Chương 10
Logan đánh thức Hilary dậy với một ly nước cam vào buổi sáng sớm thứ hai. Đây là lần thứ hai cô trải qua một buổi sáng thức dậy có sự hiện diện của anh bên cạnh và lần này cô quyết định sẽ lạnh nhạt mọi thứ. Không phải về việc cho thế giới biết cô đã đồng ý cho anh ngủ qua đêm trên chiếc giường cùng với cô với không cần nhiều sự hối thúc.
Cả hai, cô và anh có thể đóng vai người tình lạnh nhạt, cô đã có quyết định như thế trước khi nhắm mắt lại ngủ trước đây mấy giờ đồng hồ.
“Cái gì? Sáng nay không có hoa hồng đỏ à?” - Cô buông lời châm chọc, cặp mắt ngái ngủ vẫn còn chưa nhíu lại.
“Anh không muốn em học hư.” - Anh cười, đặt ly nước cam lên bàn bên cạnh giường ngủ của cô.
“Em thích được hi vọng nhìn thấy hoa hồng trải đầy trên giường em mỗi sáng”.
“Như vậy em biết được kế tiếp là anh sẽ làm gì rồi?” - Anh thản nhiên độp lại, đứng đó nhìn xuống cô như hút lấy hình ảnh cô vừa thức dậy với mái tóc màu mật ong đang đổ lượn qua bờ vai của cô.
“Anh hình như có vẻ khoái chí trong việc giúp em “chống mập” nhỉ?” - Cô càu nhàu, với tay lấy ly nước cam trong cảm giác hạnh phúc.
“Sự ích kỉ, độc tài của người đàn ông trong anh nó kêu anh làm thế.” - Anh thú nhận với tiếng cười nhỏ.
“Anh không thể nào giữ như thế mãi được, anh biết đó.” - Hilary khuyến cáo, trong lúc nhấm nháp ly nước cam cô liếc vội lên thăm dò anh.
“Anh không hề có ý định thử. Ít ra là không liên tục như em được thấy mấy lúc gần đây.” - Anh thản nhiên nói, hai tay đặt trên hông trong lúc quan sát Hillary, đôi mắt anh đang nhìn cô cho thấy sự khao khát đang bùng cháy trong anh.
“Ý của anh: đây là lần cuối cùng anh làm như thế cho em? Em không tin.” - Cô la lên khan cả cổ. “Em sẽ phải làm gì để xứng đáng được điều đó?”.
“Yêu anh!” - Anh cộc cằn trả lời, thái độ và giọng nói của anh hoàn toàn bất ngờ khiến Hilary gần như nhảy dựng lên, ly nước cam đang cầm sóng sánh muốn tuột khỏi tay cô. “Dành tất cả cho anh và không có bất cứ bí mật nào.” - Như sợ cô còn chưa hiểu rõ ý của mình, Logan nhấn mạnh.
Nhưng Hilary hoàn toàn hiểu anh đang nói gì, nó khiến tinh thần cô được vực dậy sau một đêm trải qua sự ảm đạm của thất vọng qua hành động của anh. Đây quả là buổi sáng tốt lành và đầy sinh khí.
“Anh đang đề cập một lần nữa về sự “hiến dâng”?” - Hilary hỏi đố a chọc tức. “Muốn tán tỉnh anh nên phản ứng tích cực hơn, nếu anh đòi hỏi ít một chút...”
“Đừng có nói về vấn đề đó với anh khi mà suốt đêm qua anh phải ngủ trên chiếc ghế sô pha nhà em.” - Anh cảnh cáo với cảm giác cô nhìn anh đầy cảnh giác. “Đêm qua anh là mẫu người đàn ông đứng đắn biết kiềm chế”.
“Ê, đừng có trách em về việc đó chứ.” - Hilary phản ứng trước khi suy nghĩ. “Em chưa bao giờ nói anh phải ngủ ngoài đó cả.” - Nói xong cô chỉ muốn cắn đứt lưỡi của mình đi cho rồi, cô đưa mắt liếc nhìn anh.
“Quả đúng là như vậy.” - Anh lịch sự đồng ý cùng cô.
“Anh đúng ra có thể tới khách sạn.” - Cô vội vàng nói thêm.
“Hoặc giả cùng em “chia bớt” cái giường”.
“Không nhất thiết phải vậy.” - Cô kiêu ngạo đáp trả.
“Dám đánh cá không?” - Anh cười hết sức quỉ quái, ngả người về phía cô, một tư thế vô cùng... đáng sợ - đầy dọa dẫm.
“Dám.” - Cô thách thức tuyên bố, ôm sát vào mép giường. “Anh sẽ không có được mọi thứ theo ý của anh đâu, Logan Saber... Mmmm.” - Cô la lên khi Logan túm được cô trước khi cô có thể đứng dậy.
Bằng động tác lẹ làng anh nhẹ nhàng kéo cô trở lại tấm phủ giường cho đến khi cô nằm dài ra không còn cách nào khác dưới cái nhìn như muốn “nuốt” lấy cô của anh. Nhìn thấy sự ranh ma đột ngột thay đổi trong đôi mắt màu xám xanh cuả anh, ngay lập tức Hilary bắt đầu vùng vẫy.
“Thả em ra.” - Cô quyết liệt một cách dữ dội, tập trung cao độ để thoát ra khỏi tình thế bất lợi.
“Không thả, cho đến khi em thừa nhận rằng: anh có thể ngủ ở đây, trên chiếc giường của em mà không có chống đối nào từ em cả”.
“Logan, điều này thật là vô lí. Máy bay đợi anh, và chính anh nói chúng ta cần phải đi làm giấy tờ...”.
