽ thấy áo đầm đẹp lộng lẫy- chẳng biết dịch là gì mô tả đơn giản thôi hihi …), và chuẩn bị sẵn sàng cho mình duyên dáng bước ra ngoài.
Bên cạnh cánh cửa mở, Alex quay sang đối diện với cô. Anh ga-lăng đưa tay ra, và cô bám chắc phía sau như một sự phản đối. Cô không muốn chạm vào anh chút nào, dứt khoát không phải là việc đầu tiên. Nhưng không có cách nào để từ chối lời mời đó.
Bao quanh bởi những ngọn đèn nhỏ xíu màu trắng trên cây và những ngọn đèn l*иg rực rỡ trên khung lưới sắt ở cổng vào, cô hít một hơi và chìa tay ra. Ngay khi những ngón tay của họ chạm nhau, một cảm giác ấm áp nguy hiểm râm ran trên cánh tay cô. Cô mạnh dạn mỉm cười khi máy ảnh lóe lên mọi hướng.
Tia nhìn của cô bắt gặp ánh mắt màu xám âu yếm của Alex. Nhưng cô nhanh chóng lẫn tránh sự chú ý của cô ngay lập tức khi anh đóng vai của mình ra cho các máy ảnh. Cô đã cố gắng tỏ vẻ yêu thích mà thực sự không nhìn vào mặt anh - đủ tồi tệ khi anh đang nắm tay cô. Đủ tồi tệ khi mà cô đang tưởng tượng mối quan hệ hài hòa nào đó giữa họ khi họ sải bước qua bao tay sắt của các phóng viên nhà báo đang đốt cháy các câu hỏi.
Sau đó, Alex vòng tay quanh eo cô và làm cô tạm dừng lại trước các nhϊếp ảnh gia. Họ bị ép sát vào nhau, từ đầu gối đến vai, và cô có thể cảm nhận từng hơi thở một của anh.
“Hành động như em yêu anh tha thiết đi,” anh nói khẽ thì thầm.
“Tôi đang cố đây,” cô đáp lại, vẫn tươi cười, nguyền rủa cơ thể phản bội của mình đang ghi nhận từng sắc thái của Alex.
“Cố hơn nữa.” Anh đã cho các nhϊếp ảnh gia một cái vẫy tay lần cuối, sau đó đẩy cô hướng về phía lối vào.
Emma cưỡng lại sức ép của bàn tay anh vào chỗ thắt lưng. “Katie và David ở ngay phía sau chúng ta.”
“Họ có thể bắt kịp.”
“Nhưng-”
“Cho đến khi em trở thành một nữ diễn viên giỏi hơn, chúng ta sẽ không đứng ở gần các tay săn ảnh.”
“Tôi đang mỉm cười, rồi đấy.”
“Đó là một cái nhăn mặt.”
“Bởi vì tôi đang bị đau.”
Cánh tay của anh ngay lập tức thả lỏng ra. “Anh làm đau em à?”
“Nỗi thống khổ về tinh thần “ Và nó không phải là lời nói dối.
“Tha cho tôi đi.” Anh lại tiếp tục siết chặt vào thắt lưng cô khi một người đàn ông hơi hói trong bộ vét cắt may đẹp bước lên phía trước chào đón họ.
“Ông Garrison,” người đàn ông này nói rõ ràng nhiệt tình. “Thật tuyệt khi ông đến đây tham dự với chúng tôi.”
“Xin chào, Maxim,” Alex nói chìa tay ra để bắt. “Tôi xin được phép giới thiệu hừm, bạn gái của tôi, Emma McKinley.”
Giọng anh âu yếm hơn bao giờ hết quá nhỏ qua tên của cô. Tim Emma hụt nhịp trong tích tắc, trong khi Maxim đã nắm lấy bằng cả hai tay.
“Maxim là Chủ tịch Teddybear Trust,” Alex giải thích.
