Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Hôn Nhân Thứ Hai Của Người Đàn Ông Mang Thai

Chương 7: Ở Lại

« Chương TrướcChương Tiếp »
☆, lưu lại

[Không thành vấn đề] ―― người câm tràn đầy tin tưởng mà viết xuống.

Tuy rằng đưa ra hứa hẹn như vậy, nhưng Tinh Chuy lại không tin cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ, khổ qua không giống như đậu bắp. Đậu bắp đơn giản là có chút nhớt nhớt ghê tởm, nhưng nó không có hương vị gì kỳ quái, nhưng khổ qua cho dù có chế biến tỉ mỉ cở nào, sẽ vẫn còn lại mùi đắng. Đừng nói Đậu Đậu, phỏng chừng 99% những đứa bé không thích ăn loại này, trời phú nó có mùi như vậy rồi, không có biện pháp thay đổi.

Sau khi ăn xong đồ ăn nhẹ và tiếp tục đi loanh quanh, Đậu Đậu đột nhiên lớn tiếng hỏi người đàn ông xem cậu có biết chơi con quay không. Thấy cậu lắc đầu, thằng nhóc nắm lấy tay cậu nói: “Không sao không sao, để con chỉ cho chú nhé.”

Nói xong lại quay đầu nhìn Tinh Chuy, bắt đầu làm nũng: “Ba ba, mua cho con một cái đi, trở về chúng ta cùng nhau chơi.”

Cách đó không xa các gian hàng có rất nhiều đồ dùng đủ màu sắc, trên tấm vải thô in hoa màu xanh đậm có hai ba mươi con quay lớn nhỏ không đồng nhất, màu sắc rực rỡ, xoay tròn lên thật xinh đẹp. Thấy cậu thích, làm ba cũng không do dự, bỏ tiền mua một cái con quay cầu vồng: “Con đã thuộc lòng bài thơ Đường hôm nay chưa? Con sắp vào tiểu học, không thể cứ chơi bời được”.

“Tảm kính dương hoa phô bạch chiên,

Điểm khê hà diệp điệp thanh tiền.

Duẫn căn trĩ tử vô nhân kiến,

Sa thượng phù sồ bàng mẫu miên.”*

Vì chứng minh chính mình không có lười biếng, Đậu Đậu dùng giọng điệu non nớt của mình đọc nhanh bà thơ Đường《 Tuyệt Cú Mạn Hưng Kỳ 7》của đại thi hào Đỗ Phủ, người câm nghe đến đây thì há hốc mồm. Những đứa trẻ ở độ tuổi này không phải chỉ học đến “Ánh trăng rọi đầu giường, xuân miên bất giác” hoặc linh tinh cũng xem như không tồi rồi, cư nhiên liền tương đương ít được lưu ý tiêu đề chương cũng nhớ rõ, cho dù thông minh đi nữa cha nó cũng lười biếng dạy từng chữ.

[Cậu bé hiểu không] - người câm hỏi.

Tinh Chuy bế con trai lên, cười ha ha: “Sao có thể biết, này là học xuông thôi.”

Quả nhiên, việc giáo dục sớm của anh chàng này đã thất bại thảm hại, anh hoàn toàn coi con trai mình như một kẻ lặp lại. Người đàn ông suy nghĩ một lúc, viết lên giấy [Cho cậu bé học xuông như vậy cũng vô dụng, phải để trẻ tiếp thu kiến

thức và áp dụng vào thực tế cuộc sống. Bằng cách này, tôi sẽ dạy Đậu Đậu bắt đầu từ ngày mai.]

“Cậu?” Không phải anh khinh thường cậu ấy, nhưng cậu đến nói còn không xong sao có thể dạy người khác đọc thơ.

Bị xem thường, người câm cũng có chút khó chịu, chữ viết trở nên rồng bay phụng mua viết lên giấy―― [Cho tôi thử một tuần, nếu không được thì đuổi tôi ra ngoài ngay. Tôi không chỉ có thể dạy tiếng Trung mà còn có thể dạy hội họa, bơi lội, chơi piano và ngoại ngữ, tôi còn là cao thủ cận chiến, tôi có thể giúp anh tiết kiếm được mấy trăm đồng tiền học phí bồi dưỡng!]