“Vào lúc này anh thấy chuyện này là quan trọng nhất.” - Anh lè nhè, vẫn tiếp tục giữ chặt lấy cô. “Nào, bây giờ nói thật đi em yêu, còn không anh sẽ nhào lên giường cùng với em và ép cho đến khi nào em chịu nói ra mới thôi”.
Anh như sẳn sàng thực hiện lời hăm dọa của mình, Hilary nhận ra điều đó khi cô ngước lên nhìn vào anh. Đìều cuối cùng cô muốn vào buổi sáng nay là bị anh thúc ép nói ra lời “yêu” để rồi sau đó anh quay trở lại L.A. Cách tốt nhất “xếp” nanh của “con cọp” lại...
“Tùy anh nói thế nào cũng được.” - Cô nói một cách xấc xược.
“Vẫn chưa đủ”.
“Thôi được rồi!” - Hilary nghiến răng. “Anh có thể ngủ qua đêm ở đây. Chúng ta sẽ không bao giờ biết được điều đó, đúng không? Bởi vì anh không muốn thử”.
“Em có biết tại sao anh không muốn thử không?” - Anh đột ngột cộc cằn gằn giọng hỏi.
“Tại sao?” - Cô mở lớn mắt nhìn anh và hỏi một cách miễn cưỡng.
“Bởi vì anh không thích cách em hỏi, quá thiếu dịu dàng.” - Anh cười nham nhở, buông cô ra. “Bây giờ mau ngồi dậy và sửa soạn. Chúng ta có rất nhiều việc phải làm.” - Anh quay đi và bước ra khỏi phòng.
“Bởi vì cô hỏi thiếu dịu dàng?” Hilary lặp lại những gì anh nói trong thinh lặng, cô không biết phải nên phản ứng thế nào trong lúc vội vàng chạy đi làm những việc thường ngày mỗi buổi sáng cô phải làm. Từ khi nào mà Logan Saber đợi được cho phép mới dám làm? Từ khi biết anh cô đã phải thay đổi vì người đàn ông này, Hilary nghĩ ngợi trong lúc bím mái tóc mình lại.
Vài giờ sau đó Logan rời khỏi Hilary, anh cho cô một mình đối diện với khoảng thời gian không còn nhiều nữa trước ngày đám cưới. Sự vắng mặt của Logan rõ ràng không thể chối cãi được cho cô cảm giác trống vắng, không yên và vì nhà hàng đóng cửa, cô không bận rộn khiến cho đấu óc cô không ngừng cuốn theo những suy nghĩ.
Vào buổi chiều, Hilary lên xe lái ra hướng biển, cô muốn kiếm một khoảng không gian yên tịnh, để có thể suy nghĩ.
Cuối cùng cô cũng tìm ra, một dốc đá, chỗ cô ngồi nghỉ cách xa vài thước khỏi những đợt sóng đánh tới chân của dốc đá.
Hilary ngồi đó, nhìn và dùng cành cây nhỏ nghịch ngợm một cách bâng quơ mỗi khi đợt sóng tràn đến, cô tự hỏi: bản thân cô đang bị cái gì cuốn vào vòng xoáy như thế này vậy? Không còn bao lâu nữa cô sẽ kết hôn với người đàn ông mà rất có thể anh có hứng thú với cô bởi vì của hồi môn của cô.
Không phải đâu, Hilary thuyết phục bản thân. Những nhà hàng đó có thể đó là căn nguyên ban đầu của sự hứng thú anh dành cho cô, nhưng bây giờ giữa cô và anh đâu còn chỉ là tờ hợp đồng kinh doanh đơn giản đó, hơn nữa không phải Logan đã từng lặp lại nhiều lần đối với những nhà hàng đó anh không hề có hứng thú hay sao? Vậy thì tại sao Logan còn phải kí một bản hợp đồng giữa anh và Crawford? Phải chi cô không biết gì hết về cái hợp đồng quỉ này thì hay biết mấy, Hilary buồn bã nghĩ, đưa tay vứt những cành cây qua một bên.
Còn nữa, Hilary nhắc nhở bản thân, Logan là người làm kinh doanh, ngay cả nếu anh có trình diễn những màn cực kì lãng mạn một cách đầy ấn tượng thì anh cũng vẫn là người làm kinh doanh, sự thật này không thể nào quên được. Cũng rất có thể anh muốn cô và đơn giản anh nhìn ra không có gì là không hợp lí khi mà anh cũng có thể có được những nhà hàng đó của cô luôn.
Đó là một nưóc đi hay. Vậy còn về việc anh tuyên bố sẽ cắt giảm bớt lợi ích về kinh doanh của các công việc mà anh đang có
Trời ạ, mọi chuyện cứ rối tung cả lên, Hilary khốn khổ nghĩ. Cô có lẽ nên tập trung vào các công việc của chính cô, cố gắng đừng để ý tìm hiểu những hành động của Logan.
Hilary Forrester thật ra cô muốn gì?
Đột nhiên mọi thứ trở nên rõ ràng.
Hilary ngồi nhìn đăm đăm ra biển thêm một hồi, cô đã có câu trả lời cho nan đề của mình về những nhà hàng và đồng thời cũng hiểu tính hợp lí của sự việc đó là: cô sẽ không bao giờ sử dụng đến nó. Nó thực ra rất đơn giản. Muốn được câu trả lời đầy thuyết phục cho câu hỏi về những nhà hàng thì cô nên làm một trắc nghiệm nữa cho Logan. Cô có thể yêu cầu Logan kí một hiệp ước tuyên bố rằng anh sẽ không bao giờ lợi dụng bản hợp đồng để tiếp nhận các cơ sở kinh doanh của Crawford. Logan là người đàn ông của “chữ tín”, bản năng cô mách bảo như thế. Một khi anh đã kí thì anh quyết sẽ giữ lời cam kết đó.