Người đàn ông vạm vỡ mỉm cười hết cỡ khi ông đưa tay ra bắt lấy tay của Emma. “Và cô là chủ tịch của McKinley Inns. Chúng ta chưa hân hạnh được biết nhau. Nhưng tôi có nghe khá tốt về cô, cô McKinley.”
“Làm ơn gọi tôi là Emma.” nụ cười của cô chân thật lúc đó. “Tôi vô cùng kính trọng Trust Teddybear.”
Tổ chức này đã xây dựng một cơ sở bảo trợ mới cho trẻ em vào năm ngoái ở St. Xavier's, và họ đã tài trợ vô số kể cho các dự án nghiên cứu bệnh ung thư ở trẻ em.
“Xin mời theo lối này,” ông Maxim nói, ra hiệu chỉ qua ô cửa kính vào nhà hàng Tavern on foyer Green. “Thức uống ở trong phòng ăn lớn có cửa sổ kiểu Pháp mở trực tiếp vào sân hiên. Và tôi xin được phép đề nghị sảnh đường như là một điểm bắt đầu các trò chơi sòng bạc?”
“Xì dách?” Alex hỏi, ném qua Maxim một nụ cười toe toét nhăn nhó.
Maxim cười lại. “Năm ngoái anh không gặp may.” Sau đó anh ta nháy mắt với Emma. “Nhưng tôi biết cô sẽ đem lại may mắn cho anh ấy tối nay.”
“Tôi sẽ cố hết sức,” cô hứa với Maxim, nghĩ rằng những tác động của nghiệp chướng chắc sẽ không báo oán họ quá nhanh vì lừa gạt toàn bộ thành phố này.
Sau đó, Alex nắm lại tay cô và gật đầu với người gác cổng khi anh đặt một nụ hôn nhanh lên các khớp ngón tay cô. Emma cố gắng để giữ cho đầu cô trong sáng khi họ đi vào lối đi vào bên trong nhà được trang trí lộng lẫy. Hành lang được trang trí bằng các đồ pha lê cầu kỳ và kính màu, trong khi những ngọn đèn treo nhiều ngọn rất đẹp phản xạ ánh sáng khi họ bắt đầu hướng đi xuyên qua hành lang uốn cong.
Cô bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương xiên góc, rùng mình với hình ảnh của Alex, thẳng và cao, bàn tay mạnh mẽ của anh đặt trên thắt lưng của cô, chỉ có mái tóc bên dưới chỗ xẻ sâu hình chữ V trên áo đầm lóng lánh của cô.
“Em có muốn uống một chút gì không” giọng nói trầm của anh ầm ầm xuyên qua cô.
“Một Chablis- một loại rượu vang trắng nguyên chất được làm ở miền Đông nước Pháp vùng Chablis,” cô trả lời, sau đó hắng giọng chống lại âm thanh đầy nhục cảm. Họ đang đóng kịch ở đây. Anh đang làm ra vẻ hẹn hò với cô vì lợi ích của các phóng viên và những người khách quen khác. Còn cô đang giả vờ yêu anh vì chính xác cùng một mục đích.
Anh chỉ vào một ô cửa. “Qua đó, tiếp theo”
Họ bước vào Sảnh đường Pha lê, bắt gặp những ánh mắt tò mò rõ ràng của những khách mời khác.
Họ có nhận ra Alex không? Họ có nhận ra cô không? Cô nghển cổ, nhìn ra đằng sau mình về phía gương mặt làm yên lòng của em cô. “Chúng ta đã bị lạc mất Katie và David.”
“Chúng ta không cần người đi kèm.”
“Nhưng-”
“Tối nay là của em và anh.” Anh mỉm cười, gật đầu và vẫy tay chào với ai đó đi ngang qua phòng.