“Trước tiên phải làm món mướp đắng thơm ngon rồi mới nói chuyện làm gia sư được.” Toàn năng như vậy sao? Tinh Chuy mới không tin!

Khác người ba mình đang ngập tràn hoài nghi, Đậu Đậu lại rất chờ mong được học cùng người câm, không ngừng đặt ra những câu hỏi, tất nhiên nhiều từ cậu vẫn không hiểu nên chỉ có thể nhờ ba dịch câu trả lời của người câm đó cho mình.

Đi qua hai con phố, đi qua cửa hàng bách hóa duy nhất trong thị trấn, Tinh Chuy đi vào mua rất nhiều đồ vật. Đồ ăn nhẹ và sữa giàu canxi của Đậu Đậu, gạo, bột mì, dầu ăn, v.v. ở nhà còn thiếu, đồng thời còn chọn đồ vệ sinh cho người đàn ông kia nữa. lựa chọn một hồi, anh cầm lấy đôi dép và vài bộ quần áo để thay, mặc dù đều là những chiếc áo nỉ và quần short dài đến đầu gối tương đối rẻ tiền nhưng những người đi làm ở nông thôn đều mặc những thứ này nên cũng không có gì đặc biệt.

Thanh toán tiền, nghĩ chắc hẳn gia cảnh người người đàn ông chắc hẳn không tồi, hiện tại anh lại cho cậu một cuộc sống yếu kém như vậy, tuy rằng không phải do anh, vẫn là cảm thấy có chút xin lỗi: “Hiện tại thời tiết nóng lắm, tôi chỉ mua tạm thôi, chờ trời lạnh hơn tôi sẽ mua đồ tốt hơn cho cậu.”

Nghe lời này, có thể lưu lại?

Người câm bỗng nhiên có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra, nhưng không có được sự chấp thuận từ miệng người kia, kia trái tim vẫn treo.

[Như vậy đã tốt lắm rồi, rất vừa người, cảm ơn. Áo thun của anh quá nhỏ, khi tôi mặc vào trông thật kỳ cục]―― Không chịu chờ đến nhà, người câm tìm cái nhà vệ sinh công cộng thay quần áo mới ra, lúc đầu nhìn thấy cậu thay áo ra, cái áo ban đầu đã trở nên rộng hơn. Tinh Chuy không lùn, cao tầm 1m74 tương đối nhỏ nhắn của vùng Tây Nam Bộ, nhưng so với những người đàn ông cao lớn thì anh vẫn thấp hơn nửa cái đầu.

“Cậu rất cao nha.” Giọng điệu hâm mộ không thôi.

[190]―― con số rất kinh người.

“Thật tốt, hy vọng sau này Đậu Đậu sẽ cao lớn tráng kiệt như cậu vậy, đừng giống như tôi. Ít nhất cũng phải 1m8 trở lên, một đứa trẻ ngoan, cậu nói đúng không.” Nhìn ra được người này rất thích con trai của mình, loại yêu thích này phát ra từ trong ánh mắt, ngữ điệu, hành động. Người câm đang quan sát sự giao lưu giữa hai người, rất nhiều chữ vốn viết trên giấy đã bị vò nát thành quả bóng, ném vào thùng rác. Đừng làm phiền họ trong khoảnh khắc đẹp đẽ như vậy.

Chợ đã gần xong, họ mua thực phẩm cho buổi tối và mang theo những túi lớn nhỏ chiến lợi phẩm về nhà, thân thiết chào hỏi Tinh Chuy, có những người đã từng được Tinh Chuy chăm bệnh tặng anh trứng gà, táo đỏ và những thức ăn linh tinh nhét vào trong túi Đậu Đậu.

[Mối quan hệ của anh thật tốt, mọi người đều thích anh] ―― người câm trông rất thất vọng khi viết này.

“Bác sĩ giống như cha mẹ vậy, tôi chỉ làm hết chức trách của mình thôi. May mắn mọi người đều rất chân thành đối đãi tôi, hàng xóm rất được, thiện tâm, những người hàng xóm ở làng quê như người nhà vậy.” Đi dạo một buổi trưa, Đậu Đậu đã mệt nhọc, Tinh Chuy ôm cậu bé lên giường, để con trai ngủ đến lúc ăn cơm chiều. Người câm phức tạp nhìn anh, thật lâu mới viết xuống – [vậy không có người nào làm anh buồn sao?]