Nhưng cũng cùng ngay lúc đó khi mà ý tưởng muốn anh phải trải qua thêm một trắc nghiệm nữa thì ngay lập tức tự cô đã có câu trả lời: cô không muốn anh phải trải qua bất kì cuộc trắc nghiệm nào nữa cả. Và với sự nhận thức đó, cô đã có được câu trả lời cuối cùng cho chính cô. CÔ YÊU LOGAN.
Cảm giác như một tảng đá lớn và nặng đã được cất xuống, cất ra khỏi vai của Hilary, cô nhoài người đứng dậy, bước từ từ ra viền của bờ biển, một nụ cười nở trên môi cô với một cảm giác bình an trong trái tim.
Cô đang yêu.
Ngộ nghĩnh, cô đã có được một tình yêu hết sức lãng mạn, một sự lãng mạn mà cô luôn nghĩ nó dành cho bất cứ ở người phụ nữ nào, nhưng dứt khoát không phải trên người cô. Ai có thể đoán ra được rồi có một ngày bản thân cô kiếm được cho mình một người đàn ông, người đó hiểu bí mật của cô chứ? Logan có thể có được tất cả những đó mãi mãi như anh mãi mãi muốn cô vậy.
Đến sáng thứ tư thì dường như Hilary mới thật sự bình tĩnh. Ba cô quả là vô cùng vui mừng, ông đích thân đưa cô đi ăn vào tối thứ hai và nhận hết công trạng về mình trong việc phát hiện ra Logan cho cô. Kevin Thonre và những nhân viên của Hầm Muối Bạc đã tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho cô sau khi nhà hàng đã đóng cửa vào tối thứ ba.
“Đêm nay anh mời em đi ăn tối.” - Kevin nhăn nhở nói khi mà Hilary đang lúi húi mở các món quà từ các nhân viên của cô. “Tuy vậy anh cũng có chút sợ hãi cho cái tội “tài lanh” ấy của mình, anh có cảm giác kinh khủng rằng: “ngài” Saber ấy sẽ bẻ gãy cổ của anh mất một khi “ngài ấy” biết được”.
Hilary bật cười, cô đang săm soi cái chảo màu đồng mà cô vừa mới lôi ra từ giấy gói. “Dù sao em cũng bù đầu trong cả đống việc rồi, Kevin, tuy nhiên cám ơn anh nhá, vì đã nghĩ tới em.” - Chiếc vòng đeo tay chiếu lấp lánh một cách rõ ràng dưới anh đèn, khiến cô nhận thức ra có lẽ đó là điều tốt cho Kevin khi mà anh đã thận trọng nhắc nhở mình cũng như bản thân cô về việc nếu anh mời cô đi ăn và lỡ xui Logan biết được.
“Hai người sẽ trở thành cặp vợ chồng đẹp đôi.” - Sheila, cô nhân viên mạnh miệng tuyên bố. “Tôi đã nhìn thấy ông ta một lần vào một buổi sáng và ông ấy hoàn toàn xứng với cô. Hai người có rất nhiều điểm giống nhau”.
“Nhiều hơn là những gì cô biết.” - Hilary thầm nghĩ với nụ cười mỉm, bắt gặp ánh mắt của Kevin và cái nháy mắt láu lỉnh của anh. Trong tất cả những người bạn của cô, cho đến nay chỉ duy nhất Kevin là chứng kiến cái tính đầy chiếm hữu của Logan.
Mặc dù đám cưới chỉ là một vấn đề đơn giản được tổ chức trong một văn phòng của mục sư nó được bao quanh bởi sự nhộn nhịp lẫn hỗn loạn, xem ra cũng không có gì khác biệt với tất cả những đám cưới khác. Trong khi đội ngũ nhân viên và những người bạn của cô trò chuyện hết sức rôm rả và Crawford đứng nói chuyện với cô gái xinh đẹp một cách rực rỡ Julia, Hilary kiên nhẫn đợi Logan trở lại với tâm trạng hết sức thanh thản. Cô đang ngồi trên một chiếc ghế bằng đá ở trước căn nhà thờ nhỏ cùng người thợ nấu bếp của cô, dặn dò anh ta về những công việc ở nhà hàng thì một chiếc xe hơi đỗ xịch trước bãi đậu xe và Logan mở cửa bước
Đôi mắt màu xám xanh nhìn thoáng qua Hilary thật nhanh và sau đó như thể yên tâm về sự có mặt của cô anh đi vòng qua bên kia xe mở cửa cho một cô gái trẻ, rất hấp dẫn, quần áo cô mặc thuộc loại đắt giá. Màu tóc của cô gái ngay lập tức nói lên thân phận của cô. Em gái của Logan.
“Hilary, anh muốn em làm quen với em gái của anh.” - Logan nói và quay qua hãnh diện nói nhỏ vào tai của em gái. “Đây là Hilary”.
“Chị khỏe chứ?” - Maryann vui vẻ lên tiếng, giọng nói cô hết sức thân thiện và phấn khởi. “Khi Logan báo cho em biết, anh ấy sẽ đám cưới, em đã hủy bỏ mọi thứ và thu xếp để về kịp thời. Em không thể nào bỏ lỡ cơ hội có một không hai này.” - Cô nhìn quần áo, mái tóc của Hilary và nụ cười của cô biểu hiện sự hài lòng như người em dành cho người chị. “Em có thể nhìn thấy chị quá là hoàn hảo đối với anh của em. Em rất vui vì anh ấy đã tìm được cho mình một người vợ xinh đẹp biết làm kinh doanh và nhất là có thể hiểu được anh ấy”.
Một cách vô tình, Hilary đưa mắt liếc nhìn Logan, thấy nét khoái chí trong đôi mắt của anh cô cũng đáp trả lại rồi cô quay sang em gái của Logan duyên dáng cười với cô ấy.
“Cám ơn, Maryann. Chị rất mừng vì Maryann đã có mặt trong ngày cưới của anh chị”.