Họ dừng lại bên quầy rượu, và Alex đặt một cẳng tay trên mặt quầy bóng loáng, gọi người phục vụ mang thức uống tới cho họ trước khi chuyển sự chú ý sang Emma.” Em nên cố gắng thư giãn và hưởng thụ đi.”
Emma không thể hình dung thư giãn dưới tình huống này. Cô không thể tưởng tượng thư giãn quanh Alex chút nào cả.
“Trong một vài phút nữa em bắt đầu tiêu tiền của anh,” anh nói.
“Trong đời mình em chưa bao giờ cờ bạc.” Cô không có ý muốn nói thành những âm thanh rời rạc, nhưng nó đã đến theo cách đó.
“Dù sao chuyện này cũng không làm anh ngạc nhiên.” Anh vốc một nắm hạt hạnh nhân ở trong một cái bát bằng pha lê trên quầy bar và ném chúng vào miệng.
“Việc đó được cho là có nghĩa là gì?”
“Nó có nghĩa là em có cá tính quá thận trọng”
Người phục vụ đặt thức uống xuống trên những miếng lót ly Teddybear Trust.
“Tôi không có,” Emma khẳng định.
Alex nhét tờ giấy bạc vào chân cốc rượu và gật đầu cảm ơn người đàn ông. “Có quá đi chứ,” anh cười rúc rích nhỏ với Emma khi họ bước đi.
Cô cáu tiết thở ra một hơi.
“Em có thể chứng minh là anh sai, em biết mà” Anh trao cho cô ly Chablis, nhẹ hàng dìu cô quay lại hành lang. “Chỉ cần đi đến bàn đánh xì dách và làm cho chắc chắn mọi người đều biết anh là nguồn cung cấp tiền cho em.”
Cô nhắp một ngụm rượu làm sảng khoái và để cho chất cồn dễ dàng thâm nhập vào cơ thể mình. “Có phải đó là những thứ mà đàn ông thành phố hiện đại làm cho người phụ nữ mà anh ta yêu không?”
“Bởi không nhất thiết phải hạ một con voi ma mυ"ŧ cho em nữa. Đúng đấy. Đó là điều chúng ta phải làm.”
Cô giấu nụ cười bất ngờ sau một hớp rượu nữa. “Nếu em muốn một voi ma mυ"ŧ thế vào thì sao?”
“Em sắp làm cao giá với anh phải không?”
“Hình như vậy”.
Anh chỉ một lối đi khác. “Đi qua đây đến các bàn chơi nè.”
“Thành thật mà nói tôi không biết cách chơi xì dách.”
Anh nhún vai. “Dễ lắm.”
Bên ngoài bức tường kính, những bãi cỏ sáng đèn trải dài ra trước mặt họ, những ngọn đèn l*иg đung đưa trong gió cũng như khách mời ăn mặc đẹp xen lẫn nhau ra vào từ nhà hàng đến sân trong và ngược lại. Những người chia bài, mặc áo vét màu đen và đeo nơ bướm, trò chuyện với khách khi họ phát ra các thẻ.
Alex hướng cô bước về phía một cái bàn bọc nỉ màu xanh lá cây với những chiếc ghế cao và những ô vuông màu trắng nhỏ in trên mặt vải.
“Hít lên ghế ngồi đi,” anh thì thầm vào tai cô, và cô đã cố gắng không để phản ứng lại với sự gần gũi của anh.
Nhưng sau đó cánh tay của anh tình cờ lướt nhẹ qua phần lưng trần của cô, gây sởn gai ốc và phát ra các nhịp đập của sinh lực đến các điểm đúng là không thích hợp trên cơ thể cô.
“A, Chị ở đây rồi.” Giọng của Katie bị ngắt lời lúc này. “Chuyện này khó tin quá!”
“Khó tin sao,” Emma lặp lại, biết ơn miếng đệm.
Katie nhảy lên bên cạnh Emma. Đã có hai người đàn ông ở hai đầu đối diện rồi, trong cái bàn đối diện với người chia bài. Điều đó để lại một chỗ trống ở giữa.
