Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Hôn Nhân Thứ Hai Của Người Đàn Ông Mang Thai

Chương 8: Anh Hai Đến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tinh Chuy rất may mắn, khi mang thai Đậu Đậu anh không bị nghén gì nhiều, hiện tại, ngoại trừ việc nôn mửa trong tuần khi phôi thai tiếp tục phát triển, anh chỉ thỉnh thoảng cảm thấy chóng mặt và mệt mỏi, cơ hồ không có bị tra tấn. Nhưng mà đến tháng thứ tư khi mang thai, mặc dù những cảm giác khó chịu này đã biến mất nhưng cơ thể lại bắt đầu đổ mồ hôi nhiều, cộng với thời tiết nắng nóng lại càng khó chịu hơn trước.

Hiện tại chỉ cần không có người đến khám bệnh, hầu như anh luôn nằm trên ghế tre, thổi quạt điện, ăn đủ loại món ngon do người câm chuẩn bị. Điều này rất phiền toái, ăn quá nhiều calo khiến anh lo lắng về vấn đề đường huyết và mỡ máu, nhưng anh lại không thể kiềm chế được cảm giác thèm ăn tăng vọt của mình, giống như ăn như thế nào cũng không đủ no, lúc nào cũng muốn bỏ đồ ăn vào miệng.

“Ăn nhiều đến mức muốn tăng cân rồi.” Anh oán giận.

[Không vấn đề gì đâu, anh dù mập lên cũng rất đẹp]―― không biết tại sao người câm lại an ủi anh như thế, khiến người ta dở khóc dở cười.

“Được, tôi cũng không phải phụ nữ, đẹp lên làm gì chứ.” Khi nói chuyện, có một người đàn ông trẻ tuổi đến mua canxi, nói là vợ anh ta đang mang thai, muốn cho cô ấy bổ sung Canxi, nhưng không biết nên chọn loại nào cho tốt. Tinh Chuy kiên nhẫn dò hỏi tình huống của thai phụ, sau đó đề xuất bổ sung canxi dạng lỏng với canxi và kẽm, hiệu quả và rẻ nhất trong số các sản phẩm tương tự, trung bình chỉ tốn vài xu một ngày.

[Tôi phát hiện các loại hàng anh bán rất rẻ, mở cửa làm ăn buôn bán không phải nên có nhiều lợi nhuận càng tốt sao]―― thông qua trong khoảng thời gian này quan sát, người câm nhận thấy được Tinh Chuy luôn dùng loại thuộc có giá rẻ tư vấn cho bệnh nhân. Ví dụ, khi thời tiết nóng nực, mụn nhọt dễ phát triển hơn, khi đến bệnh viện, thường sẽ được kê một loại thuốc mỡ trị giá hàng chục nhân dân tệ, đồng thời sẽ được tiêm thuốc chống viêm cũng phải mất mấy chục tệ. Tuy nhiên, anh chỉ cần thuốc mỡ erythromycin hoặc thuốc mỡ cá có giá không đến hai tệ, và lọ thuốc tím nhiều nhất cũng chỉ có ba tệ, làm sao anh có thể kiếm được tiền?

“Tôi cũng không nghèo đến mức chết đói đâu, không cần đánh mất lương tâm để có tiền đến vậy, nông dân vốn dĩ liền không có nhiều tiền cần gì phải làm vậy. Hơn nữa, giá rẻ không có nghĩa là hàng dở. Thuốc tôi kê tất cả đều đúng triệu chứng và có thể sử dụng được. Tại sao phải tốn hàng trăm, thậm chí hàng nghìn khi bệnh có thể chữa khỏi với giá phải chăng? Đương nhiên, khi đến phòng khám nhưng không thể chữa khỏi cho họ chắn chắn tôi sẽ khuyên họ đến bệnh viện chính quy, đừng chậm trễ trị liệu.” Tuy nói nơi điều kiện sinh hoạt rất tốt, nhưng vì có lượng khách du lịch cao nên mới thúc đẩy nền kinh tế ở đây, nghề nông chân chính ở đây đều rất khổ, có gia đình cả năm chỉ có thể nhận được mấy ngàn mà thôi.

Tỉnh này là vùng núi đá vôi có nhiều núi, hẻm núi, hang động, độ cao, địa hình khó khăn, không giống như phía Bắc, có nhiều vùng đất đai màu mỡ, bằng phẳng, có thể cơ giới hóa canh tác. Ở đây, hầu hết nông dân canh tác ruộng bậc thang trên những ngọn núi đá dựng đứng, canh giữ hoàng thổ cằn cỗi và sống cuộc sống phụ thuộc vào thời tiết.