Đám cưới đã diễn ra một cách trôi chảy, êm thấm. Chiếc nhẫn cưới gần như là bản sao của chiếc vòng ở cổ tay cô mà Hilary biết Logan phải đặc biệt đặt riêng cho mình. Lúc anh đeo nó vào ngón tay cô, không có ai ngoại trừ cô nhận thức được gần như là chỉ lóe lên một nét dữ dội của tính chiếm hữu mà anh bộc lộ cùng với sự chật chội của chiếc vòng nơi cổ tay của cô. Chưa hết, vào lúc kết thúc buổi lễ, anh hôn cô đầy nâng niu, âu yếm đến khó tin.
“Trời, làm ơn mà Hilary.” - Anh nhăn nhó lẩm bẩm khi cuối cùng họ có thể thoát được. “Hãy chuồn ra khỏi đây.” - Anh dẫn cô đi băng qua một nhóm người đứng đó với nhiệm vụ chúc anh và cô những lời chúc tốt lành, kiên nhẫn đợi Crawford hôn từ biết con gái, sau đó ấn cô vào xe.
“Và bây giờ.” - Anh cười nham nhở và nói khi lái xe ra khỏi bãi đậu xe. “Hãy lo chăm sóc “tài sản” của em đi.”
“Logan.” - Cô cười phản đối. “Em phải làm gì với anh bây giờ? Em chưa bao giờ gặp một người lại quá độc tài và háo thắng đến như thế”.
“Anh dám chắc em sẽ có cách để “trị” anh mà.” - Logan tuyên bố không hề nao núng.
Họ lái xe hàng dặm dọc theo bờ biển, thỉnh thoảng nói chuyện, đôi lúc lại thưởng thức không khí yên lặng nhưng đầy thân mật. Tuy thế, Hilary luôn nhận thức đêm xuống càng lúc càng gần và cô quyết định phải nói cho Logan biết tình yêu cô dành cho anh. Đó sẽ là món quà “tân hôn” cô tặng anh và lúc đó không cần anh phải ép cô nói ra những lời ấy. Giữa họ giờ đây đang bùng lên một cảm giác rất mạnh mẽ, cảm giác đó đã ẩn náu quá lâu giờ chỉ chờ để bùng nổ, bùng nổ một cách đầy ý nghĩa. Cái nhìn, cái đυ.ng chạm, nụ cười. Những cái đó nó tác động ngấm ngầm nhưng hết sức tinh tế và sâu sắc.
Logan cuối cùng cho dừng xe tại một nhà nghỉ nhỏ, nằm dọc theo núi đá trên bờ biển.
“Chỗ này cũng đẹp giống như khi nhìn thấy tờ thanh toán của nó vậy.” - Anh nói sau khi họ đăng kí và được dẫn đến căn phòng của họ. Anh làm lơ anh chàng bồi trực phòng, bước tới mở rộng cánh cửa được trang trí hết sức hoa mỹ.
“Ôi trời ơi!” - Hilary la lên, choáng ngợp trước những gì nhìn thấy. Cô đứng đó một lát, quan sát điều không tưởng, một hình ảnh lãng mạn rất thật của căn phòng, mỗi bức tường trưng ra một hình ảnh rất sống động của một phần đại dương, khơi gợi một sự thèm muốn nɧu͙© ɖu͙© không một chút ngượng ngùng và có cả rượu đợi sẵn trong xô nước đá. Ở mặt khác của căn phòng là một lò sưởi và trước mặt nó là...
“Đây là thật chứ.” - Cô lẩm bẩm, bước tới tấm thảm thật lớn được làm bằng da gấu.
“Tốt hơn là vậy.” - Logan cười nhỏ phía sau cô. “Người thư ký đã mô tả con gấu trước lò sưởi như thế, đó cũng là lí do anh chấp nhận căn phòng này.”
Hilary quay qua nhìn anh, anh đang cười, gương mặt rạng ngời sự vui sướиɠ, hạnh phúc. “Em nghĩ không có một người nào ở tiệc cưới đoán được anh đã tạo ra một khung cảnh thế này cho buổi tối nay đâu”.
“Cũng như họ không thể đoán được những gì tồn tại giữa hai chúng ta.” - Anh âu yếm nói, mơn trớn, vuốt ve cô.
“Đúng vậy.” - Cô đồng ý mà không hề cố gắng từ chối những gì anh nói.
Hilary và Logan dùng bữa tối trong một khung cảnh thanh lịch đã được chuẩn bị trước. Sau khi dùng cơm tối xong, Logan dẫn Hilary ra sàn để khiêu vũ, nơi mà cô sẽ tự nguyện ngã vào vòng tay của anh. Anh giữ cô thật gần, đưa cô vào điệu nhạc cùng anh lướt khắp phòng, sau đó bình tĩnh nói nhỏ vào tai cô. “Em có muốn đánh cược phải mất bao nhiêu lượt nhảy anh cần trước khi anh chịu không nổi và kéo em cùng anh trở lại tấm thảm da gấu đó không?”.
Hilary cảm giác sự nóng bừng đang rần rần trên hai gò má cô và cô vùi mặt vào vai anh. “Suỵt, đừng nói gì cả!” - Hilary năn nỉ anh. “Ai đó sẽ nghe thấy mất.” - Tuy vậy, Hilary không thể chối sự rộn ràng đang đi xuyên qua cô và tiếng cười ùng ục trong cổ của Logan, cho cô biết anh đã nhận ra tình cảm thật của cô.