David đứng đằng sau ghế của Katie, và Emma cười với cậu ta.
“Mua cho em vài thẻ,” Katie nói với David.
Trong tầm nhìn vòng ngoài của mình, Emma đã thấy Alex đặt vài tờ giấy bạc trên bàn đằng trước người chia bài.
“Anh nghĩ chúng ta sẽ đi đến chơi ru lét,” David nói với Katie.
Katie vỗ nhẹ vào bàn. “Em muốn chơi xì dách.”
Người chia bài đẩy nhẹ bốn cụm thẻ màu tím trước mặt Emma. Cô quay nửa người sang Alex. “Tôi phải làm gì bây giờ?” cô thì thầm.
“Hãy đặt cược,” anh thì thầm đáp lại. “Đặt nó vào các ô vuông màu trắng.”
Cô gần như có thể thấy được nụ cười của anh. Cô hít mùi hương của anh, lớp vải áo anh mặc nhẹ nhàng chạm vào phần lưng trần của cô.
Người đàn ông ở đầu bên kia đặt cược hai thẻ màu xanh lá cây, và thêm một thẻ màu đen.
“Những màu sắc đó thể hiện cái gì?” Cô ta hỏi Alex.
“Đừng quan tâm đến nó.”
Người chia bài đặt các cụm thẻ màu đen ở phía trước Katie.
Emma đã đẩy hai cái màu tím vào ô vuông phía trước cô, và người chia bài lật mặt từng thẻ bài lên.
Cô nhìn lướt qua thẻ của từng người, tự hỏi, phải chăng người đàn ông này đã mắc sai lầm. Cô nghiêng người lại nói chuyện với Alex. “Họ có thể nhìn thấy,”
“Ồ, được mà. Em chỉ đang đánh với người chia bài.”
“Vâng, người chia bài có thể thấy những gì tôi có,” cô rít lên. Làm sao mà công bằng được chứ?
“Hãy tin anh.”
Emma nghiêng đầu nhìn vào mắt anh. Tin anh hả? Có phải anh đang lừa gạt không? Anh đã hiểu được nó rõ ràng tối qua-một nơi nào đó giữa tổng doanh thu hàng năm và vốn khấu hao, đó là anh đang để ý đợi chờ đến lợi ích riêng của mình. Thực tế, anh đã mạnh mẽ khuyên cô làm giống vậy.
Tất nhiên, trong trường hợp này, nó là tiền của anh. Ai mà thèm quan tâm nếu cô bị thua chứ?
“Emma?”
“Hử?”
Anh gật đầu chỉ về phía bàn. “Nhìn vào tay em đi.”
Cô liếc nhìn xuống. Một con đầm và một con mách.
“Em thắng rồi,” anh nói khi người chia bài đẩy một vài thẻ vào ô vuông của cô.
“Rút một lá nữa,” Katie nói bên cạnh cô.
Mặc dù chỉ là may mắn, nhưng một cảm giác tự hào ấm lòng dâng lên trong ngực Emma. Cô đã thắng. Ngay lần đầu tiên cô chơi đánh bạc, cô đã thắng. Bất cứ điều gì đã xảy ra từ đây vào ở chỗ này, ít nhất là cô đã thắng rồi.
“Quác rồi,” Katie thở dài, trong khi David lắc đầu.
Người chia bài dọn các lá bài.
“Lần này đánh nhiều hơn,” Alex nói.
Emma chồng thêm một đống thẻ khác vào ô vuông của cô.
“Sẽ là một đêm dài ở mức độ này đây,” Alex thốt lên.
“Tại sao anh không đánh lúc ấy?”
Anh nghiêng người gần hơn, tay anh lướt trên bờ vai trần của cô. “Bởi vì chúng ta muốn thế giới nhìn thấy anh chi nhiều tiền cho em, nhớ chưa?”