“Sao có thể không có.” Cho rằng quá khứ đã sớm tiêu tan, mỗi lần nhớ tới nội tâm vẫn mãnh liệt đau xót. Rốt cuộc anh vẫn ôm suy nghĩ dù người không yêu tôi, tôi vẫn sẽ toàn tâm toàn ý yêu người, gả cho người sẽ làm trọn trách nhiệm nam thê gả, nhưng anh lại nhận được kết cục này. Anh không muốn nói xấu người kia, không đành lòng chỉ trích hắn, càng không hi vọng chính mình lâm vào thù hận vô pháp tự kềm chế. Cho nên chỉ có thể lắc đầu, vì chính mình khoan dung biện giải: “Nhân sinh chính là như vậy, không có chuyện gì mà như ý mình cả, thuận buồm xuôi gió, luôn có người không thích mình, Nếu mọi chuyện không như ý muốn, hãy cứ nhìn đi chỗ khác."

[Anh hận người làm anh tổn thương không]―― người câm truy vấn.

“Có phải cậu hỏi hơi nhiều rồi không, còn không nhanh đi chuẩn bị cơm chiều.” Tuy rằng không tức giận, nhưng Tinh Chuy cũng sẽ không tùy tiện mở lòng với người khác.

Vừa lúc có người đến khám, anh dứt khoát đẩy người câm đến phòng bếp, còn mình đến phòng khám làm việc.

Ngày hè dài dằng dặc, bảy giờ tối trời vẫn còn sáng, cuối cùng cũng làm xong việc, dời bàn ghế dài lên sân thượng, định dùng bữa ở đó. Dù thiết kế tòa nhà hai tầng của anh không hợp lý, mỗi phòng đều hình hộp, cao lớn và khó sử dụng nhưng phần mái lại được chăm chút rất kỹ lưỡng. trồng hoa nuôi cá, dây nho leo khắp kệ, có xích đu.

“Như thế nào vậy, hôm nay không ăn gì sao!?” Đậu Đậu bị đói đến tỉnh dậy, không tin trên bàn đầy rau xanh lại là bữa tối hôm nay, cường điệu phản đối: “Con không muốn ăn cái này, con muốn ăn thịt!”

“Xem đi, tôi nói thằng bé sẽ không ăn khổ qua mà.” Đối mặt với một bàn bày món khổ qua được chuẩn bị kỹ lưỡng, cho dù Tinh Chuy khuyên thế nào thằng bé cũng không chịu chạm vào, nháo đến cuối cùng thiếu chút nữa khóc. Người câm đau lòng, cũng không quan tâm có nên giữ khế ước hay không, nhanh chóng xào thịt bữa trưa và cơm chiên trứng thơm ngon cho cậu bé, mới dỗ đứa nhỏ bớt giận.

[Vậy là thất bại rồi] ―― rửa chén dĩa xong, cậu chơi đu dây với Đậu Đậu, vẻ mặt lộ rõ

vẻ thất vọng.

“Đừng nghĩ nhiều, những đứa nhỏ đều như vậy, không thích ăn khổ qua. Nhưng tôi cảm thấy rất ngon nha, đặc biệt là món rau trộn kia, ăn với cơm siêu cấp ngon. Bất quá bởi vì khổ qua có khí hàn nhiều, hiện tại tôi không thể ăn được nhiều, chỉ có thể nếm thử một chút. Không phải là ngươi nấu không ngon.” Tay ngày của người này không cần nói nữa, hương vị tuy không lộng lẫy như ở khách sạn hay nhà hàng nhưng rất phù hợp, có cảm giác ấm áp. Khi ăn có thể khiến người ta thêm một bát cơm nữa: “Đúng rồi, cậu định làm cá sao, cha của Tiểu Lâm là người nuôi cá, tôi vừa mới đặt cậu ấy cá miệng lợn, ngày mai đưa tới. Bình thường tôi sẽ hầm nó, thứ này thịt mềm, ít xương, ăn rất ngon, nhưng tôi đoán Đậu Đậu đã ngán ăn cá hầm rồi, cậu thử cách làm khác xem.”