Sự thật, Logan chỉ trải qua một cuộc khiêu vũ với cô. Vào những lúc cuối của bản nhạc anh nhin sát vào mặt cô và nói đơn giản “Anh muốn vợ của anh”. Rồi không nói thêm chữ nào anh quay đi dẫn cô xuyên qua đám đông, ngược trở ra hành lang, trở về căn phòng sang trọng của hai người và đi theo cô vào phòng. Hilary không một chút phản đối mặc dù trái tim cô đang đập thình thịch. Cô phải nói cho anh biết. Cô muốn những lời nói này phải là trước khi anh làm cô là của anh, mỗi từ cô nói là bao hàm hết tất cả ý ngĩa của nó.
“Cho em một hoặc hai phút.” - Cô lí rí xin anh, đôi mắt màu hổ phách lúng liếng đầy ma thuật.
“Chỉ một phút thôi.” - Logan chấp nhận. “Anh không thể đợi lâu hơn được nữa”.
Không nói thêm một chữ nào Hilary quơ thật lẹ cái túi nhỏ đựng đồ cá nhân của mình và vội vàng khuất sau cánh cửa nhà tắm. Ở đây, khi chỉ còn lại một mình, cô tháo tóc ra cho nó xõa một cách tự nhiên đổ dài xuống lưng, sau đó cô tròng thật lẹ chiếc áo ngủ dài bằng sa tanh mà cô đã mua trước đó một ngày. Hilary cảm nhận được sự mắc cỡ đang lồ lộ rõ trên mặt của mình, nhưng cô lại không ý thức được sự hạnh phúc đang ánh lên từ đôi mắt của cô.
Cô khẽ khàng bước ra từ nhà tắm tới căn phòng ngủ lãng mạn của hai người, căn phòng bây giờ trở nên hư hư ảo ảo qua ánh sáng chập chờn của ngọn lửa từ lò sưởi. Logan đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi trước lò sưởi trên tấm thảm da gấu, tay đang cầm một ly rượu. Trên người anh, bộ đồ tây vẫn còn nhưng chiếc cravat đã được tháo ra, chiếc áo sơ mi trắng đã được anh bật vài nút hở một khoảng ngực rộng, anh quay qua nhìn lên cô khi cô đang từ từ bước về phía anh, chiếc áo choàng bằng vải ren dài tới mắt cá chân như đang nhảy múa theo từng bước chân của cô. Không nói một tiếng nào, anh đưa ly rượu cho cô và kéo mạnh cô xuống sát bên anh.
“Logan.” - Cô nhỏ nhẹ nói, có chút bối rối không biết làm sao để bắt đầu. “Em có chuyện muốn nói với anh...”
“Chúng ta có cần phải nói chuyện ngay bây giờ không?” - Anh hỏi, một tay bắt đầu di chuyển trên mái tóc dày màu mật ong, mắt anh sáng lên.
“Phải.” - Cô thì thầm. “LOGAN, EM YÊU ANH!”
Như một phản ứng có điều kiện, thật nhanh và thật ngạc nhiên, anh gặp mắt cô. “Em yêu anh?” - Anh lặp lại, hoàn toàn như đớ lưỡi, sững sờ. “Em có được kết luận đó khi nào?” - Các ngón tay anh vẫn không ngừng khám phá “suối tóc” của cô.
“Em không biết!” - Cô thành thật. “Em nghĩ có lẽ nó đã ở đó từ lâu lắm rồi, thế nhưng em chỉ phát hiện sau khi anh rời khỏi em vào sáng thứ hai.” - Cô nằm xuống tấm thảm bên cạnh anh, các ngón tay của cô đang rà theo bề dọc của thân người anh.
“Em chắc chắn?” - Anh hỏi gặng, anh như nín thở khi hỏi và đôi mắt màu xám xanh đang ánh lên những tia dữ dội mà anh đang cố kìm nén lại.
“Rất chắc chắn.” - Cô ngước lên nhìn anh và cười, cô không cần bất cứ nổ lực nào để kháng cự.
“Hãy nói đi: EM LÀ CỦA ANH!” - Anh ra lệnh, nhào lên người cô lúc này đang nằm trên tấm thảm dày. “HOÀN TOÀN THUỘC VỀ ANH!”
Ngọn lửa hắt ra từ lò sưởi chiếu lên cái vòng đeo tay khi cô vòng tay quấn quanh cổ anh và nhìn anh cười “dụ dỗ”. “EM LÀ CỦA ANH, LOGAN! Anh nhìn không ra ư? Không có ai khác ngoài anh. Anh là người đàn ông duy nhất trên thế giới này chỉ để dành cho em. Người duy nhất hiểu em và cũng là NGƯỜI ĐÀN ÔNG DUY NHẤT MÀ EM YÊU!”
“Ôi, Hilary yêu dấu của anh!” - Anh hào hển, miệng anh như nghiến lấy môi cô trong một nụ hôn kéo dài mà chỉ có sự liên kết của tình yêu từ khát khao đến bảo vệ đến chiếm hữu. Còn Hilary, cô đáp trả lại anh bằng tất cả sự buông thả trong niềm sung sướиɠ tột độ của cô gái được yêu và đang yêu, cơ thể cô cong lại trước sự vuốt ve từ bàn tay to khỏe của anh, cô vui sướиɠ trong sự kɧoáı ©ảʍ và nồng nàn và sự cương cường đầy nam tính của anh.
“Hilary.” - Anh rêи ɾỉ trong thống khoái của con đực được những gì mình mong ước. “Anh muốn em đến chết được, nữ hoàng bé nhỏ của anh. Anh cho em tất cả những gì anh có miễn là được em yêu.” - Không mất nhiều thời gian, anh đã cởi bỏ quần áo của mình, nằm xuống trở lại cạnh bên cô và kéo cô lại gần.