Cô quay sang mũi cô gần như chạm vào má anh. Mùi hương kí©h thí©ɧ của anh bao quanh cô, và lòng bàn tay to của anh di chuyển hết sức nhẹ nhàng trên vai cô. Thật quá dễ chịu để chìm đắm trong hình ảnh tưởng tượng này.
Cô đưa tay lấy ly rượu. “Sẽ ra sao nếu như anh đánh bằng của em thế vào đó?”
Anh cười khúc khích. “Không làm theo cách đó. Bây giờ thì đặt cược đi.”
“Anh là một người theo chủ nghĩa cực đoan.”
“Ừ, tôi là vậy đấy. Quen dần với nó đi.” Anh thẳng người chấm dứt cuộc trò chuyện.
Tốt thôi. Anh muốn cung cấp tiền cho cô? Emma chuyển một đống toàn bộ thẻ vào ô vuông màu trắng. Nhớ lấy đó nhe, Alex Garrison.
“Như thế cô gái,” anh nói.
“Trời đất quỷ thần ơi, Emma,” Katie nói.
Emma quay sang em gái cô.
“Đó là mười nghìn đô la.”
“Hả?” Emma gần như nghẹn lưỡi.
Lá bài đầu tiên đã đặt xuống phía trước cô.
“Đó là những thẻ 500 đô la,” Katie chỉ ra.
Dạ dày của Emma co thắt lại. Cô nhanh chóng đưa tay tới chồng thẻ, nhưng Alex đã chặn cô lại bằng cách đặt tay anh lên tay cô.
“Quá trễ,” anh cảnh báo.
Cô quay sang nhìn chằm chằm vào anh ta, cặp mắt mở to kinh hãi. Cô không thể đặt cược mười ngàn đô la trong một ván bài. Đó là một việc điên rồ.
“Chơi tiếp đi,” anh bình tĩnh khuyên nhủ.
“Tại sao anh không nói cho em biết?”
“Nói cho em biết cái gì?”
“Alex.”
“Chơi tiếp đi.”
“Không đâu.” Cô bắt đầu đứng lên, nhưng bàn tay cô đã bị mắc kẹt bởi anh.
“Em đã thắng,” anh nói.
“Hả, cái gì?”
Anh chỉ đến các thẻ của cô. “Em thắng lần nữa. Thật ra em nên đánh bạc thường xuyên hơn.”
Emma từ từ nhìn xuống bàn tay cô, một con mười và một con ách. Cô chịu thua hai đầu gối run run của mình và ngồi lại xuống ghế.
“Quác nữa rồi,” Katie nói.
David dời chỗ ra phía sau Katie.
“Em thua bao nhiêu rồi?” Emma hỏi em mình. David có vẻ không vui cho lắm về việc này.
“Năm trăm đô la.”
Emma co rúm. “Ối trời.”
Katie ném hơn hai thẻ vào ô vuông của mình.
“Anh nghĩ chúng ta nên chuyển sang chơi quay ru lét,” David đề nghị.
“Trò này vui mà,” Katie nói. “Tụi em đang vui mà. Phải không phải Emma?”
“Tôi đang thích đây,” Alex nói, trong giọng anh rõ ràng pha lẫn tiếng cười sắc bén.
Mũi của David loe ra nổi cáu khi cậu ta hít sâu vào một hơi.
Người chia bài chia bài ra.
“Chị có biết chị vừa mới đặt mười lăm nghìn đô la không hả?” Katie hỏi.
Ánh mắt của Emma bay tới những cái thẻ của cô. Lạy chúa tôi. Tại sao Alex không ngăn chặn cô lại?
Sau một phút dài căng thẳng, cô thắng với ba lá - 19 nút. Ngay lập tức cô xoay chiếc ghế của mình sang một bên. “Em không thể chơi tiếp nữa.”