Điểm này, cuộc sống của người câm trước đây rất ổn nên chắc không hiểu.

[Xin lỗi, tôi không hiểu chuyện ở đây, nói lời hơi quá đáng. Tâm anh thật tốt, sau này sẽ có vận tốt đến]―― người đàn ông viết lên trên giấy, Tinh Chuy xem xong cười khổ, vốn dĩ muốn cười nhạo chính mình, nhưng lại há mồm, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Người tốt có thật sự được vận tốt không? Anh đang hoài nghi!

“Ba ba, bên ngoài nóng muốn chết, con muốn ăn dưa hấu ướp lạnh.” Đậu Đậu chạy loanh quanh một ngày liền trở về, mồ hôi đầm đìa, vừa vào nhà liền chiếm luôn quạt điện, chọc tức Tinh Chuy, dạy dỗ cậu bé một trận, người đầy mồ hôi như thế muốn sinh bệnh sao.

“Nhưng mà nóng quá.” Người câm mang nước ấm đến lau mồ hôi trên người Đậu Đậu, cậu bé vẫn bĩu môi phàn nàn: “Tại sao ba có thể thổi gió, còn con thì không.”

“Nào ngoan ngoãn, ăn xong dưa hấu nghỉ ngơi sẽ không nóng nữa.” Dưa hấu ở đây da mỏng, khẩu vị ngọt lành, giải nhiệt rất tốt. Vừa đến mùa hè, hầu như mỗi nhà đều mua mấy quả, ngâm vào bể nước trước sân nhà, khi cần thì mang ra ngoài ăn, hạ nhiệt độ một cách tự nhiên tốt hơn nhiều so với tủ lạnh.

[Dưa hấu là trái cây mang tính hàn, anh ăn ít thôi, nếu khát nước tôi đi nấu cho anh canh táo đỏ hạt sen]―― thấy Tinh Chuy ăn đến miếng dưa thứ hai, người câm luống cuống.

“Dù cơ thể tôi có gầy yếu đến đâu, chỉ cần đã qua ba tháng đầu dễ sảy thai, ăn một lượng nhỏ cũng không sao, nhưng hàm lượng đường quá cao sẽ dễ gây tăng đường huyết.” Tuy rằng biện giải, nhưng anh vẫn nghe lời buôn quả dưa hấu trong tay xuống, cùng người câm thương lượng: “Ngọt quá tôi không ăn nữa, ở nhà chán qua lên thành thị mua món kho ăn đi. Đã lâu tôi chưa ăn lỗ tai heo, chân vịt cũng muốn ăn.”

[Hàng bán không an tâm được, anh muốn ăn cái gì để sáng mai tôi mua đồ về làm cho anh ăn]―― món kho làm rất phức tạp, nhưng sợ mua trên đường lại không hợp về sinh, trong nhà có người mang thai cần cẩn thận hơn.

“Tôi muốn ăn đùi gà.” Đậu Đậu lên tiếng, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: “Còn có trứng gà cùng đậu hủ mai khoai.”

[được, đều nhớ kỹ ]―― người câm dịu dàng và ân cần đến mức khiến Tinh Chuy có cảm giác người này không phải là nhân viên của anh, mà cậu còn cho anh cảm giác là chồng của anh hơn. Bất quá anh cũng rất rõ ràng, cậu chăm sóc anh như thể chỉ vì muốn cảm ơn anh thôi, không thể tự mình đa tình, mắc công sẽ bị chê cười.

Về phần trang web hẹn hò gì đó, thông tin và tên sẽ được cung cấp thật và bị xác minh độ đúng đắn, nên thân phận đặc biệt của Tinh Chuy nhanh chóng thu hút một lượng lớn người theo đuổi. Tuy nhiên, những người này cũng không thực sự muốn lập gia đình với anh, phần lớn chỉ tò mò xem người đàn ông có thể có con trông như thế nào và anh có khác biệt với người thường như thế nào. Trong đó, nhiều người yêu cầu anh cởϊ qυầи áo và xem phần dưới của anh là nam hay nữ, điều này khiến Tnh Chuy bật cười và anh không bao giờ truy cập trang web nữa, hơn nữa hiện tại có người câm chăm sóc anh, suy nghĩ tái hôn đành gác xuống.