“Em chỉ muốn một mình anh.” - Cô nói trong tiếng thở hổn hển khi bàn tay anh đang không ngừng khám phá thân thể cô bên dưới của chiếc áo ngủ. Anh mân mê ngực cô một cách nhẹ nhàng, động tác vuốt ve đó làm cô rùng mình vì kɧoáı ©ảʍ, khiến cô không sao dằn được tiếng rên nhỏ thốt ra từ sự đam mê mà anh đem đế. Những ngón tay của cô bắt đầu đùa nghịch với những sợi lông trên vùng ngực rộng của anh và rồi trong lúc anh kéo cô lại sát vào anh hơn thì cô ôm anh bằng cả hai tay quấn ngang người anh.
“Em sẽ có được anh!” - Anh âu yếm hứa hẹn. “Nhiều như anh có được em vậy. Trọn vẹn. Không có gì có thể ngăn cản chúng ta sẽ là của nhau cả, Hilary xinh đẹp của anh. Anh biết điều đó ngay từ đầu, khi mà em bước vào văn phòng của anh và nói rằng em không muốn lấy anh.” - Anh giật mạnh chiếc áo ngủ cô đang mặc trên người, vẻ thiếu kiên nhẫn đang dần dần lấn áp lý trí của anh khi mà chiếc dây buộc áo đã không chịu “vâng lời” bung ra khi anh chạm vào nó, anh đưa tay vào cổ áo hình chữ V được khoét sâu trước ngực cô. Với sự thô bạo không thèm che dấu bởi tình yêu đang hừng hực được bộc lộ rõ trong đôi mắt của anh, Logan đưa tay xé toạc chiếc áo ngủ của cô xuống tận phần dưới của cơ thể cô cho đến khi nó hoàn toàn không còn gì trên người của cô nữa anh mới thỏa mãn.
“Ôi trời, em yêu của anh!” - Anh rêи ɾỉ, bàn tay anh bắt đầu thám thính trên thân thể tuyệt vời của cô lúc này đang nằm đó trên tấm thảm da gấu, đẹp một cách man dại, trên người cô ngoài lớp da màu đồng rực rỡ hình như càng lấp lánh, lộng lẫy hơn nhờ ánh sáng từ ngọn lửa nơi lò sưởi hắt ra. “Anh không biết bằng cách nào mà anh có thể chờ đợi được lâu đến như thế này.” - Đôi mắt của anh quét như muốn xé nát mọi thứ trên người cô ra từng mảnh, từ mái tóc màu mật ong của cô, xuống đến vòng ngực cong đầy đặn và cặp đùi săn chắc, chiếc eo thon thả và xuống tiếp đôi chân thon nhỏ có những ngón chân bé xíu của cô.
Hilary cảm giác nóng bừng đang lan khắp người, cô cũng không chắc cảm giác nóng bừng này do ngọn lửa đang cháy từ lò sưởi hay chính là do sự mãnh liệt từ ánh mắt của Logan đem đến, dường như là từ cả hai yếu tố đó tạo thành khi mà Logan đang bắt đầu khám phá thân thể cô bằng chính đôi môi nồng nhiệt và bàn tay đầy đam mê chiếm hữu của anh.
“Yêu em đi!” - Cô van xin anh, hàng mi dài và dầy của cô chớp nhẹ vì run sợ, lúc này cô chỉ cần anh hãy lấp đầy nỗi hoảng sợ ấy của cô. “Làm ơn, hãy yêu em đi, Logan!” - Đây có phải là những gì anh nói tới: sự đầu hàng? Đầu hàng trước sự khát khao lạ thường mà cô chưa hề trải qua từ trước đến nay: muốn yêu và được yêu, và sự khát khao này chỉ muốn được anh từ anh mà thôi, không phải ai khác? Nếu là vậy, cô đồng ý buông thả bản thân mình vào vòng tay bảo vệ của anh với tất cả sự tự nguyện.
Lúc này không có thêm bất cứ chữ nào, từ nào từ miệng của Logan thốt ra cả, cường độ di chuyển từ cơ thể anh đến với cô là cả một sự khao khát, thèm muốn trong sự đòi hỏi dữ dội, muốn cô ngay lập tức trở thành là của anh, muốn cô cùng anh hai người hòa làm một. Sự kí©h thí©ɧ, khát khao và tình yêu mà anh đem đến cho cô dường như còn dữ dội hơn, nóng bỏng hơn những cảm giác của chính anh.
Lúc này không hề có sự dịu dàng, hay những lời trêu chọc tinh tế đối với lần đầu tiên ân ái giữa anh và cô. Theo bản năng mà Hilary đã được biết, những cảm xúc bùng cháy giữa anh và cô quá là hoang sơ và non nớt so với sự hiện đại cấp tiến của sự ái ân ngày nay, cái đó từ từ rồi sẽ khá hơn khi mà họ hiểu về nhau rõ ràng hơn.
Hilary cũng biết, sự đòi hỏi nguyên thủy của người đàn ông đã dẫn dắt Logan vào lúc này anh đang làm cái việc mà bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ làm: anh ngụp sâu và cơ thể cô lúc này đang chìm vào trong cơ thể săn chắc và cao lớn của anh, đầu gối của anh tách hai chân cô rộng gần như rời ra làm hai, mặc dù vậy nhưng cô không hề nghĩ đến sẽ phản đối hay chống cự lại anh. Niềm đam mê, nỗi khát khao hoang sơ mà anh thể hiện đã đánh thức các chức năng đàn bà trong cô và cô bắt đầu “phản chiến” lại anh, cô chống cự lại khiến anh càng siết chặt cô vào với anh mạnh hơn nữa, rên lên vì hoan hỉ, vì khao khát và đòi hỏi, anh chiến thắng vì đã sở hữu được cô, sở hữu được tình yêu của cô bằng một cách thức rất cơ bản, rất tự nhiên: sự giao thoa giữa người đàn ông và người đàn bà...