Alex giữ chặt chiếc ghế bằng một đầu gối để giữ cho nó không lùi ra sau. “Em đang thắng.”
Chân họ chạm vào nhau, và hơi ấm áp của cơ thể anh thấm qua đùi cô. “Em chắc sắp bị đau tim quá”, cô nói với anh. Và chắc chắn nó nhiều hơn phía trước.
Cô bắt đầu trèo xuống chiếc ghế cao, và anh nhanh chóng đưa tay ra giữ chặt cô. “Em không thể bỏ đi khỏi vận may nóng hổi này.”
“Nhìn anh nè.”
Cô dời chỗ. Ối trời. Cô không trông mong vào tất cả ngoại trừ bị mắc kẹt trong vòng tay anh. Một nửa bước về phía trước và cô bị quây chặt sát vào anh. Nếu cô nghiêng nhẹ đầu, họ có thể hôn nhau. Hoặc cô có thể vùi mặt cô vào cổ anh và đưa lưỡi cô ra để xem liệu anh có vị tuyệt như mùi hương của anh không.
Dĩ nhiên cô đã không làm. Nhưng lòng khát khao thật mạnh mẽ. Cho nên chỉ là tưởng tượng.
Anh nhìn cô bằng với đôi mắt màu khói trong một lúc lâu. “Được rồi” Cuối cùng anh nói. “Em có bao giờ chơi trò gieo xúc xắc chưa?”
“Chưa.”
“Thôi được.” Sau đó, anh ra dấu chỉ về phía hành lang, chấm dứt thời điểm thân mật. “Bàn gieo xúc xắc ở trong phòng màu nâu hạt dẻ -Chestnut Room.”
Cô quay sang Katie. “Em tới chơi không?”
“Không chơi xúc xắc,” David nói.
Katie chăm chú nhìn vào nét mặt của bạn trai mình. “Bọn em sẽ đuổi kịp,” cô nói với họ.
Emma gật đầu. Sau đó cô bắt đầu đi với Alex. “Ít nhất chúng ta có nên đổi sang thẻ mười đô la không?”
“Không.”
“Em không thể đánh năm trăm đô la một lần.”
Alex chắc có thể không băn khoăn lo lắng đến kiểu đánh lớn thắng lớn này quá. Nhưng cô thì chắc chắn không được.
“Em đã có trên vài ngàn rồi đó,” anh nói.
Đó là sự thật. Cô cảm thấy khá hơn một chút. Cô có thể thua hết, nhưng anh vẫn trước sau như một.
“Nếu em không bắt đầu thua sớm,” Alex tiếp tục. “Trust Teddybear sẽ bị phá sản.”
Emma dừng lại, và miệng cô phát thành tiếng O tự phát. Cô đã quên mọi thứ về Trust Teddybear. “Có phải em đang làm sai tất cả chuyện này, có phải không?”
Alex mỉm cười, bàn tay anh đi đến lưng cô để dù cô đi lần nữa. “Anh tiên đoán ấy mà.”
Cô phát ra một tiếng thở dài thất vọng.
Sau đó, bất ngờ, môi anh chạm nhẹ trên trán cô. “Em thật thú vị đấy, em có biết không?”
Ngực cô đau nhói với lời khen ngợi này.
Nhưng sau đó Edwina và Fredrick Waddington hiện ra bên cạnh Alex, và cô nhận ra lời khen này là một phần của mưu mẹo đánh lừa. Tất cả mọi thứ đêm nay là một phần của mưu mẹo này. Alex không phải là một nhà kinh doanh nhân đạo dịu dàng và khoan dung. Anh đơn giản đang thủ vai trò của anh.
Cô buộc phải nở một nụ cười khi anh thực hiện màn giới thiệu. Không tưởng tượng nhiều hơn nữa. Không có sự thân mật hơn. Không có thêm những phản ứng của cơ thể. Từ phút này, cô sẽ ghi nhớ đó là một trò chơi.