Ngày hôm sau, người câm dậy thật sớm, đi ra chợ mua hoa hồi , cam thảo, trần bì, đinh hương và các nguyên liệu nấu ăn. Lại lấy thêm nữa cân thịt ba chỉ, một lỗ tai heo, gϊếŧ một con gà, trở về trên đường mua ma khoai cùng khoai tây.

Suy xét đến món kho tương đối dầu mỡ, cậu làm thêm một số đồ chay để phối hợp, nhớ tới Tinh Chuy dạo này ăn đồ ngọt quá nhiều, khả năng muốn đổi khẩu vị, cho nên không mua bí đỏ, mà là mua một phần đậu hủ non.

Về nhà, cửa phòng khám mở ra, nhưng không có người.

Nơi này tỉ lệ tội phạm rất thấp, vài hộ buôn bán mở cửa rồi đi đâu cũng không có chuyện gì, tuy nhiên vì quạt điện được đặt ở tầng một nên Tinh Chuy làm sao có thể từ bỏ cơ hội tận hưởng sự mát mẻ và thoải mái đi ra ngoài đi lang thang vào một ngày nóng bức như vậy.

Đang lúc hắn đang băn khoăn thì từ tầng hai truyền đến một giọng nói quen thuộc, người câm cũng không biết nên làm sao tự nhiên chui vào góc khuất của cầu thang trốn đi. Cậu nghe thấy Tinh Chuy đang gọi điện thoại, đối phương hẳn là cái người quen, bởi vì anh nói chuyện rất thoải mái. Anh vừa cười nói vừa chậm rãi bước xuống lầu, không phát hiện người câm tránh ở chỗ tối: “Đương nhiên là chưa nói, bằng không Đậu Đẩu hỏi em rõ ràng là song bào thai vì sao nó được sinh ra trước mà người anh em kia lại sinh ra sau thì em biết trả lời như thế nào nha, nó tuổi cũng còn rất nhỏ chưa thể hiểu được mấy chuyện này, em cứ nói là em trai là được.”

“Ừm em biết rồi, em vẫn đủ sống mà, không cần lo lắng, nếu bước tới nước không thể nhảy nữa em sẽ tìm anh đầu tiên.” Có vẻ như anh đang thảo luận về vấn đề tài chính, nhưng anh từ chối sự giúp đỡ của đối phương: “Tuần sau em sẽ đi kiểm tra, nhân tiện em muốn đến gặp thầy, làm phiền anh sắp xếp giúp em…… Ai u, đã nói anh đừng để ý đến em nhiều như thế, chú ý sức khỏe đi, đừng quá mệt, em cúp máy đậy, gặp lại sau học trưởng.”

Chỉ là học trưởng? Sau nói chuyện thân mật như vậy chứ!

Người câm mày nhăn lại, nhưng rất mau lại giãn ra. Bởi vì từ trong cuộc nói chuyện vừa rồi có thể nghe ra, đứa nhỏ anh đang mang là song bào thai với Đậu Đậu, chỉ là sự cố gì đó vào bảy năm trước, nhưng không phải của người khác.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi……

“Anh hai, chị hai, sao hai người đến đây, mau tiến vào ngồi.” Tinh Chuy cúp điện thoại, phát hiện ngoài cửa đứng hai người, thấy là anh chị của mình, liền ra cửa tiếp đón: “Bên ngoài nóng ắm, ngồi ngay máy quạt đi, em đi lấy trà cho anh chị nhé.”

Sự việc xảy ra khá đột ngột, người câm chưa kịp ra khỏi nơi ẩn nấp đã bị Tinh Chuy đang chuẩn bị bước vào nhà đυ.ng mặt. Tuy nhiên, anh tưởng người đàn ông này đang đi vào phòng tiện ích để thu dọn đồ đạc nên không để ý mà cười hỏi: “Anh và chị dâu của tôi đều ở đây, chúng ta hãy làm một bữa trưa phong phú nhé, làm một ít lạp xưởng thịt khô và đậu hủ, lại xào vài món thức ăn. Đúng rồi, mua giúp tôi nữa cân rượu trắng nhé, mua loại ngon ấy, hạt dưa đậu phộng cũng mua một ít luôn đi.”

Nói xong lấy một trăm đồng đưa cho người đàn ông, còn mình đi pha trà.