Hilary thở gấp khi anh và cô hòa thành một, cô bật khóc khi anh rời khỏi môi cô, cô khóc cho sự đòi hỏi nguyên thủy của người đàn bà mà cô đã được nếm trải. Cổ tay cô vẫn còn bị bàn tay anh giữ chặt trên đầu, anh sử dụng nó để giữ cho thân hình quằn quại vì kɧoáı ©ảʍ của cô được tiếp tục cùng anh trải qua những giờ phút hợp nhất, cô rùng mình khi anh di chuyển sâu hơn trong cô, cả hai bị chìm ngập trong cơn bão đam mê.
Sự khám phá cơ thể của nhau kết thúc trong sự mãn nguyện và hào hứng, điều mà Hilary biết rằng cô và anh sẽ tiếp tục và tiếp tục mãi mãi, anh và cô, duy nhất chỉ là anh và cô cùng nhau trải qua những giây phút nồng nàn, say đắm, cùng nhau bay bổng trong thế giới hạnh phúc của hai người.
“Vợ yêu của anh, tình yêu bé nhỏ của anh.” - Logan lào thào sau một hồi được nghỉ mệt, lúc này anh và Hilary đang nằm quấn chặt vào nhau, tay trong tay, cả hai đều lấy lại sức sau khi trải qua nhu cầu cấp bách của tình yêu. “Anh luôn khẳng định chúng ta sẽ trải qua những giây phút say đắm như thế này...”
“Làm sao anh biết được?” - Cô chọc anh, miệng cô nở nụ cười diễu cợt khi ngước lên nhìn anh, lúc này anh đang nằm nghiêng chống trên một khủy tay ngắm nhìn xuống cô.
“Anh biết ngay khi trông thấy em bước vào văn phòng của anh và tự xưng là vợ hứa hôn của anh.” - Anh bảo cô, đôi mắt anh hình như cười khi nhớ lại hình ảnh lúc đó của cô. “Ngay khi anh nhìn thấy em là anh lập tức biết em chính là mẫu phụ nữ mà anh chọn làm vợ: trầm tĩnh, tháo vát, có đầu óc tổ chức với niềm đam mê được em kín đáo giấu ở bên trong...”
“Cái gì mà kín đáo giấu ở bên trong.” - Cô cười khúc khích, nhớ lại bộ đồ trang nhã cô diện hôm đó và mái tóc được cô bím lại một cách gọn gàng, quí phái.
“Mỗi thứ một tí. Kiểu tóc mà em bới lên hôm ấy khiến cho người đàn ông không dám cả gan tháo nó xuống...” - Logan đưa tay cầm lấy một mớ tóc màu mật ong và quấn nó xung quanh ngón tay của anh.
“Em không hề có ý...”. Cô phản đối.
“Em đúng là có ý đó.” - Anh nói thẳng, cưòi toe toét. “Và còn nữa, cái áo màu đỏ rực rỡ em mặc hôm ấy chỉ hơi hé ra một tí bên trong bộ đồ quí phái mà em mặc. Anh không bao giờ quên được cách mà em ngồi trong văn phòng của anh và bảo với anh rằng em không hề có ý định kết hôn với vị tuyển phu số bốn. Không lẽ em không biết em chính là người “tuyên chiến”? Đã thách thức anh “so găng”? Anh khó mà tin rằng em vẫn còn chưa kết hôn và bị kẹt cứng trong vòng kiềm tỏa của người đàn ông. Anh hiểu được không nên lãng phí bất cứ giây phút nào, thế là anh nhấc điện thoại lên gọi cho Crawford ngay sau khi em rời khỏi. Cho ông ấy biết rằng anh rất là vui sướиɠ chấp nhận lời đề nghị của ông ấy, và sẽ đến nhà gặp ông ấy vài ngày nữa ở Santa Barbara.”
“Ông ấy... ông ấy có bao giờ nhắc thẳng về em không?” - Hilary tò mò hỏi. Thật ra chuyện đó vốn không còn quan trọng nữa, cô tự nói với mình như thế.
“Có, ở một điểm nào đó, ông ấy quả có nhắc tới.” - Logan bình thản xác nhận. “Anh đã bảo ông ta hãy đi chết đi cùng với mớ nhà hàng mà ông gọi là của hồi môn.” - Anh nhìn thẳng vào mắt cô và cô nhoẻn miệng cười.
“Đó không còn là vấn đề nữa, Logan!” - Cô thành thật trả lời. “Thực ra bây giờ không có lí do gì mà anh lại không thể có được những nhà hàng đó cả. Em mừng vì có thứ gì đó trao anh xem như là một món quà cưới.” - Cô quả quyết nói thêm.
“Em chính là món quà cưới mà anh cần hoặc anh muốn có.” - Anh gầm gừ. “Điều đó nhắc anh nhớ, anh có món quà nhỏ tặng em...” - Anh đứng lên, bước ngang qua căn phòng một cách khoái chí, không hề để ý tới tình trạng khỏa thân của mình. Anh bước tới chỗ để túi cá nhân của mình, và trở lại trên tay cầm một chiếc hộp được gói rất kỹ càng.
Cô nhận lấy hết sức vui vẻ, hạnh phúc vì sự chu đáo, quan tâm của anh. Bận rộn với mớ dây ruy băng, cô nói nhỏ: “Anh có biết chuyện gì làm cho em đến thứ hai vừa rồi mới phát hiện ra, em yêu anh không?”
“Nói cho anh nghe.” - Anh ra lệnh với vẻ háo hức ghê gớm, mắt không rời khỏi những ngón tay của Hilary.
“Em đã từng nghĩ tới một thử nghiệm cuối cùng dành cho anh nhưng rồi cuối cùng em quyết định: không muốn anh phải trải qua bất cứ cuộc thử nghiệm nào khác nữa”.