Cá miệng lợn? Cái tên này thật thú vị, cậu chưa từng nghe qua, nên thử dò hỏi một chút.

Dòng nước của sống Bác Bàn Giang chảy rất xiết, mực nước chênh lệch lớn, một con cá có mõm phát triển đặc biệt mọc lên trong những khe đá khổng lồ. Chúng nó sống ở trong những dòng nước xiết, ăn những con cá nhỏ , tôm và tảo trên đá, do vận động nhiều nên thịt cá đặc biệt chắc và đàn hồi. Điều kỳ lạ là thịt cá không hề dày bởi hàm lượng chất béo cao và lớp da sền sệt giàu collagen nên rất mềm và mịn.

Đáng tiếc bởi vì loài cá này ăn rất ngon, và chúng bị săn bắt trên quy mô lớn vào những năm 1980, thậm chí có nguy cơ tuyệt chủng, chỉ được nhân giống nhân tạo trong những năm gần đây.

Đậu Đậu rất thích ăn loại cá này, anh muốn dùng nó như một sự đền bù cho việc không cho con mình ăn ngon vào ban đêm.

[Không thành vấn đề, nhưng tôi muốn mượn máy tính của anh một lát được không, Tôi chưa bao giờ thấy loại món ngon quá trân quý này và tôi cũng không biết cách nấu nó để phát huy tối đa giá trị của nguyên liệu] ―― Trước kia chưa từng đến Cổ trấn, ở trong tưởng tượng của người câm, nơi này hẳn là một thiên đường, trời nắng, là vùng đất hoang vu không có đất bằng phẳng ba dặm, người dân nghèo đến mức không đủ tiền ăn. Ai mà biết được rằng nơi đây không chỉ có môi trường sinh thái tốt, con người ưu tú mà còn được thiên nhiên ban tặng vô số quà tặng, quả thực là một báu vật.

Khó trách bọn họ ngốc tại nơi này liền không muốn đi rồi…… Nhìn bóng lưng Tinh Chuy, người câm có rất nhiều lời muốn nói, nhưng một chữ đều không viết ra được.

Ngày hôm sau, Tiểu Lâm đích thân mang cá qua, có sáu con, mỗi con đều nặng 2 3 kg, tung tăng nhảy nhót, rất tươi mới. Sau khi đặt chiếc xô nhựa xuống, cậu ấy vẫn thấy người câm còn ở lại đây, mày nhăn lại, cho Tinh Chuy ánh mắt ám chỉ, còn không đem người này đuổi đi.

“Người câm có tác dụng khá tốt, tôi định thuê cậu ấy làm công. Cậu biết tôi lại có thai mà, một người cũng hơi bất tiện, cần một người trợ giúp vẫn tốt hơn.” Lời này đương nhiên không thể nói trước mặt người câm, chuyện trái khổ qua còn chưa xong đâu, Tinh Chuy không muốn để cậu đắt ý, kẻo người đàn ông cảm thấy hắn rất cần: “Yên tâm, cậu ấy rất tốt bụng, cũng cẩn thận, ngoại trừ việc chữa bệnh, mọi chuyện tôi có thể giao cho cậu ấy.”

“Anh phải suy nghĩ kỹ một chút.” Nếu quyết định, Tiểu Lâm cũng không muốn nói quá nhiều, nhưng cậu ấy vẫn là bổ sung nói: “Có việc thì kêu em, dù sao em cũng ở gần đây, chỉ cần hô to ba tiếng em liền tới cứu anh cùng Đậu Đậu.”

“Đã biết, cảm ơn lòng tốt của anh Tiểu Lâm.” Đôi tay ôm quyền, khoa trương mà hành lễ: “Trong tiệm của cậu hình như có khách kia, còn không đi tiếp đón.”

“Được, em đi đây.” Chủ tiệm trà dầu nhiệt tình vừa rời đi, Tinh Chuy liền cảm thấy cái thai trong bụng có động tĩnh.

Anh vuốt cái bụng đang phồng lên của mình, không khỏi cảm thán thời gian thật mau, đứa nhỏ rất nhanh đã được bốn tháng rồi. Tháng 4 là giai đoạn quan trọng đối với sự phát triển của thai nhi, thai nhi phát triển nhanh, cần nhiều calo và khoáng chất, cần bổ sung kịp thời chất dinh dưỡng để tránh mệt mỏi. Là một bác sĩ, tất nhiên biết điều này, nhưng anh đang chịu áp lực tài chính và không thể đóng cửa phòng khám để nghỉ ngơi.