Với thu nhập ít ỏi của anh, làm sao có thể tiêu tiền như vậy được, người đàn ông tuy thở dài nhưng vẫn phải giúp anh chuẩn bị thật tốt.

Cậu bước vào hậu viện nhìn người được gọi là anh hai, vóc dáng người này không cao, dáng người chắc nịch, nhưng trên mặt không có mấy lượng thịt, mỏ chuột tai khỉ, hai mắt lệ khí, vừa thấy liền biết không phải người lương thiện. loại người này hoặc là kẻ phản bội hoặc là kẻ trộm, khiến người ta bất lợi. ( tới đây phải nói: anh cái gì cũng biết đến cả nhân tướng học J)))

“Vì sao về nhà mà không nói trước với em một tiếng em chạy ra đón anh, anh muốn ở đây vài ngày không, hay về nhà thăm cha mẹ? Nhà cũ của anh vẫn còn đó, nhưng con trai thứ tư nhà chú hai sắp lấy vợ, tạm thời cho bọn họ thuê, chờ khi nào anh về sẽ bàn xem anh có muốn ở đó hay không hay để anh cả lo liệu mọi việc." Anh đang nói chuyện với anh trai mình như thường lệ, và người câm nghe được từ cuộc trò chuyện rằng anh hai quanh năm làm việc ở bên ngoài và đã không về nhà trong nhiều năm.

“Người này ai a, kêu hắn biến đi, vẻ mặt như hố cóc hết muốn ăn rồi.” Làm lơ lời hỏi thăm của em trai, người anh hai nhìn người căm bằng ánh mắt khinh bỉ.

“Anh hai!” Tinh Chuy rất che chở cho người câm: “Sao anh nói chuyện như vậy.”

“Anh ấy tính không tố, cậu đừng để ý.” Thấp giọng khuyên giải an ủi người câm, dùng cớ mua rượu để đẩy người đi, lúc này Tinh Chuy mới ngồi lại và hỏi anh trai mình mục đích chuyến đi này. Tuy rằng anh đã đoán được một nửa, nhưng chỉ cần không vạch trần, anh vẫn sẽ coi trọng người anh trai này.

“Nghe nói em lại mang thai sao?” Anh ta phun đàm lên mặt đất, bắt chéo chân, bắt đầu nói: “Anh nói đầu óc chú mày bị tâm thần hay bị kẹp vào cửa rồi, rõ ràng gả cho thằng đàn ông có tiền như vậy, cũng không biết lo lắng bên nhà của mình nữa, nhà chúng anh em vẫn còn rất nghèo, đến cả tiền ăn cũng thiếu trước hụt sau, vậy mà hiện tại chú mày vẫn muốn sinh đứa thứ hai. Anh nói cho chú mày nghe, lần này nếu không đi tìm tên nhà giàu đó xin tiền sinh con, cũng đừng hòng quay về về nhà xin tiền, chú mày cho rằng anh không biết chú mày không phải muốn miếng đất nhỏ của cha mẹ sao.”

“Tôi chưa từng nghĩ muốn xin tiền cha mẹ.” anh em mấy năm không gặp, vốn tưởng rằng có thể nói chuyện vui vẻ việc nhà, không nghĩ tới vừa mở miệng đã hung hăng như vậy, làm Tinh Chuy rất thất vọng: “Nếu anh nói chuyện như vậy, mời về cho!”

“Em ba, anh trai em không có ý như vậy đâu, anh ấy chỉ sợ em gánh nặng thôi. Đứa nhỏ ngốc, em nghĩ gì vậy, một thân một mình nuôi hai đứa nhỏ rất cực khổ, anh ấy chỉ lo cho em thôi.” Chị dâu đúng lúc đứng ra hoà giải: “Anh ấy không ác ý, chính là miệng dao găm tâm đậu hủ, em là em trai của anh ấy còn không hiểu tính cách của ổng hay sao, lúc em mang thai Đậu Đậu cũng do người nhà lo liệu đó. Kêu em đi tìm cha Đậu Đậu cũng vì muốn tốt cho em thôi, cái phòng khám nhỏ này em có thể kiếm được bao nhiu, hai đứa nhỏ đủ vất vả rồi.”

“Em biết.” Tinh Chuy thở dài, cúi đầu: “Nhưng tuyệt đối em không muốn có bất kỳ liên hệ nào với người bên đó nữa.”
« Chương TrướcChương Tiếp »