“Cái gì khiến em quyết định như thế?” - Anh thắc mắc hỏi trong khi lấy tay đùa nghịch những sợi tóc quăn đang nằm trên gò má của cô, mắt của anh ngầu lên như người say rượu khi nhìn như hút vào thân hình mịn màng không còn thứ gì trên người của cô đang ngồi đó trêu gan anh trên tấm thảm da gấu.
“Em đã từng ngớ ngẩn nghĩ rằng, nên ép anh kí một tờ cam kết, hứa sẽ không bao giờ nhận lấy bất cứ nhà hàng nào từ trong tay của Crawford.” - Cô trung thực nói, vào lúc đó tay cô đang mở nắp của chiếc hộp quà ra. Cô mở lớn mắt nhìn vào anh. “Nhưng em không thể làm điều đó. Em không thể mạo hiểm buộc anh vào cuộc trải nghiệm nào khác nữa. Khi mà em phát hiện ra, đó là em yêu anh”.
“Cám ơn, em Hilary.” - Anh cười. “Nhưng điều đó cũng không có gì khác biệt cả. Anh đã từng nói với em: không có ai hay bất cứ thứ gì có thể làm anh rời khỏi em được cả.” - Anh ra dấu về phía chiếc hộp bị bỏ quên, “Mở nó ra đi!”
“Vâng!” - Cô nhanh chóng đồng ý, dở cái nắp hộp và những tờ giấy lót ra. “Cái gì thế này?” - Cô hỏi đầy hoài nghi, lôi ra một văn bản gấp đôi.
“Đọc đi” - Anh khuyến khích.
Ngoan ngoãn cô liếc nhìn vào tờ giấy. “Đây là bản hiệp ước giữa anh và Crawford.” - Cô thắc mắc, ngay lập tức ngước lên nhìn anh. “Cám ơn anh vì đã thành thật với em về vấn đề này, Logan, nhưng thật đó, chúng không còn quan trọng nữa. Anh có thể có tất cả những nhà hàng này nếu anh muốn.”
“Em có thể làm ơn ngậm miệng lại và đọc nó đi, có được không, cô bé khờ?” - Anh âu yếm cười với cô.
“Ừm, thôi được...” - Hilary gập cong tờ giấy lại và đọc những từ ngữ thuộc về pháp lý bằng ánh sáng của ngọn lửa từ lò sưởi. Trong lúc đọc nó, cô buộc phải kêu lên. “Nhưng cái này...”. - Cô nhìn lên Logan lần nữa. “Logan, tờ giấy này là hiệp ước anh cam kết sẽ không nhận các nhà hàng”.
“Đây là hiệp ước mà em đã từng nghe được khi anh thảo luận cùng với Dave, lúc ấy em đang núp ở trong phòng thay đồ phụ nữ.” - Logan nhẹ nhàng giải thích.
“Điều đó dạy cho em một bài học khi núp trong phòng thay đồ phụ nữ.” - Hilary nhăn nhó nói. “Ôi, Logan, em xin lỗi, đúng ra em không nên nghi ngờ anh. Anh tha thứ cho em được không?”. - Cô cầu xin, quan sát anh qua hàng mi dài và dày của mình.
“Không có gì là tha thứ hay không.” - Anh thì thầm đầy thương yêu. “Em có biết không, cho đến khi được gặp em, anh không hề biết cuộc sống của mình đã bị mất đi cái gì. Thế mà, ngày đầu tiên nhìn thấy em mọi thứ như xuất hiện ngay trước mắt anh. Anh cần phải có được em. Em là người con gái duy nhất trên đời này hiểu được anh về mặt sự nghiệp cũng như những tính chất ẩn chứa bên trong anh, cũng như anh có thể hiểu được em vậy. Chúng ta thuộc về nhau, anh và em, bà xã Hilary đáng yêu của anh!”.
“Em biết.” - Cô cười rạng rỡ, hạnh phúc, đầy quyến rũ. “Đôi lúc em nghĩ chúng ta nên lùi lại ở thời đại khác. Lại có lúc nhận ra sự tự do, cởi mở của thế kỷ hai mươi mà chúng ta đang sống, nó giống như em đang cùng anh sống ở hai thời đại khác nhau. Cuộc sống như thế còn đòi hỏi gì nữa chứ?”.
“Không còn gì giá trị hơn những gì anh đang có, được có cả.” - Logan gầm gừ, với tay kéo cô vào sát với anh. “Anh có được người con gái chịu làm tù nhân cho anh, người con gái đó là người anh yêu, là người bạn của anh, là nữ hoàng của anh, tất cả những danh xưng ấy đều là cùng một cô gái”.
“Và em, em có được vị anh hùng trong lòng em, người em yêu, người bạn, và thần hộ mệnh của em.” - Cô lẩm nhẩm, hạnh phúc chùi người vào vòng tay của anh.
“Đúng là miệng lưỡi.” - Anh xiết các ngón tay xung quanh cổ, chòng ghẹo cô.
“Chúng ta á?”
“Đúng vậy! Những kẻ miệng lưỡi.” - Anh tiếp tục quả quyết. “Có một vài điểm trong khế ước hôn nhân mà anh muốn cùng em làm rõ...”
“Dĩ nhiên là vậy rồi, ông Saber!” - Cô mỉm cười, bàn tay quấn quanh cổ anh. “Bổn phu nhân đây lúc nào cũng có hứng thú cùng ông thỏa hiệp về cuộc tình trăng hoa cả!”.
“Tốt.” - Anh khen, ấn cô trở lại tấm thảm da gấu. “Trong đầu anh lúc này đang nghĩ tới một thỏa hiệp lâu dài...”.
“Cho đến khi chúng ta chết...”.
“Gần chết... cũng được...”.
“Em phải kí tên ở chỗ nào?” - Cô thì thầm mời mọc.
Rồi thì anh và cô cùng lăn trở lại tấm thảm da gấu tiếp tục công việc... “thỏa hiệp”.