Tiền tiết kiệm nhưng thật ra có mấy vạn, nhưng anh lại không phải phụ nữ, việc thiếu đường sinh khiến nam giới mang thai không thể sinh con tự nhiên nên chỉ có thể lựa chọn sinh mổ, đây là một số tiền rất lớn. Cộng thêm việc chăm sóc trước khi sinh và hồi phục sau phẫu thuật,, có phải tầm mấy tháng không làm việc, Đậu Đậu sắp vào học tiểu học, cho dù người câm đồng ý chăm sóc anh, cũng đến cho tiền công a.

“Ai, thật không đúng thời điểm chút nào, con không thể chờ thêm hai năm nữa sao.” Nghĩ tới số tiền lớn chi phí, hắn đau đầu.

[Có chuyện gì vậy, anh cảm thấy không thoải mái chỗ nào sao]―― thấy anh mặt lộ vẻ u sầu, người câm ngồi xổm bên cạnh quan tâm hỏi.

“Tôi không có việc gì.” Tinh Chuy ngồi thẳng, miễn cưỡng đánh lên tinh thần: “Có lẽ mấy ngày nay tôi ăn đồ lạnh hơi nhiều, bụng có chút không thoải mái. Tôi thấy cậu đừng thử làm khổ qua nữa, tôi không thể ăn, Đậu Đậu không chịu ăn, lãng phí cũng rất đáng tiếc.”

[Tôi có thể ở lại không]―― lo lắng cậu không thể nhận được sự đồng ý của Tinh Chuy, người câm lộ ra biểu tình kinh hoàng, nhanh chóng viết rằng [tôi thực sự có năng lực và sẵn sàng làm bất cứ điều gì, và miễn phí. ]

“Chỉ cần cậu đồng ý ở lại giúp đỡ, đương nhiên là tôi rất hoang nghênh. Bất quá, nếu là tôi mượn cậu, vẫn nên nói rõ ràng đãi ngộ, miễn cho về sau có vấn đề. Tôi có thể bao ăn bao ở, tiền công không nhiều lắm, mỗi tháng 800. Cậu phụ trách chăm sóc Đậu Đậu, làm một ngày ba buổi cơm, tiền mua đồ ăn sẽ đưa cho cậu, sẽ không để cậu bị thiệt đâu.” Anh không thể Làm bất cứ điều gì để lợi dụng người khác, nhưng anh không thể trả lương cao được, vì vậy ở nơi nhỏ bé này, thu nhập bình quân đầu người rất thấp, ngoài đường đầy rẫy những công việc trị giá 700 đến 800: “Đồng ý không? Tôi không thể mua cho cậu các loại bảo hiểm hay đảm bảo các mặt phúc lợi khác, gần đây kinh tế của tôi cũng hơi khó khăn.”

[Không cần tiền, không cần tiền, anh cho tôi ở đây là được]―― người câm cười.

“Như vậy đã thỏa mãn rồi sao, làm cho tôi cũng ngượng ngùng.” Tinh Chuy cũng cười theo, cảm thấy có người đàn ông này bên cạnh thật an tâm, như thể có thể vượt qua mọi khó khăn lớn: “Được rồi, đi làm cá đi, tôi sẽ đến phụ.”

Không lâu, trong phòng bếp truyền đến mùi hương cùng tiếng cười, những câu chuyện cười nhỏ do người câm viết trên giấy khiến Tinh Chuy cười to, tạm thời quên mất phiền não.

BÀI THƠ CỦA ĐẠI THI HÀO: TUYỆT CÚ MẠN HƯNG KỲ BẢY

Dịch nghĩa:

Hoa liễu rơi đầy đường như phô bày tấm thảm (chăn) trắng,

Lá sen non điểm trên mặt nước suối, như những đồng tiền chen nhau (trong thơ cổ, lá sen non thường được ví như đồng tiền).

Dưới gốc măng có con chim trĩ, không ai thấy,

Trên cát con chim non ngủ bên cạnh mẹ.
« Chương TrướcChương Tiếp »